*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Thành nhìn theo phía sau mấy lần, sau đó thu lại tầm mắt, nhìn về phía đại phu đang đứng ở đầu giường. Đại phu lập tức hiểu ý, nhanh chóng bắt mạch cho Doanh Tần. Chỉ một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ thán phục, vội nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đi đến cửa, ánh mắt kia tràn đầy vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
Hắn đột nhiên nhìn Thanh Thành: “Không, không sao! Chứng thắt nút dạ dày đã khỏi rồi, cổ độc cũng đã hết. Thật đúng là... đúng là... thần kỳ!”
Chuyện này quả thật thần kỳ. Bất kỳ thầy thuốc nào gặp ca trúng cổ độc đều phải gom đủ mười mấy loại dược liệu quý hiếm đến mức không được ghi lại trong sách cổ, ví dụ3như hoa tắc ni, tuyết dương xuân, linh thảo, rễ hoán thu. Sau đó thầy thuốc sẽ điều chế thuốc, sắc chung tất cả các dược liệu này với nhau rồi cho bệnh nhân uống thì mới có thể ép cổ độc ra ngoài. Nhưng thật không ngờ người này không dùng bất kỳ loại thảo dược gì mà trực tiếp dùng châm bạc ép cổ độc ra ngoài!
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến cách giải độc này!
Hai mắt Thanh Thành lập tức sáng long lanh, trong lòng vui mừng khôn xiết. Gã hỏi: “Vậy là công tử nhà ta không sao rồi hả?”
“Có thể nói là ngài ấy không sao rồi, nhưng không phải hoàn toàn không có vấn đề gì. Trong quá trình giải cổ độc, kinh mạch của ngài ấy bị1tổn thương nghiêm trọng, cần phải điều dưỡng. Còn dạ dày đã ổn rồi nhưng ngài ấy vẫn phải điều dưỡng cẩn thận, phải uống thuốc và nghỉ ngơi, phải kiêng rượu và thức ăn chua cay trong vòng ba năm. Làm được những điều này, bệnh sẽ khỏi hẳn! Tiểu nhân có thể kê thuốc điều dưỡng kinh mạnh và thuốc điều trị dạ dày nên không cần phiền đến thần y bận lòng về chuyện thuốc thang nữa!” Lúc đại phu kia nói những lời này, hắn kìm lòng không đậu lại nghiêng đầu nhìn theo Bách Lý Cẩn Thần.
Ánh mắt kia cực kỳ nóng bỏng, hệt như ánh mắt của fan cuồng!
Nghe hắn nói vậy, Thanh Thành lập tức phở phào nhẹn nhõm. Lạc Tử Dạ cũng nhanh chóng hiểu ra Bách9Lý Cẩn Thần đã làm được chuyện mà đại phu bình thường không làm được, còn những chuyện tiếp theo thì hắn định mặc kệ.
Nàng lên tiếng hỏi: “Bao giờ hắn có thể tỉnh lại?”
“Tiểu nhân sẽ kê một thang thuốc, đến xế chiều hãy cho bệnh nhân uống thuốc, tối nay ngài ấy có thể tỉnh lại!” Đại phu vội mỉm cười trả lời nàng.
Lạc Tử Dạ thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không quên lúc trước mình đã hứa với Thanh Thành là đợi đến khi Doanh Tần qua khỏi kiếp nạn này, về sau nàng sẽ cố gắng giữ khoảng cách với hắn, điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người. Nàng chăm chú ngắm nhìn người đang nằm trên giường, khóe môi mấp máy.3Cuối cùng, nàng nhìn sang Thanh Thành: “Ngươi hãy chăm sóc hắn thật tốt!”
Nói xong, nàng toan rời đi, Thanh Thành cũng không giữ nàng lại.
Lạc Tử Dạ xoay người. Lúc này, vừa hay có một cơn gió cuốn rèm cửa lên. Nhờ đó, nàng nhìn thấy vạt áo trắng như tuyết ở ngoài lều. Trong chớp mắt, nàng lập tức ý thức được lúc này Bách Lý Cẩn Thần vẫn đang ở ngoài cửa. Nàng cảm thấy hơi căng thẳng, khẩn trương bước đến cửa, chỉ sợ hai người xảy ra mâu thuẫn trước của lều.
Nàng vừa vén rèm cửa lên, hình ảnh đập vào mắt là bóng lưng hai người, một trước một sau.
Bách Lý Cẩn Thần đứng ngay trước mặt nàng, cách nàng một bước ngắn. Còn Phượng Vô Trù thì đứng3im tại chỗ không xê dịch. Trước lúc nàng vào trong lều đã thấy hắn đứng đó, mà bây giờ hắn vẫn ở đó.
Hai người này không nhìn nhau, cũng không gây gổ.
Thế nhưng giữa hai bên lại tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, mà hơi thở tàn bạo trên người Phượng Vô Trù nồng đậm hơn Bách Lý Cẩn Thần. Có lẽ nguyên nhân là do Bách Lý Cẩn Thần chỉ không vui vì bản thân bị cản đường, còn Phượng Vô Trù không những bực mình vì chuyện đó mà còn tức giận vì Bách Lý Cẩn Thần tuyên bố muốn cưới Lạc Tử Dạ.
Nàng thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng bước đến kéo cánh tay Phượng Vô Trù. Đồng thời, nàng cũng quay đầu nhìn khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ không chút tỳ vết của Bách Lý Cẩn Thần, trong lòng nàng lâng lâng như có một con chim sẻ đang nhảy nhót nhưng nàng vẫn cố kìm nén. Nàng nói: “Xin cảm ơn thần y đã giúp đỡ chuyện hôm nay. Sau này nếu thần y có việc gì cần bản Thái tử giúp đỡ, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ chối!”
Còn chuyện muốn cưới nàng thì đừng nên tùy tiện đùa giỡn. Nàng cảm thấy chuyện cười này chẳng buồn cười tí nào.
Nàng nói xong, sắc mặt Bách Lý Cẩn Thần không đổi. Hắn không nói gì, ánh mắt dừng trên bàn tay nàng đang kéo cánh tay Phượng Vô Trù. Nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã thu lại tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt hờ hững vang lên: “Ý muốn ban đầu của ta không thay đổi. Hẹn ba ngày sau gặp lại!”
“Này...” Lạc Tử Dạ còn có lời muốn nói nhưng đối phương không tính để ý đến nàng.
Hắn nói xong, tay cầm trường kiếm, đi lách qua người nàng, cuốn theo một làn gió nhẹ tựa như hoa tuyết tung bay trên núi tuyết, bỗng dưng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn sải bước rời đi, đầu không ngoảnh lại, cũng không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Dáng vẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn nàng kia có chỗ nào giống như hắn thật sự muốn cưới nàng vậy trời? Lại còn nói “ý muốn ban đầu” không thay đổi nữa chứ!
Mà lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói ma mị lạnh lùng toát ra khí thế tàn bạo và sát ý. Đôi mắt ma quỷ như có lực xuyên thấu nhìn chòng chọc vào lưng Bách Lý Cẩn Thần. Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, cất giọng nói: “Ba ngày sau, nếu các hạ vẫn cứng đầu không chịu từ bỏ thì chúng ta sẽ quyết chiến sinh tử!”
Hắn vừa nói ra lời này, bước chân Bách Lý Cẩn Thần thoáng khựng lại, áo trắng nhẹ bay như cánh nhạn. Giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Kính tiếp.”
Hắn bỏ lại hai chữ rồi sải bước rời đi.
Đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ lóe lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa nhìn là biết hắn giận rồi. Nhưng hắn đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, cuối cùng cũng không ra tay ngay lúc này. Mặc dù Bách Lý Cẩn Thần có sai, thế nhưng lúc này hắn ta vừa mới giúp Lạc Tử Dạ cứu người. Nếu mình đánh hắn ta, chắc chắn Lạc Tử Dạ sẽ không vui.
Trong lúc hắn đắn đo, Bách Lý Cẩn Thần đã thong thả rời đi, nhìn giống như đang dạo bước dưới trăng, lại tựa như giấc mộng theo gió.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ run rẩy, tiếp tục kéo cánh tay Phượng Vô Trù. Nàng nói: “Hắn không thích ta đâu. Nhìn dáng vẻ kia của hắn hình như người nhà hắn ép kết hôn, hơn nữa lúc nãy chàng đắc tội hắn. Phải biết là lúc trước ở trên biển, khi ta sờ tay hắn, hắn vừa ra tay đã tạo thành một cơn gió suýt hất gia xuống biển đấy!”
Nghe nàng nói vậy, Phượng Vô Trù nhướng mày nhìn nàng, giọng nói ma mị chậm rãi vang lên: “Đây có tính là nàng đang giải thích không?”
“Không tính là giải thích, mà là trần thuật. Gia cảm thấy chuyện cỏn con thế này chưa đến mức phải giải thích đâu. Chàng nói xem?” Nàng nhướng mày nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng rạng rỡ động lòng người.
Thanh Thành nhìn theo phía sau mấy lần, sau đó thu lại tầm mắt, nhìn về phía đại phu đang đứng ở đầu giường. Đại phu lập tức hiểu ý, nhanh chóng bắt mạch cho Doanh Tần. Chỉ một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ thán phục, vội nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đi đến cửa, ánh mắt kia tràn đầy vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
Hắn đột nhiên nhìn Thanh Thành: “Không, không sao! Chứng thắt nút dạ dày đã khỏi rồi, cổ độc cũng đã hết. Thật đúng là... đúng là... thần kỳ!”
Chuyện này quả thật thần kỳ. Bất kỳ thầy thuốc nào gặp ca trúng cổ độc đều phải gom đủ mười mấy loại dược liệu quý hiếm đến mức không được ghi lại trong sách cổ, ví dụ3như hoa tắc ni, tuyết dương xuân, linh thảo, rễ hoán thu. Sau đó thầy thuốc sẽ điều chế thuốc, sắc chung tất cả các dược liệu này với nhau rồi cho bệnh nhân uống thì mới có thể ép cổ độc ra ngoài. Nhưng thật không ngờ người này không dùng bất kỳ loại thảo dược gì mà trực tiếp dùng châm bạc ép cổ độc ra ngoài!
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến cách giải độc này!
Hai mắt Thanh Thành lập tức sáng long lanh, trong lòng vui mừng khôn xiết. Gã hỏi: “Vậy là công tử nhà ta không sao rồi hả?”
“Có thể nói là ngài ấy không sao rồi, nhưng không phải hoàn toàn không có vấn đề gì. Trong quá trình giải cổ độc, kinh mạch của ngài ấy bị1tổn thương nghiêm trọng, cần phải điều dưỡng. Còn dạ dày đã ổn rồi nhưng ngài ấy vẫn phải điều dưỡng cẩn thận, phải uống thuốc và nghỉ ngơi, phải kiêng rượu và thức ăn chua cay trong vòng ba năm. Làm được những điều này, bệnh sẽ khỏi hẳn! Tiểu nhân có thể kê thuốc điều dưỡng kinh mạnh và thuốc điều trị dạ dày nên không cần phiền đến thần y bận lòng về chuyện thuốc thang nữa!” Lúc đại phu kia nói những lời này, hắn kìm lòng không đậu lại nghiêng đầu nhìn theo Bách Lý Cẩn Thần.
Ánh mắt kia cực kỳ nóng bỏng, hệt như ánh mắt của fan cuồng!
Nghe hắn nói vậy, Thanh Thành lập tức phở phào nhẹn nhõm. Lạc Tử Dạ cũng nhanh chóng hiểu ra Bách9Lý Cẩn Thần đã làm được chuyện mà đại phu bình thường không làm được, còn những chuyện tiếp theo thì hắn định mặc kệ.
Nàng lên tiếng hỏi: “Bao giờ hắn có thể tỉnh lại?”
“Tiểu nhân sẽ kê một thang thuốc, đến xế chiều hãy cho bệnh nhân uống thuốc, tối nay ngài ấy có thể tỉnh lại!” Đại phu vội mỉm cười trả lời nàng.
Lạc Tử Dạ thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không quên lúc trước mình đã hứa với Thanh Thành là đợi đến khi Doanh Tần qua khỏi kiếp nạn này, về sau nàng sẽ cố gắng giữ khoảng cách với hắn, điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người. Nàng chăm chú ngắm nhìn người đang nằm trên giường, khóe môi mấp máy.3Cuối cùng, nàng nhìn sang Thanh Thành: “Ngươi hãy chăm sóc hắn thật tốt!”
Nói xong, nàng toan rời đi, Thanh Thành cũng không giữ nàng lại.
Lạc Tử Dạ xoay người. Lúc này, vừa hay có một cơn gió cuốn rèm cửa lên. Nhờ đó, nàng nhìn thấy vạt áo trắng như tuyết ở ngoài lều. Trong chớp mắt, nàng lập tức ý thức được lúc này Bách Lý Cẩn Thần vẫn đang ở ngoài cửa. Nàng cảm thấy hơi căng thẳng, khẩn trương bước đến cửa, chỉ sợ hai người xảy ra mâu thuẫn trước của lều.
Nàng vừa vén rèm cửa lên, hình ảnh đập vào mắt là bóng lưng hai người, một trước một sau.
Bách Lý Cẩn Thần đứng ngay trước mặt nàng, cách nàng một bước ngắn. Còn Phượng Vô Trù thì đứng3im tại chỗ không xê dịch. Trước lúc nàng vào trong lều đã thấy hắn đứng đó, mà bây giờ hắn vẫn ở đó.
Hai người này không nhìn nhau, cũng không gây gổ.
Thế nhưng giữa hai bên lại tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, mà hơi thở tàn bạo trên người Phượng Vô Trù nồng đậm hơn Bách Lý Cẩn Thần. Có lẽ nguyên nhân là do Bách Lý Cẩn Thần chỉ không vui vì bản thân bị cản đường, còn Phượng Vô Trù không những bực mình vì chuyện đó mà còn tức giận vì Bách Lý Cẩn Thần tuyên bố muốn cưới Lạc Tử Dạ.
Nàng thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng bước đến kéo cánh tay Phượng Vô Trù. Đồng thời, nàng cũng quay đầu nhìn khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ không chút tỳ vết của Bách Lý Cẩn Thần, trong lòng nàng lâng lâng như có một con chim sẻ đang nhảy nhót nhưng nàng vẫn cố kìm nén. Nàng nói: “Xin cảm ơn thần y đã giúp đỡ chuyện hôm nay. Sau này nếu thần y có việc gì cần bản Thái tử giúp đỡ, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ chối!”
Còn chuyện muốn cưới nàng thì đừng nên tùy tiện đùa giỡn. Nàng cảm thấy chuyện cười này chẳng buồn cười tí nào.
Nàng nói xong, sắc mặt Bách Lý Cẩn Thần không đổi. Hắn không nói gì, ánh mắt dừng trên bàn tay nàng đang kéo cánh tay Phượng Vô Trù. Nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã thu lại tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt hờ hững vang lên: “Ý muốn ban đầu của ta không thay đổi. Hẹn ba ngày sau gặp lại!”
“Này...” Lạc Tử Dạ còn có lời muốn nói nhưng đối phương không tính để ý đến nàng.
Hắn nói xong, tay cầm trường kiếm, đi lách qua người nàng, cuốn theo một làn gió nhẹ tựa như hoa tuyết tung bay trên núi tuyết, bỗng dưng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn sải bước rời đi, đầu không ngoảnh lại, cũng không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Dáng vẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn nàng kia có chỗ nào giống như hắn thật sự muốn cưới nàng vậy trời? Lại còn nói “ý muốn ban đầu” không thay đổi nữa chứ!
Mà lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói ma mị lạnh lùng toát ra khí thế tàn bạo và sát ý. Đôi mắt ma quỷ như có lực xuyên thấu nhìn chòng chọc vào lưng Bách Lý Cẩn Thần. Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, cất giọng nói: “Ba ngày sau, nếu các hạ vẫn cứng đầu không chịu từ bỏ thì chúng ta sẽ quyết chiến sinh tử!”
Hắn vừa nói ra lời này, bước chân Bách Lý Cẩn Thần thoáng khựng lại, áo trắng nhẹ bay như cánh nhạn. Giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Kính tiếp.”
Hắn bỏ lại hai chữ rồi sải bước rời đi.
Đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ lóe lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa nhìn là biết hắn giận rồi. Nhưng hắn đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, cuối cùng cũng không ra tay ngay lúc này. Mặc dù Bách Lý Cẩn Thần có sai, thế nhưng lúc này hắn ta vừa mới giúp Lạc Tử Dạ cứu người. Nếu mình đánh hắn ta, chắc chắn Lạc Tử Dạ sẽ không vui.
Trong lúc hắn đắn đo, Bách Lý Cẩn Thần đã thong thả rời đi, nhìn giống như đang dạo bước dưới trăng, lại tựa như giấc mộng theo gió.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ run rẩy, tiếp tục kéo cánh tay Phượng Vô Trù. Nàng nói: “Hắn không thích ta đâu. Nhìn dáng vẻ kia của hắn hình như người nhà hắn ép kết hôn, hơn nữa lúc nãy chàng đắc tội hắn. Phải biết là lúc trước ở trên biển, khi ta sờ tay hắn, hắn vừa ra tay đã tạo thành một cơn gió suýt hất gia xuống biển đấy!”
Nghe nàng nói vậy, Phượng Vô Trù nhướng mày nhìn nàng, giọng nói ma mị chậm rãi vang lên: “Đây có tính là nàng đang giải thích không?”
“Không tính là giải thích, mà là trần thuật. Gia cảm thấy chuyện cỏn con thế này chưa đến mức phải giải thích đâu. Chàng nói xem?” Nàng nhướng mày nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng rạng rỡ động lòng người.
/1476
|