*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc đó, sau khi Lạc Tử Dạ vào phòng cho khách xong liền cảm thấy kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt, đồng thời tán thưởng thiết kế ở nơi đây
Nàng có cảm giác như mình không phải đang ở trong một phòng ngủ mà là một biệt thự tư nhân
Sau khi nàng đi vào cửa, trước mắt xuất hiện một hành lang gấp khúc, dưới hành lang ấy còn có một hồ nước
Bên trong hồ nước có những đóa hoa sen có hình dáng rất kỳ dị, Lạc Tử Dạ ngẩn ra ngay khi nhìn thấy nó
Nàng hoàn toàn không biết rằng trên đời này lại có loài hoa kỳ dị đến thế!
Hoa sen ở giữa hồ nước trong sáng long lanh, hình dáng giống như một thiếu nữ, cánh hoa nở ra từng tầng từng tầng như váy của thiếu nữ
Hoa sen đó rất kỳ lạ, dáng3vẻ như một cô bé mặc váy của nó khiến cho vùng giữa hai hàng lông mày của Lạc Tử Dạ nhăn lại
Chẳng lẽ nó chính là hoa sen yêu trong truyền thuyết?
Lạc Tử Dạ nhớ đến những cảnh tượng mình đã gặp phải dọc đường đi, tất nhiên nàng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng những thứ này được dâng đến tận miệng, chỉ cần vươn tay hái nó là có thể đi
Sau đó, nàng nghiêm túc nhìn xung quanh hoa sen nhưng không phát hiện ra cơ quan
Có điều hòn đảo này vô cùng kỳ quái, hơn nữa nếu nó có thể đứng vững nhiều năm và làm khó nhiều người như vậy thì nhất định là có chỗ kỳ quái của mình
Vậy nên dù cho thoạt nhìn, nó không có cơ quan thì đó cũng không đồng thời cũng không đồng nghĩa với việc nó1an toàn
Lạc Tử Dạ đang nghĩ như thế thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa
Lạc Tử Dạ nghe tiếng bước chân của người bên ngoài, nàng không cần suy nghĩ cũng biết người đến là Mân Việt nên trực tiếp nói: “Vào đi!” Nàng vừa dứt lời, không bao lâu sau Mân Việt liền bước vào
Hắn thấy Lạc Tử Dạ đang chăm chú nhìn hoa sen trong hồ nước, cau mày nói: “Thái tử, ngài cũng đang...” “Tình hình chỗ ngươi cũng tương tự thế này hả?” Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn.
Mân Việt gật đầu, lập tức đáp: “Đúng vậy, bên trong căn phòng của ta có rất nhiều thuốc, trong đó có không ít thuốc dù có tiền cũng không mua được, có loại thuốc cần một nghìn thậm chí là mười nghìn năm mới mọc ra
Nhân sâm đã thành hình, hà thủ ô mười nghìn năm8tuổi, chỉ cần lấy một trong mấy thứ này bán đi cũng có một số tiền lớn rồi!”
“Cho nên chúng ta tuyệt đối có lý do tin rằng đây cũng là một thử thách!” Lạc Tử Dạ nhếch nhếch môi, trong đầu nàng nhanh chóng nhớ tới câu “không thể nảy sinh lòng tham” mà bọn họ đã nghe thấy trước khi đi vào chủ điện trên đảo
Mân Việt nghe xong, trong lòng cũng biết Lạc Tử Dạ đang nói đến cái gì
Hắn gật đầu, nói: “Không sai! Thuộc hạ cũng nghĩ đến việc này nên mới lập tức qua đây tìm ngài!” “Ngươi sợ gia không quan tâm đến những thứ khác, trực tiếp lấy đồ đi đúng không?” Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn thêm lần nữa, trong ánh mắt có chứa ý chế giễu.
“Không!” Mân Việt nghiêm túc lắc đầu, lập tức giải thích, “Không phải9như thế! Dù sao thuộc hạ cũng không biết bên ngài có cây thuốc gì, chẳng qua thuộc hạ chỉ cảm thấy kỳ lạ nên mới qua đây bàn bạc với ngài mà thôi!”
“Có điều mặc kệ ra sao thì chúng ta đều không thể đụng tới mấy thứ này
Chưa nói đến việc trong đây nhất định có huyền cơ, chúng ta đụng vào chúng thì sẽ gây phiền toái cho mình, chỉ nói đến việc chúng ta đi vào hòn đảo này..
Người ta đã khách sáo, dùng thái độ đối đãi với khách để đối đãi với chúng ta rồi, thế mà chúng ta thân là khách lại không báo trước mà tự ý lấy trộm đổ của chủ nhà ngay trong phòng của chủ nhà
Cho dù người thấy chuyện này là ai cũng đều cảm thấy không thể nào nói nổi!” Lạc Tử Dạ liếc Mân Việt, cười7nói
Mân Việt nhíu mày: “Vậy ý của Thái tử là..
Nhất định phải đợi người ta chủ động đưa đồ vật cho chúng ta sao?”
Trong lúc đó, sau khi Lạc Tử Dạ vào phòng cho khách xong liền cảm thấy kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt, đồng thời tán thưởng thiết kế ở nơi đây
Nàng có cảm giác như mình không phải đang ở trong một phòng ngủ mà là một biệt thự tư nhân
Sau khi nàng đi vào cửa, trước mắt xuất hiện một hành lang gấp khúc, dưới hành lang ấy còn có một hồ nước
Bên trong hồ nước có những đóa hoa sen có hình dáng rất kỳ dị, Lạc Tử Dạ ngẩn ra ngay khi nhìn thấy nó
Nàng hoàn toàn không biết rằng trên đời này lại có loài hoa kỳ dị đến thế!
Hoa sen ở giữa hồ nước trong sáng long lanh, hình dáng giống như một thiếu nữ, cánh hoa nở ra từng tầng từng tầng như váy của thiếu nữ
Hoa sen đó rất kỳ lạ, dáng3vẻ như một cô bé mặc váy của nó khiến cho vùng giữa hai hàng lông mày của Lạc Tử Dạ nhăn lại
Chẳng lẽ nó chính là hoa sen yêu trong truyền thuyết?
Lạc Tử Dạ nhớ đến những cảnh tượng mình đã gặp phải dọc đường đi, tất nhiên nàng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng những thứ này được dâng đến tận miệng, chỉ cần vươn tay hái nó là có thể đi
Sau đó, nàng nghiêm túc nhìn xung quanh hoa sen nhưng không phát hiện ra cơ quan
Có điều hòn đảo này vô cùng kỳ quái, hơn nữa nếu nó có thể đứng vững nhiều năm và làm khó nhiều người như vậy thì nhất định là có chỗ kỳ quái của mình
Vậy nên dù cho thoạt nhìn, nó không có cơ quan thì đó cũng không đồng thời cũng không đồng nghĩa với việc nó1an toàn
Lạc Tử Dạ đang nghĩ như thế thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa
Lạc Tử Dạ nghe tiếng bước chân của người bên ngoài, nàng không cần suy nghĩ cũng biết người đến là Mân Việt nên trực tiếp nói: “Vào đi!” Nàng vừa dứt lời, không bao lâu sau Mân Việt liền bước vào
Hắn thấy Lạc Tử Dạ đang chăm chú nhìn hoa sen trong hồ nước, cau mày nói: “Thái tử, ngài cũng đang...” “Tình hình chỗ ngươi cũng tương tự thế này hả?” Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn.
Mân Việt gật đầu, lập tức đáp: “Đúng vậy, bên trong căn phòng của ta có rất nhiều thuốc, trong đó có không ít thuốc dù có tiền cũng không mua được, có loại thuốc cần một nghìn thậm chí là mười nghìn năm mới mọc ra
Nhân sâm đã thành hình, hà thủ ô mười nghìn năm8tuổi, chỉ cần lấy một trong mấy thứ này bán đi cũng có một số tiền lớn rồi!”
“Cho nên chúng ta tuyệt đối có lý do tin rằng đây cũng là một thử thách!” Lạc Tử Dạ nhếch nhếch môi, trong đầu nàng nhanh chóng nhớ tới câu “không thể nảy sinh lòng tham” mà bọn họ đã nghe thấy trước khi đi vào chủ điện trên đảo
Mân Việt nghe xong, trong lòng cũng biết Lạc Tử Dạ đang nói đến cái gì
Hắn gật đầu, nói: “Không sai! Thuộc hạ cũng nghĩ đến việc này nên mới lập tức qua đây tìm ngài!” “Ngươi sợ gia không quan tâm đến những thứ khác, trực tiếp lấy đồ đi đúng không?” Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn thêm lần nữa, trong ánh mắt có chứa ý chế giễu.
“Không!” Mân Việt nghiêm túc lắc đầu, lập tức giải thích, “Không phải9như thế! Dù sao thuộc hạ cũng không biết bên ngài có cây thuốc gì, chẳng qua thuộc hạ chỉ cảm thấy kỳ lạ nên mới qua đây bàn bạc với ngài mà thôi!”
“Có điều mặc kệ ra sao thì chúng ta đều không thể đụng tới mấy thứ này
Chưa nói đến việc trong đây nhất định có huyền cơ, chúng ta đụng vào chúng thì sẽ gây phiền toái cho mình, chỉ nói đến việc chúng ta đi vào hòn đảo này..
Người ta đã khách sáo, dùng thái độ đối đãi với khách để đối đãi với chúng ta rồi, thế mà chúng ta thân là khách lại không báo trước mà tự ý lấy trộm đổ của chủ nhà ngay trong phòng của chủ nhà
Cho dù người thấy chuyện này là ai cũng đều cảm thấy không thể nào nói nổi!” Lạc Tử Dạ liếc Mân Việt, cười7nói
Mân Việt nhíu mày: “Vậy ý của Thái tử là..
Nhất định phải đợi người ta chủ động đưa đồ vật cho chúng ta sao?”
/1476
|