Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 1005: “tiểu công túa” phượng vô trù vừa cáu kỉnh lại vừa kiêu ngạo (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ quan sát nét mặt của Phượng Vô Trù, nàng biết hiện tại hắn đang âm thầm chịu đựng vì nỗi ưu tư gì, một nỗi ưu tư vô cùng đau khổ. Nàng nắm chặt tay hắn, tựa vào trong ngực hắn, nói: “Trước khi hỏi về thân thế của chàng, gia kể một câu chuyện xưa cho chàng nghe trước nhé!”
Nàng vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của hắn lập tức chăm chú nhìn nàng: “Nàng nói đi!”
Nàng thoáng nhìn xa xăm, dường như tâm trạng cũng trôi về phương xa, ngay cả giọng nói cũng chứa đựng sự thê lương xa xôi. Nàng nhẹ nhàng kể: “Tại thời điểm cực kỳ lâu về sau...”
Nàng suýt cười ra tiếng khi nói đến đây.3Người ta kể chuyện xưa đều nói là cực kỳ lâu trước kia, nhưng mà câu chuyện xưa của nàng lại bắt đầu bằng cực kỳ lâu về sau, vì nàng đến từ thời đại tiên tiến hơn hiện tại.
Hắn không cắt lời nàng, chờ nàng kể tiếp.
Nàng cũng tiếp tục: “Nói chung là mấy nghìn năm sau, có một cặp vợ chồng trong một gia tộc lớn, bọn họ rất yêu thương nhau và có với nhau một cô con gái cưng. Từ khi còn nhỏ, cô con gái đã là niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Lúc cô con gái mười hai tuổi, cô bé đã bộc lộ sự tài giỏi và thông minh vượt bậc của mình. Cha mẹ của cô con gái là1người kinh doanh, từ khi còn nhỏ cô bé đã bày mưu tính kế giúp cha mình để cha có thêm rất nhiều mối làm ăn, đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Sau đó...”
Nàng nói đến đây, bỗng nhiên cắn chặt răng hàm rồi bắt đầu run rẩy.
Tất nhiên là động tác nhỏ của Lạc Tử Dạ không tránh được ánh mắt của Phượng Vô Trù. Hắn dùng cánh tay sắt ôm chặt nàng, giọng nói mê hoặc nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, có Cô ở đây, không còn ai có thể tổn thương nàng được nữa!”
Lời nói của hắn tựa như hóa thành một đồ vật và đập tan bức tường phòng ngự cuối cùng trong lòng nàng, ấm áp9đến kỳ lạ, khiến cho viền mắt của nàng nóng lên. Nàng nghiêng đầu, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, lau nước mắt sắp tràn mi bằng vạt áo của hắn. Hắn đặt tay lên lưng nàng rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ, mang ý an ủi.
Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Tử Dạ tiếp tục kể: “Nếu nói một cách không biết xấu hổ thì nói chung thế giới này là một thế giới cân bằng, người quá xuất sắc không nên có mặt ở trên đời vì họ sẽ gặp phải sự ghen ghét của người khác. Trong một buổi tối nọ, nhà của bọn họ gặp phải hỏa hoạn, lửa thiêu sạch mọi thứ, bao gồm cả cặp vợ chồng đó. Bọn họ chết,3nhưng tại thời điểm cuối cùng, người cha đã đẩy cô con gái ra khỏi biển lửa. Sau đó... Sau đó, căn nhà kia không còn lại gì cả, chỉ còn một mình cô con gái sống sót như cô hồn dã quỷ!”
Hắn nghe đến đây liền cúi đầu nhìn ánh mắt trống rỗng mờ mịt của nàng. Tuy rằng trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ có hơi thái quá nhưng theo một cách khó hiểu, hắn tin chắc rằng đây là câu chuyện xưa của nàng. Giọng nói mê hoặc của hắn ẩn chứa một ít thương tiếc: “Đây chính là nỗi đau khổ ẩn giấu sâu tận đáy lòng nàng?”
Hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng diễn ra vào hôm săn bắn trong3rừng ấy. Lúc đó nàng đột nhiên trở nên điên cuồng khi đang hôn mê, hơn nữa cả gương mặt đều ướt đẫm nước mắt.
Lạc Tử Dạ run rẩy, cũng không hỏi vì sao hắn lại biết chuyện nàng cất giấu trong lòng. Nàng nghe thấy hắn nói tiếp: “Sau này nàng có Cô rồi, cho dù tất cả những người trên thế gian này đều là cô hồn dã quỷ thì nàng cũng sẽ không biến thành như thế!”
Lạc Tử Dạ quan sát nét mặt của Phượng Vô Trù, nàng biết hiện tại hắn đang âm thầm chịu đựng vì nỗi ưu tư gì, một nỗi ưu tư vô cùng đau khổ. Nàng nắm chặt tay hắn, tựa vào trong ngực hắn, nói: “Trước khi hỏi về thân thế của chàng, gia kể một câu chuyện xưa cho chàng nghe trước nhé!”
Nàng vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của hắn lập tức chăm chú nhìn nàng: “Nàng nói đi!”
Nàng thoáng nhìn xa xăm, dường như tâm trạng cũng trôi về phương xa, ngay cả giọng nói cũng chứa đựng sự thê lương xa xôi. Nàng nhẹ nhàng kể: “Tại thời điểm cực kỳ lâu về sau...”
Nàng suýt cười ra tiếng khi nói đến đây.3Người ta kể chuyện xưa đều nói là cực kỳ lâu trước kia, nhưng mà câu chuyện xưa của nàng lại bắt đầu bằng cực kỳ lâu về sau, vì nàng đến từ thời đại tiên tiến hơn hiện tại.
Hắn không cắt lời nàng, chờ nàng kể tiếp.
Nàng cũng tiếp tục: “Nói chung là mấy nghìn năm sau, có một cặp vợ chồng trong một gia tộc lớn, bọn họ rất yêu thương nhau và có với nhau một cô con gái cưng. Từ khi còn nhỏ, cô con gái đã là niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Lúc cô con gái mười hai tuổi, cô bé đã bộc lộ sự tài giỏi và thông minh vượt bậc của mình. Cha mẹ của cô con gái là1người kinh doanh, từ khi còn nhỏ cô bé đã bày mưu tính kế giúp cha mình để cha có thêm rất nhiều mối làm ăn, đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Sau đó...”
Nàng nói đến đây, bỗng nhiên cắn chặt răng hàm rồi bắt đầu run rẩy.
Tất nhiên là động tác nhỏ của Lạc Tử Dạ không tránh được ánh mắt của Phượng Vô Trù. Hắn dùng cánh tay sắt ôm chặt nàng, giọng nói mê hoặc nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, có Cô ở đây, không còn ai có thể tổn thương nàng được nữa!”
Lời nói của hắn tựa như hóa thành một đồ vật và đập tan bức tường phòng ngự cuối cùng trong lòng nàng, ấm áp9đến kỳ lạ, khiến cho viền mắt của nàng nóng lên. Nàng nghiêng đầu, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, lau nước mắt sắp tràn mi bằng vạt áo của hắn. Hắn đặt tay lên lưng nàng rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ, mang ý an ủi.
Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Tử Dạ tiếp tục kể: “Nếu nói một cách không biết xấu hổ thì nói chung thế giới này là một thế giới cân bằng, người quá xuất sắc không nên có mặt ở trên đời vì họ sẽ gặp phải sự ghen ghét của người khác. Trong một buổi tối nọ, nhà của bọn họ gặp phải hỏa hoạn, lửa thiêu sạch mọi thứ, bao gồm cả cặp vợ chồng đó. Bọn họ chết,3nhưng tại thời điểm cuối cùng, người cha đã đẩy cô con gái ra khỏi biển lửa. Sau đó... Sau đó, căn nhà kia không còn lại gì cả, chỉ còn một mình cô con gái sống sót như cô hồn dã quỷ!”
Hắn nghe đến đây liền cúi đầu nhìn ánh mắt trống rỗng mờ mịt của nàng. Tuy rằng trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ có hơi thái quá nhưng theo một cách khó hiểu, hắn tin chắc rằng đây là câu chuyện xưa của nàng. Giọng nói mê hoặc của hắn ẩn chứa một ít thương tiếc: “Đây chính là nỗi đau khổ ẩn giấu sâu tận đáy lòng nàng?”
Hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng diễn ra vào hôm săn bắn trong3rừng ấy. Lúc đó nàng đột nhiên trở nên điên cuồng khi đang hôn mê, hơn nữa cả gương mặt đều ướt đẫm nước mắt.
Lạc Tử Dạ run rẩy, cũng không hỏi vì sao hắn lại biết chuyện nàng cất giấu trong lòng. Nàng nghe thấy hắn nói tiếp: “Sau này nàng có Cô rồi, cho dù tất cả những người trên thế gian này đều là cô hồn dã quỷ thì nàng cũng sẽ không biến thành như thế!”
/1476
|