*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ắn nhướng mày rậm, đôi con ngươi mê hoặc nhìn chằm chằm gương mặt lo lắng của Lạc Tử Dạ. Hắn thấp giọng nói rõ từng chữ một: “Cho nên ý của nàng là Cô nên khoan nhượng vì Doanh Tần, giả vờ như không nghe thấy tuyên bố muốn cưới nàng của Bách Lý Cẩn Thần à?”
Từ xưa đến nay, tính cách của hắn đều là không cho phép người khác làm trái ý cũng như xúc phạm mình. Ban đầu Lạc Tử Dạ cũng chịu rất nhiều thiệt thòi vì xúc phạm hắn nên nàng có thể hiểu phản ứng của hắn ngay lúc này.
Nàng dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn hắn, chớp chớp mắt rồi mở miệng3nói: “Nhưng mà Tiểu Thối Thối à, ngươi không phát hiện sau khi Bách Lý Cẩn Thần đến đây thì hắn ta chưa từng nhìn gia à? Thật ra hắn ta không có hứng thú với gia, chẳng qua là hắn ta bị ngươi khiêu khích nên mới trả thù như vậy mà thôi! Hắn ta đưa sính lễ? Hắn ta đưa cái rắm ấy! Hắn ta chỉ cố ý kích thích ngươi mà thôi, ai lại muốn kết hôn với một người trong khi mình không có cảm giác với người đó chứ. Ngươi ngừng để ý đến hắn ta là hắn ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa đâu, thật đó!”
“Vậy ý của nàng là dù hắn ta có trả1thù thì Cô vẫn phải dùng sự yên lặng để chống đỡ à? Còn nữa, nàng cho rằng toàn bộ chuyện này đều là lỗi của Cô hả?” Phượng Vô Trù nói đến đây, lửa giận trong đôi mắt ma quỷ lại chậm rãi lắng xuống. Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm ấy chăm chú nhìn Lạc Tử Dạ, chờ Lạc Tử Dạ trả lời.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật...
Vì sao nàng lại cảm thấy có một số người không chỉ tái phát bệnh ngạo kiều mà còn có thêm cái tính cố tình gây sự thế này? Nàng cảm thấy đây đều là lỗi của Cô? Đáp án của câu hỏi này... Bảo nàng trả lời thế nào đây?
Cuối cùng,9nàng thở ra một hơi thật dài, nhìn chằm chằm hắn rồi dùng vẻ mặt chân thành nói: “Không! Ngươi không sai, ngươi không hề làm sai gì cả, đây đều là lỗi của gia, là vậy đó!”
Nàng giống như những người đàn ông khi thấy bạn gái giận dỗi, tự gánh hết toàn bộ trách nhiệm về mình một cách vô cùng dũng cảm, chỉ mong hắn có thể dựa vào việc nàng đã dũng cảm gánh chịu mọi trách nhiệm mà bình tĩnh lại và tha thứ cho mình.
Sau khi nghe nàng nói thế, hắn lại im lặng một lát.
Hàng lông mày rậm của hắn chậm rãi nhíu lại, vẻ ngạo mạn quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trên3gương mặt uy nghiêm và bá đạo của hắn. Hắn chỉ bình luận một câu: “Lạc Tử Dạ, thế này không giống nàng!”
Đúng vậy, thế này không giống Lạc Tử Dạ. Ở trước mặt Phượng Vô Trù, Lạc Tử Dạ thường không bao giờ nhận sai, không nói đạo lý, đồng thời còn có thể thét hỏi hắn rằng muốn vợ hay là muốn đạo lý nữa. Nàng tuyệt đối sẽ không hành động giống như hôm nay, ôm hết toàn bộ sai lầm về mình. Đây xem như một loại thay đổi, nhưng nàng thay đổi như vậy là vì ai?
3ắn nhướng mày rậm, đôi con ngươi mê hoặc nhìn chằm chằm gương mặt lo lắng của Lạc Tử Dạ. Hắn thấp giọng nói rõ từng chữ một: “Cho nên ý của nàng là Cô nên khoan nhượng vì Doanh Tần, giả vờ như không nghe thấy tuyên bố muốn cưới nàng của Bách Lý Cẩn Thần à?”
Từ xưa đến nay, tính cách của hắn đều là không cho phép người khác làm trái ý cũng như xúc phạm mình. Ban đầu Lạc Tử Dạ cũng chịu rất nhiều thiệt thòi vì xúc phạm hắn nên nàng có thể hiểu phản ứng của hắn ngay lúc này.
Nàng dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn hắn, chớp chớp mắt rồi mở miệng3nói: “Nhưng mà Tiểu Thối Thối à, ngươi không phát hiện sau khi Bách Lý Cẩn Thần đến đây thì hắn ta chưa từng nhìn gia à? Thật ra hắn ta không có hứng thú với gia, chẳng qua là hắn ta bị ngươi khiêu khích nên mới trả thù như vậy mà thôi! Hắn ta đưa sính lễ? Hắn ta đưa cái rắm ấy! Hắn ta chỉ cố ý kích thích ngươi mà thôi, ai lại muốn kết hôn với một người trong khi mình không có cảm giác với người đó chứ. Ngươi ngừng để ý đến hắn ta là hắn ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa đâu, thật đó!”
“Vậy ý của nàng là dù hắn ta có trả1thù thì Cô vẫn phải dùng sự yên lặng để chống đỡ à? Còn nữa, nàng cho rằng toàn bộ chuyện này đều là lỗi của Cô hả?” Phượng Vô Trù nói đến đây, lửa giận trong đôi mắt ma quỷ lại chậm rãi lắng xuống. Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm ấy chăm chú nhìn Lạc Tử Dạ, chờ Lạc Tử Dạ trả lời.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật...
Vì sao nàng lại cảm thấy có một số người không chỉ tái phát bệnh ngạo kiều mà còn có thêm cái tính cố tình gây sự thế này? Nàng cảm thấy đây đều là lỗi của Cô? Đáp án của câu hỏi này... Bảo nàng trả lời thế nào đây?
Cuối cùng,9nàng thở ra một hơi thật dài, nhìn chằm chằm hắn rồi dùng vẻ mặt chân thành nói: “Không! Ngươi không sai, ngươi không hề làm sai gì cả, đây đều là lỗi của gia, là vậy đó!”
Nàng giống như những người đàn ông khi thấy bạn gái giận dỗi, tự gánh hết toàn bộ trách nhiệm về mình một cách vô cùng dũng cảm, chỉ mong hắn có thể dựa vào việc nàng đã dũng cảm gánh chịu mọi trách nhiệm mà bình tĩnh lại và tha thứ cho mình.
Sau khi nghe nàng nói thế, hắn lại im lặng một lát.
Hàng lông mày rậm của hắn chậm rãi nhíu lại, vẻ ngạo mạn quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trên3gương mặt uy nghiêm và bá đạo của hắn. Hắn chỉ bình luận một câu: “Lạc Tử Dạ, thế này không giống nàng!”
Đúng vậy, thế này không giống Lạc Tử Dạ. Ở trước mặt Phượng Vô Trù, Lạc Tử Dạ thường không bao giờ nhận sai, không nói đạo lý, đồng thời còn có thể thét hỏi hắn rằng muốn vợ hay là muốn đạo lý nữa. Nàng tuyệt đối sẽ không hành động giống như hôm nay, ôm hết toàn bộ sai lầm về mình. Đây xem như một loại thay đổi, nhưng nàng thay đổi như vậy là vì ai?
/1476
|