Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 972: Thái tử, vương bảo ngài đi bàn chuyện nhân sinh với ngài ấy (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7hật sự là trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy..
con diều hâu nào hoa hòe hoa sói đến vậy
Nàng húng hắng ho một tiếng rồi liếc nhìn người bên cạnh: “Gia nói không sai chứ?” Cả đám người đờ đẫn gật đầu..
Thể là chuyện này cứ quyết định như vậy! Mà lúc này, rèm cửa khoang thuyền đột nhiên bị vén ra, lão thái thái bước từ bên trong
Nàng vừa xuất hiện, mọi người vốn đang bàn bạc ở mũi thuyền cả buổi chợt im bặt, người thì ngắm cảnh, kẻ thì tán dóc, ngay cả Quả Quả cũng ngoẹo đầu tỉa tót lông chim
Dù sao thì lão thái thái cũng là người ngoài, cho nên bọn họ không định cho nàng biết mình đang bàn bạc chuyện gì
Tất nhiên là lão thái thái cũng cảm thấy3bọn họ có điểm khác thường nhưng nàng lờ đi, làm như không để ý đến mấy chuyện này
Nàng chỉ hỏi một câu: “Còn bao lâu mới đến bờ?” “Hai ngày nữa!” Lạc Tử Dạ đáp
Sau đó nàng cũng hỏi đối phương: “Hiên Thương Mặc Trần sao rồi?” Hiên Thương Mặc Trần đang ở trên thuyền của bọn họ
Có điều, sau khi lên thuyền hắn vẫn luôn hôn mê, lão thái thái và Mặc Tử Uyên luôn ở bên chăm sóc hắn
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cả hai người này đều không thích Lạc Tử Dạ đến gần, chỉ cần nàng vừa đến gần khoang thuyền kia là lập tức bị đối phương cản lại, nói rằng bọn họ sẽ chăm sóc Hiên Thương Mặc Trân thật tốt, không cần nàng quan tâm
Đối phương1tỏ thái độ, tất nhiên Lạc Tử Dạ không khăng khăng đòi đến thăm Hiến Thương Mặc Trần nữa.
Nghe Lạc Tử Dạ hỏi vậy, lão thái thái bèn xoay mặt về phía nàng, mở miệng nói: “Nhờ phúc của người mà hắn vốn đã bị thương nặng, hai ngày nay vết thương sau lưng hắn đã thối rữa rồi
Độ ẩm không khí trên biển quá cao, phải lên đất liền ngay lập tức, nếu không thì hậu quả khó lường
Các ngươi phải cho thuyền tăng tốc đi, đây chính là nguyên nhân ta ra đây hỏi các ngươi cần mấy ngày nữa mới cập bờ!”
Hiển nhiên cái câu “nhờ phúc của Lạc Tử Dạ” ám chỉ nguyên nhân vì Lạc Tử Dạ nên Hiên Thương Mặc Trần mới bị đánh.
Lão thái thái nói như vậy nhưng Lạc8Tử Dạ cũng không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Sơ Cuồng
Tiêu Sơ Cuồng lập tức hiểu ý, đi vào khoang điều khiển bản thuyền trưởng tăng tốc hết cỡ
Vết thương thối rữa dễ bị nhiễm trùng, nếu dẫn đến cảm nhiễm thì đúng là sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng
Thế nhưng trước mắt chỉ có thể hy vọng lão thái thái và Mặc Tử Uyên có thể khống chế tình trạng vết thương.
Lạc Tử Dạ nhìn lão thái thái chằm chằm, mặt dày hỏi tiếp: “Ngươi có thể để ta vào thăm hắn không?” Cảm giác bị người ta ghét bỏ thật sự không thoải mái cho lắm
Lão thái thái gật đầu: “Đi đi!” Lạc Tử Dạ đáp lại một tiếng rồi nhanh chân chạy vào khoang thuyền
Đúng lúc này Mân Việt9đi ra ngoài, Lạc Tử Dạ bèn gọi hắn: “Mân Việt!” Nàng định là một khi có cơ hội sẽ giải thích chuyện lời trăng trối ngày ấy một cách rõ ràng.
7hật sự là trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy..
con diều hâu nào hoa hòe hoa sói đến vậy
Nàng húng hắng ho một tiếng rồi liếc nhìn người bên cạnh: “Gia nói không sai chứ?” Cả đám người đờ đẫn gật đầu..
Thể là chuyện này cứ quyết định như vậy! Mà lúc này, rèm cửa khoang thuyền đột nhiên bị vén ra, lão thái thái bước từ bên trong
Nàng vừa xuất hiện, mọi người vốn đang bàn bạc ở mũi thuyền cả buổi chợt im bặt, người thì ngắm cảnh, kẻ thì tán dóc, ngay cả Quả Quả cũng ngoẹo đầu tỉa tót lông chim
Dù sao thì lão thái thái cũng là người ngoài, cho nên bọn họ không định cho nàng biết mình đang bàn bạc chuyện gì
Tất nhiên là lão thái thái cũng cảm thấy3bọn họ có điểm khác thường nhưng nàng lờ đi, làm như không để ý đến mấy chuyện này
Nàng chỉ hỏi một câu: “Còn bao lâu mới đến bờ?” “Hai ngày nữa!” Lạc Tử Dạ đáp
Sau đó nàng cũng hỏi đối phương: “Hiên Thương Mặc Trần sao rồi?” Hiên Thương Mặc Trần đang ở trên thuyền của bọn họ
Có điều, sau khi lên thuyền hắn vẫn luôn hôn mê, lão thái thái và Mặc Tử Uyên luôn ở bên chăm sóc hắn
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cả hai người này đều không thích Lạc Tử Dạ đến gần, chỉ cần nàng vừa đến gần khoang thuyền kia là lập tức bị đối phương cản lại, nói rằng bọn họ sẽ chăm sóc Hiên Thương Mặc Trân thật tốt, không cần nàng quan tâm
Đối phương1tỏ thái độ, tất nhiên Lạc Tử Dạ không khăng khăng đòi đến thăm Hiến Thương Mặc Trần nữa.
Nghe Lạc Tử Dạ hỏi vậy, lão thái thái bèn xoay mặt về phía nàng, mở miệng nói: “Nhờ phúc của người mà hắn vốn đã bị thương nặng, hai ngày nay vết thương sau lưng hắn đã thối rữa rồi
Độ ẩm không khí trên biển quá cao, phải lên đất liền ngay lập tức, nếu không thì hậu quả khó lường
Các ngươi phải cho thuyền tăng tốc đi, đây chính là nguyên nhân ta ra đây hỏi các ngươi cần mấy ngày nữa mới cập bờ!”
Hiển nhiên cái câu “nhờ phúc của Lạc Tử Dạ” ám chỉ nguyên nhân vì Lạc Tử Dạ nên Hiên Thương Mặc Trần mới bị đánh.
Lão thái thái nói như vậy nhưng Lạc8Tử Dạ cũng không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Sơ Cuồng
Tiêu Sơ Cuồng lập tức hiểu ý, đi vào khoang điều khiển bản thuyền trưởng tăng tốc hết cỡ
Vết thương thối rữa dễ bị nhiễm trùng, nếu dẫn đến cảm nhiễm thì đúng là sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng
Thế nhưng trước mắt chỉ có thể hy vọng lão thái thái và Mặc Tử Uyên có thể khống chế tình trạng vết thương.
Lạc Tử Dạ nhìn lão thái thái chằm chằm, mặt dày hỏi tiếp: “Ngươi có thể để ta vào thăm hắn không?” Cảm giác bị người ta ghét bỏ thật sự không thoải mái cho lắm
Lão thái thái gật đầu: “Đi đi!” Lạc Tử Dạ đáp lại một tiếng rồi nhanh chân chạy vào khoang thuyền
Đúng lúc này Mân Việt9đi ra ngoài, Lạc Tử Dạ bèn gọi hắn: “Mân Việt!” Nàng định là một khi có cơ hội sẽ giải thích chuyện lời trăng trối ngày ấy một cách rõ ràng.
/1476
|