Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 965: Ân tình lớn như thế, người phải lấy thân báo đáp (1)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng nàng đứng cạnh cửa trông chừng đến nửa đêm thì cơn sốt của Hiến Thương Mặc Trần mới hạ bớt.
Mặc Tử Uyên đã mệt lả rồi nhưng vẫn nắm tay Hiến Thương Mặc Trần đang hôn mê
Hắn mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi, khóc như nước lũ tràn đế, luôn miệng nói: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng bình an vô sự rồi!” Đây vốn là tình cảm sâu đậm giữa vua và bề tôi, thế nhưng Lạc Tử Dạ ở bên cạnh nhìn một người đàn ông cầm tay một người đàn ông khác, khóc lóc không ngừng, nàng không khỏi cảm thấy cảnh tượng này hơi là lạ
“Chắc chắn là hắn không sao rồi hả?” Lạc Tử Dạ bước đến hỏi Mặc Tử Uyên.
Mặc Tử Uyển lập3tức quay đầu, trợn cặp mắt phẫn nộ trừng nàng: “Ngươi đừng tưởng là bệ hạ không sao thì chuyện này không liên quan gì đến người nữa! Lạc Tử Dạ, ngươi chính là...” “Gia chính là sao chổi, là tai họa, hại Doanh Tần vẫn chưa đủ, lại còn hại cả Hoàng đế bệ hạ của các ngươi nữa có đúng không? Ngươi khỏi cần nói nữa, gia biết người muốn nói gì!” Lạc Tử Dạ khẽ nhún vai, nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp vế sau giúp hắn.
Mặc Tử Uyên thoáng nghẹn lời trong giây lát, hắn không ngờ trên đời này lại có người như thế, lúc nàng tự nói bản thân là sao chổi, là tai họa vẫn có thể duy trì vẻ mặt thản nhiên như thường,1nói chuyện lưu loát đến vậy
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một lúc lâu, sau đó cất tiếng mỉa mai: “Ngươi vẫn tự biết mình đây!”
Lạc Tử Dạ gật đầu lần nữa
Bây giờ nàng đã biết chắc Hiến Thương Mặc Trần không có vấn đề gì, mà thuốc cũng xin được rồi nên tâm trạng nàng khá hơn nhiều
Nàng nói: “Gia biết nguyên nhân ngươi oán hận gia là vì người ghen ty gia đẹp trai
Không sao, gia hiểu mà!” Mặc Tử Uyên: “...” Rốt cuộc nàng lấy đâu ra tự tin vậy hả? Hắn cười lạnh một tiếng, không muốn luyên thuyên với Lạc Tử Dạ nữa nên dứt khoát quay đầu sang chỗ khác!
Hai người lại đợi thêm một lát
Lạc Tử Dạ dựa vào cánh cửa, nhắm mắt tính8toán
Mặc Tử Uyên nói rằng bởi vì Hiến Thương Dật Phong không cần hắn giúp nữa nên hắn trở về bên cạnh Hiển Thương Mặc Trần
Rốt cuộc lời giải thích này có mấy phần đáng tin đây? Trước đây nàng thấy Mặc Tử Uyên hết lòng hết dạ với Hiến Thương Dật Phong, thật không nhìn ra hắn lại là người của Hiến Thương Mặc Trần.
Vả lại, Hiến Thương Dật Phong muốn ngôi vị hoàng đế là chuyện rõ như ban ngày
Giả sử Mặc Tử Uyên thật sự là người của Hiến Thương Mặc Trần, vậy mà hắn không nhìn ra chuyện này hay sao? Không bẩm báo với Hiên Thương Mặc Trần hay sao? Lại còn lượn lờ khắp Thiên Diệu với Hiến Thương Dật Phong nữa? Trong chuyện này có9rất nhiều điểm bất thường.
Mà đúng lúc này, mi tâm nàng khẽ giật giật, trong lòng nghĩ đến một giả thiết to gan lớn mật
Nếu như...
Trong lúc nàng đang mải mê suy nghĩ, ánh nắng ban mai đã rọi vào cửa sổ.
Lúc này, hàng lông mi dài của người nằm trên giường khẽ run run, Mặc Tử Uyên lập tức cao giọng nói: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Bệ hạ tỉnh rồi!”
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ thỉnh tai nghe thấy tiếng thở phào khe khẽ ngoài cửa.
Nàng nghiêng đầu nhòm qua cửa sổ, thấy lão thái thái - người đã đứng ngoài cửa rất lâu - đang chắp tay rời đi
Lạc Tử Dạ đã biết lão thái thái chờ ở đó từ lâu rồi nhưng nàng không nhiều lời
Nàng nhìn theo7bóng lưng đối phương, trong lòng biết rõ đối phương rất quan tâm người em trai này nhưng thật sự không thể làm trái quy củ nên đành phải đánh hắn
Vì vậy đối phương mới trông chừng ở cửa cả buổi trời.
Nàng thở dài, trên thế gian này có rất ít người có thể làm mọi việc theo ý mình, có rất nhiều người không thể không cam chịu số phận, cam chịu chấp nhận thân phận và địa vị hiện tại của bản thân
Đây là hiện thực đáng buồn, cũng là nỗi đau thương của con người sống trên thế giới này
Mà vị lão thái thái thoạt nhìn lạnh lùng ác nghiệt kia cũng có chỗ khó xử của nàng
Lạc Tử Dạ nghĩ đến đây thì dứt khoát không nghĩ ngợi gì nữa mà đi thẳng đến cạnh giường.
Cuối cùng nàng đứng cạnh cửa trông chừng đến nửa đêm thì cơn sốt của Hiến Thương Mặc Trần mới hạ bớt.
Mặc Tử Uyên đã mệt lả rồi nhưng vẫn nắm tay Hiến Thương Mặc Trần đang hôn mê
Hắn mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi, khóc như nước lũ tràn đế, luôn miệng nói: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng bình an vô sự rồi!” Đây vốn là tình cảm sâu đậm giữa vua và bề tôi, thế nhưng Lạc Tử Dạ ở bên cạnh nhìn một người đàn ông cầm tay một người đàn ông khác, khóc lóc không ngừng, nàng không khỏi cảm thấy cảnh tượng này hơi là lạ
“Chắc chắn là hắn không sao rồi hả?” Lạc Tử Dạ bước đến hỏi Mặc Tử Uyên.
Mặc Tử Uyển lập3tức quay đầu, trợn cặp mắt phẫn nộ trừng nàng: “Ngươi đừng tưởng là bệ hạ không sao thì chuyện này không liên quan gì đến người nữa! Lạc Tử Dạ, ngươi chính là...” “Gia chính là sao chổi, là tai họa, hại Doanh Tần vẫn chưa đủ, lại còn hại cả Hoàng đế bệ hạ của các ngươi nữa có đúng không? Ngươi khỏi cần nói nữa, gia biết người muốn nói gì!” Lạc Tử Dạ khẽ nhún vai, nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp vế sau giúp hắn.
Mặc Tử Uyên thoáng nghẹn lời trong giây lát, hắn không ngờ trên đời này lại có người như thế, lúc nàng tự nói bản thân là sao chổi, là tai họa vẫn có thể duy trì vẻ mặt thản nhiên như thường,1nói chuyện lưu loát đến vậy
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một lúc lâu, sau đó cất tiếng mỉa mai: “Ngươi vẫn tự biết mình đây!”
Lạc Tử Dạ gật đầu lần nữa
Bây giờ nàng đã biết chắc Hiến Thương Mặc Trần không có vấn đề gì, mà thuốc cũng xin được rồi nên tâm trạng nàng khá hơn nhiều
Nàng nói: “Gia biết nguyên nhân ngươi oán hận gia là vì người ghen ty gia đẹp trai
Không sao, gia hiểu mà!” Mặc Tử Uyên: “...” Rốt cuộc nàng lấy đâu ra tự tin vậy hả? Hắn cười lạnh một tiếng, không muốn luyên thuyên với Lạc Tử Dạ nữa nên dứt khoát quay đầu sang chỗ khác!
Hai người lại đợi thêm một lát
Lạc Tử Dạ dựa vào cánh cửa, nhắm mắt tính8toán
Mặc Tử Uyên nói rằng bởi vì Hiến Thương Dật Phong không cần hắn giúp nữa nên hắn trở về bên cạnh Hiển Thương Mặc Trần
Rốt cuộc lời giải thích này có mấy phần đáng tin đây? Trước đây nàng thấy Mặc Tử Uyên hết lòng hết dạ với Hiến Thương Dật Phong, thật không nhìn ra hắn lại là người của Hiến Thương Mặc Trần.
Vả lại, Hiến Thương Dật Phong muốn ngôi vị hoàng đế là chuyện rõ như ban ngày
Giả sử Mặc Tử Uyên thật sự là người của Hiến Thương Mặc Trần, vậy mà hắn không nhìn ra chuyện này hay sao? Không bẩm báo với Hiên Thương Mặc Trần hay sao? Lại còn lượn lờ khắp Thiên Diệu với Hiến Thương Dật Phong nữa? Trong chuyện này có9rất nhiều điểm bất thường.
Mà đúng lúc này, mi tâm nàng khẽ giật giật, trong lòng nghĩ đến một giả thiết to gan lớn mật
Nếu như...
Trong lúc nàng đang mải mê suy nghĩ, ánh nắng ban mai đã rọi vào cửa sổ.
Lúc này, hàng lông mi dài của người nằm trên giường khẽ run run, Mặc Tử Uyên lập tức cao giọng nói: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Bệ hạ tỉnh rồi!”
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ thỉnh tai nghe thấy tiếng thở phào khe khẽ ngoài cửa.
Nàng nghiêng đầu nhòm qua cửa sổ, thấy lão thái thái - người đã đứng ngoài cửa rất lâu - đang chắp tay rời đi
Lạc Tử Dạ đã biết lão thái thái chờ ở đó từ lâu rồi nhưng nàng không nhiều lời
Nàng nhìn theo7bóng lưng đối phương, trong lòng biết rõ đối phương rất quan tâm người em trai này nhưng thật sự không thể làm trái quy củ nên đành phải đánh hắn
Vì vậy đối phương mới trông chừng ở cửa cả buổi trời.
Nàng thở dài, trên thế gian này có rất ít người có thể làm mọi việc theo ý mình, có rất nhiều người không thể không cam chịu số phận, cam chịu chấp nhận thân phận và địa vị hiện tại của bản thân
Đây là hiện thực đáng buồn, cũng là nỗi đau thương của con người sống trên thế giới này
Mà vị lão thái thái thoạt nhìn lạnh lùng ác nghiệt kia cũng có chỗ khó xử của nàng
Lạc Tử Dạ nghĩ đến đây thì dứt khoát không nghĩ ngợi gì nữa mà đi thẳng đến cạnh giường.
/1476
|