Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 985: Chàng đẹp trai mà ngươi thò tay vào trong tay áo của người ta đã đến rồi! (3)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngạo mạn của hắn, cũng biết trước giờ hắn luôn kiêu ngạo xem thường người ta như vậy cho nên chẳng thèm tranh chấp với hắn, bị hắn kéo đi đến lều vải cách đó không xa, nàng hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
Giọng nói ma mị lạnh lẽo lại hung ác của hắn vang lên: “Trước tiên đưa nàng đi thăm tên hồ ly tinh kia, sau đó đi gặp cha chồng của nàng!”
Cha chồng? Là lão già thiếu chút nữa bị Phượng Vô Trù đánh lúc nãy á?
Hồ ly tinh?
Nhìn hướng bọn họ đi, nàng đã nhanh chóng biết được hồ ly tinh trong miệng hắn là ai - Doanh Tần!
Tuy rằng bây giờ nàng rất quan tâm Doanh Tần, nhưng nói một cách tương đối thì hành động hôm nay của Phượng3Vô Trù thật sự là hơi khác thường, lại chủ động đưa nàng đến thăm Doanh Tần, hắn bị thứ gì đó kích động hay là đổi tính rồi?
Nàng vẫn còn đang nghĩ ngợi thì đã đến trước cửa lều vải của Doanh Tần.
Ngoài cửa đều là người của Thanh Thành, còn có người của Phượng Vô Trù. Sau khi những người này nhìn thấy bọn họ, không nói gì cũng không dám ngăn cảm. Đến cửa lều vải, Nhiếp chính vương điện hạ vươn tay vén màn che lên, Lạc Tử Dạ nhanh chóng thấy được gương mặt tái nhợt kia ở trên giường.
So với lúc nàng rời đi, trông sắc mặt hắn còn trắng hơn nữa, hầu như không nhìn thấy huyết sắc.
Dung nhan tuyệt mỹ có một không hai trong thiên hạ kia giờ tàn tạ như đóa hoa héo úa, chẳng thấy chút1sức sống nào, mặc dù tướng mạo vẫn đẹp đẽ, vẫn khiến người ta đắm chìm như thế, nhưng lại nhiều thêm chút ảo diệu không cách nào nắm bắt được. Điều này khiến Lạc Tử Dạ hơi nhíu mày, nếu không thể tỉnh lại, vấn đề thật sự còn lớn hơn nữa!
Nàng đang định đi vào thì Nhiếp chính vương điện hạ đã buông tay, tấm màn che rơi xuống nhanh chóng ngăn cách ánh nhìn của Lạc Tử Dạ với cảnh tượng bên trong lều vải. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, không rõ hắn có ý gì nên định hỏi, nhưng hắn đã kéo cổ tay nàng, xoay người rời đi.
Hắn nắm cổ tay nàng rất chặt, khiến Lạc Tử Dạ hiểu rằng nếu nàng cố chấp rút cổ tay mình lại, tám chín phần là sẽ bị thương.
Nàng đang buồn bực liền thấy9hắn nghiêng đầu liếc nhìn nàng.
Ánh mắt kia ngạo mạn khinh khỉnh, cười lạnh nói: “Nàng đã thấy hắn ta rồi thì không cần vào trong đâu, ở ngoài nhìn và vào trong xem cũng có gì khác biệt đâu, hắn ta vẫn nằm ở đó thôi, sắc mặt nhợt nhạt, như tàn hoa bại liễu(*). Nếu đã như vậy thì nhìn qua là được rồi, cần gì đi vào?”
(*) Tàn hoa bại liễu: chỉ người con gái bị chà đạp, ruồng bỏ.
3hóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngạo mạn của hắn, cũng biết trước giờ hắn luôn kiêu ngạo xem thường người ta như vậy cho nên chẳng thèm tranh chấp với hắn, bị hắn kéo đi đến lều vải cách đó không xa, nàng hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
Giọng nói ma mị lạnh lẽo lại hung ác của hắn vang lên: “Trước tiên đưa nàng đi thăm tên hồ ly tinh kia, sau đó đi gặp cha chồng của nàng!”
Cha chồng? Là lão già thiếu chút nữa bị Phượng Vô Trù đánh lúc nãy á?
Hồ ly tinh?
Nhìn hướng bọn họ đi, nàng đã nhanh chóng biết được hồ ly tinh trong miệng hắn là ai - Doanh Tần!
Tuy rằng bây giờ nàng rất quan tâm Doanh Tần, nhưng nói một cách tương đối thì hành động hôm nay của Phượng3Vô Trù thật sự là hơi khác thường, lại chủ động đưa nàng đến thăm Doanh Tần, hắn bị thứ gì đó kích động hay là đổi tính rồi?
Nàng vẫn còn đang nghĩ ngợi thì đã đến trước cửa lều vải của Doanh Tần.
Ngoài cửa đều là người của Thanh Thành, còn có người của Phượng Vô Trù. Sau khi những người này nhìn thấy bọn họ, không nói gì cũng không dám ngăn cảm. Đến cửa lều vải, Nhiếp chính vương điện hạ vươn tay vén màn che lên, Lạc Tử Dạ nhanh chóng thấy được gương mặt tái nhợt kia ở trên giường.
So với lúc nàng rời đi, trông sắc mặt hắn còn trắng hơn nữa, hầu như không nhìn thấy huyết sắc.
Dung nhan tuyệt mỹ có một không hai trong thiên hạ kia giờ tàn tạ như đóa hoa héo úa, chẳng thấy chút1sức sống nào, mặc dù tướng mạo vẫn đẹp đẽ, vẫn khiến người ta đắm chìm như thế, nhưng lại nhiều thêm chút ảo diệu không cách nào nắm bắt được. Điều này khiến Lạc Tử Dạ hơi nhíu mày, nếu không thể tỉnh lại, vấn đề thật sự còn lớn hơn nữa!
Nàng đang định đi vào thì Nhiếp chính vương điện hạ đã buông tay, tấm màn che rơi xuống nhanh chóng ngăn cách ánh nhìn của Lạc Tử Dạ với cảnh tượng bên trong lều vải. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, không rõ hắn có ý gì nên định hỏi, nhưng hắn đã kéo cổ tay nàng, xoay người rời đi.
Hắn nắm cổ tay nàng rất chặt, khiến Lạc Tử Dạ hiểu rằng nếu nàng cố chấp rút cổ tay mình lại, tám chín phần là sẽ bị thương.
Nàng đang buồn bực liền thấy9hắn nghiêng đầu liếc nhìn nàng.
Ánh mắt kia ngạo mạn khinh khỉnh, cười lạnh nói: “Nàng đã thấy hắn ta rồi thì không cần vào trong đâu, ở ngoài nhìn và vào trong xem cũng có gì khác biệt đâu, hắn ta vẫn nằm ở đó thôi, sắc mặt nhợt nhạt, như tàn hoa bại liễu(*). Nếu đã như vậy thì nhìn qua là được rồi, cần gì đi vào?”
(*) Tàn hoa bại liễu: chỉ người con gái bị chà đạp, ruồng bỏ.
/1476
|