*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng của Vân Tiêu Náo rất nhỏ. Dù sao thì đây cũng là việc riêng của người ta, hơn nữa Thái tử có thân phận cao quý. Hôm nay nàng chạy tới tìm Thái tử là đã mạo phạm y rồi, vậy mà lúc này còn tiếp tục hỏi vấn đề tế nhị ấy, cho nên nàng không dám nói lớn tiếng.
Lạc Tử Dạ nhíu mày, thở dài, trong lòng có hơi buồn bực. Nàng nhìn lên bầu trời đêm, nói: “Theo lý thì ta nên đến thăm một chút!”
Thế nhưng nàng từng nói là nếu bản thân còn chủ động tới phủ Nhiếp chính vương nữa thì sẽ trực tiếp ăn shit luôn, chuyện này phải làm sao bây giờ? Mặc dù trong đầu nàng nghĩ thế, nhưng đôi chân vẫn chạy phăm2phăm tới phủ Nhiếp chính vương. Hơn nữa, tốc độ cũng không chậm, nếu không muốn nói là rất nhanh! Tuy dạo này tên khốn kia hay nổi điên lung tung, nhưng tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì nha!
Lạc Tử Dạ nôn nóng chạy qua hai con đường, sau đó đột nhiên khựng lại do cảm nhận được sát khí quanh đây. Trong ánh mắt nàng lóe lên tia cảnh giác, nàng cất giọng hỏi: “Vẫn không định đi ra à?”
Cảm giác cứ có ai đó bám theo sau mông mình rất là bực bội! Đặc biệt là trên người hắn ta còn mang theo sát khí như ẩn như hiện khiến nàng không đoán được là hắn ta định ra tay vào lúc nào. Cho đến bây giờ, sát khí đột8nhiên trở nên ác liệt hắn, chắc vì hắn ta đang định ra tay đây mà. Đó cũng là lý do nàng lên tiếng.
Nàng vừa dứt lời, phía sau lập tức vang lên một tiếng động, đó chính là tiếng bàn chân đáp xuống đất! Trên con đường vắng vẻ, có một người xuất hiện phía sau lưng nàng. Người nọ cao lớn rắn rỏi, cũng cực kỳ vạm vỡ, cả người tỏa ra sát khí sát phạt trên chiến trường. Kẻ đang đứng sau lưng nàng không phải ai khác mà chính là Long Ngạo Địch.
Hắn lạnh lùng nói: “Đêm nay Thái tử đã khiến cho mạt tướng mở mang tầm mắt!”
Lạc Tử Dạ xoay người lại, đưa mắt nhìn hắn ta. Lúc này trong lòng nàng đang rất sốt ruột, cho nên6nàng không muốn dây dưa với hắn thêm một chút nào. Thế nhưng, nàng cũng biết là hắn ta sẽ không dễ dàng thả năng đi. Nàng nhướng mày, nói: “Long tướng quân là người nắm giữ một phần ba binh quyền ở Thiên Diệu, phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng thành và hoàng cung. Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà người lại đứng một bên xem kịch. Ngươi không cảm thấy hành vi của mình rất không có đạo đức nghề nghiệp hay sao?”
Thật ra lúc đánh nhau ở phủ Thái tử, nàng đã phát hiện ra Long Ngạo Địch núp trong chỗ tối rồi. Bây giờ nàng đã đánh xong, đang trên đường đi tới phủ Nhiếp chính vương, vậy thì hắn chạy theo năng làm3cái quỷ gì? Muốn giết nàng à?
Long Ngạo Địch liếc nhìn nàng, đôi mắt màu máu hơi híp lại, lạnh lùng lên tiếng: “Đêm nay mạt tướng không phát hiện thấy chuyện gì bất thường. Tới khi mạt tướng đến thì cuộc chiến đã kết thúc rồi!”
Nụ cười bên khóe môi Lạc Tử Dạ càng thêm lạnh lùng. Đương nhiên nàng biết là Long Ngạo Địch nói những lời này không phải để giải thích với mình, mà là đang nói bóng nói gió với nàng rằng, nếu chuyện này được báo lên phụ hoàng thì hắn ta sẽ trả lời như thế nào để thoát tội!
Làm người không thể cứ muốn là người khác sẽ làm theo ý mình được. Người có thể trách người khác làm chuyện xấu, nhưng không có tư5cách trách họ thấy mình chết mà không cứu. Dĩ nhiên là nàng biết điều này! Có người giúp ngươi là may mắn của ngươi, không có người giúp người chẳng qua là do số phận bất công mà thôi. Nàng dần nguôi giận, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Vậy không biết vì sao Long tướng quân vẫn cứ bám mãi theo gia? Lẽ nào thật sự bị gia đoán trúng rồi? Dạo này gia không để ý tới người nên người thấy trống vắng, không thoải mái, muốn đến tìm chút cảm giác tồn tại có phải không?”
Giọng của Vân Tiêu Náo rất nhỏ. Dù sao thì đây cũng là việc riêng của người ta, hơn nữa Thái tử có thân phận cao quý. Hôm nay nàng chạy tới tìm Thái tử là đã mạo phạm y rồi, vậy mà lúc này còn tiếp tục hỏi vấn đề tế nhị ấy, cho nên nàng không dám nói lớn tiếng.
Lạc Tử Dạ nhíu mày, thở dài, trong lòng có hơi buồn bực. Nàng nhìn lên bầu trời đêm, nói: “Theo lý thì ta nên đến thăm một chút!”
Thế nhưng nàng từng nói là nếu bản thân còn chủ động tới phủ Nhiếp chính vương nữa thì sẽ trực tiếp ăn shit luôn, chuyện này phải làm sao bây giờ? Mặc dù trong đầu nàng nghĩ thế, nhưng đôi chân vẫn chạy phăm2phăm tới phủ Nhiếp chính vương. Hơn nữa, tốc độ cũng không chậm, nếu không muốn nói là rất nhanh! Tuy dạo này tên khốn kia hay nổi điên lung tung, nhưng tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì nha!
Lạc Tử Dạ nôn nóng chạy qua hai con đường, sau đó đột nhiên khựng lại do cảm nhận được sát khí quanh đây. Trong ánh mắt nàng lóe lên tia cảnh giác, nàng cất giọng hỏi: “Vẫn không định đi ra à?”
Cảm giác cứ có ai đó bám theo sau mông mình rất là bực bội! Đặc biệt là trên người hắn ta còn mang theo sát khí như ẩn như hiện khiến nàng không đoán được là hắn ta định ra tay vào lúc nào. Cho đến bây giờ, sát khí đột8nhiên trở nên ác liệt hắn, chắc vì hắn ta đang định ra tay đây mà. Đó cũng là lý do nàng lên tiếng.
Nàng vừa dứt lời, phía sau lập tức vang lên một tiếng động, đó chính là tiếng bàn chân đáp xuống đất! Trên con đường vắng vẻ, có một người xuất hiện phía sau lưng nàng. Người nọ cao lớn rắn rỏi, cũng cực kỳ vạm vỡ, cả người tỏa ra sát khí sát phạt trên chiến trường. Kẻ đang đứng sau lưng nàng không phải ai khác mà chính là Long Ngạo Địch.
Hắn lạnh lùng nói: “Đêm nay Thái tử đã khiến cho mạt tướng mở mang tầm mắt!”
Lạc Tử Dạ xoay người lại, đưa mắt nhìn hắn ta. Lúc này trong lòng nàng đang rất sốt ruột, cho nên6nàng không muốn dây dưa với hắn thêm một chút nào. Thế nhưng, nàng cũng biết là hắn ta sẽ không dễ dàng thả năng đi. Nàng nhướng mày, nói: “Long tướng quân là người nắm giữ một phần ba binh quyền ở Thiên Diệu, phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng thành và hoàng cung. Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà người lại đứng một bên xem kịch. Ngươi không cảm thấy hành vi của mình rất không có đạo đức nghề nghiệp hay sao?”
Thật ra lúc đánh nhau ở phủ Thái tử, nàng đã phát hiện ra Long Ngạo Địch núp trong chỗ tối rồi. Bây giờ nàng đã đánh xong, đang trên đường đi tới phủ Nhiếp chính vương, vậy thì hắn chạy theo năng làm3cái quỷ gì? Muốn giết nàng à?
Long Ngạo Địch liếc nhìn nàng, đôi mắt màu máu hơi híp lại, lạnh lùng lên tiếng: “Đêm nay mạt tướng không phát hiện thấy chuyện gì bất thường. Tới khi mạt tướng đến thì cuộc chiến đã kết thúc rồi!”
Nụ cười bên khóe môi Lạc Tử Dạ càng thêm lạnh lùng. Đương nhiên nàng biết là Long Ngạo Địch nói những lời này không phải để giải thích với mình, mà là đang nói bóng nói gió với nàng rằng, nếu chuyện này được báo lên phụ hoàng thì hắn ta sẽ trả lời như thế nào để thoát tội!
Làm người không thể cứ muốn là người khác sẽ làm theo ý mình được. Người có thể trách người khác làm chuyện xấu, nhưng không có tư5cách trách họ thấy mình chết mà không cứu. Dĩ nhiên là nàng biết điều này! Có người giúp ngươi là may mắn của ngươi, không có người giúp người chẳng qua là do số phận bất công mà thôi. Nàng dần nguôi giận, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Vậy không biết vì sao Long tướng quân vẫn cứ bám mãi theo gia? Lẽ nào thật sự bị gia đoán trúng rồi? Dạo này gia không để ý tới người nên người thấy trống vắng, không thoải mái, muốn đến tìm chút cảm giác tồn tại có phải không?”
/1476
|