*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ chớp chớp mắt, nói tiếp: “Mặc dù nói thế, nhưng gia vẫn cảm thấy...”
Nàng còn chưa nói xong, hắn đã ngắt lời nàng: “Thực lực quyết định tất cả, lúc nào nàng có thể đánh thắng được Cô, nàng nói gì thì là cái đó. Nếu không thể thì ngoan ngoãn nghe lời Cô đi!”
Hắn vừa nói ra lời này, chân mày Lạc Tử Dạ nhướng lên, trầm mặt nhìn hắn chằm chằm: “Đây là chàng chắc chắn gia không đánh lại được chàng đúng không? Phượng Vô Trù, chàng cũng một mớ tuổi rồi, vậy mà chuyện gì cũng muốn so đo, chàng nhường gia chút thì làm sao?"
Hắn: “...” Một mớ tuổi?
Còn chưa kịp nói, phía sau bọn họ bỗng truyền tới tiếng bước chân, là Mân Việt. Trong tay hắn bưng một chén thuốc, thần thái kia hết sức trang trọng, tư thái3cũng vô cùng cẩn thận, cung kính mở miệng phía sau bọn họ: “Vương, chồn băng đã chuẩn bị xong rồi!”
“Ừ!” Hắn đưa tay ra, Mân Việt vội vàng đưa chén thuốc cầm trong tay cho hắn.
Lạc Tử Dạ nghển cổ nhìn cái chén kia, phát hiện bên trong là chất lỏng trong suốt, nếu không nhìn kỹ sẽ cảm thấy chỉ là một chén nước lạnh, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy trên mặt sóng gợn lăn tăn, giống như vảy rồng tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Sau khi Mân Việt đưa thuốc cho hắn lập tức khom người chuẩn bị lùi xuống. Mà lúc này Lạc Tử Dạ quay đầu lại hỏi Mân Việt một câu: “Con hồ ly chúng ta mang về thế nào rồi?” Đó là hồ ly của Đạm Đài Hoàng, tiểu thúc của người ta1cũng tới giúp nàng cứu người, dĩ nhiên nàng phải chăm sóc thú cưng của người ta cho tốt.
Mân Việt mở miệng nói: “Đã ăn Bách Linh thảo rồi, qua mấy ngày nữa là khỏi, Quả Quả cũng tìm được bạn chơi, Thái tử cứ yên tâm! Thuộc hạ cáo lui trước.”
“Ừ! Phiền ngươi rồi!” Lạc Tử Dạ gật đầu.
Mân Việt đáp: “Thuộc hạ không dám!” Hắn vừa dứt lời là lập tức xoay người sải bước rời đi.
Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nhận lấy cái chén kia liền cầm muỗng canh lên, định đút cho nàng uống. Nàng hơi ngượng ngùng nhìn hắn, đưa tay muốn nhận lấy chén thuốc trong tay hắn: “Gia có tay có chân, hay là để gia tự làm đi!”
Hắn lại không buông tay, chén kia cầm vững trong tay hắn, đôi mắt ma mị nhìn nàng chằm chằm nói: “Mở9miệng!”
Không đấu lại được hắn, Lạc Tử Dạ đành bĩu môi, ngoan ngoãn mở miệng. Có điều cảm giác có tay có chân, uống chút nước cũng có người phục vụ thật đúng là con mẹ nó... thoải mái! Nuốt thứ kia vào cổ họng, chẳng cảm nhận được mùi vị gì, chỉ cảm thấy tựa như toàn bộ lỗ chân lông trên người mình đều mở ra, máu cũng chảy nhanh hơn, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào.
Nhưng lúc cúi đầu nhìn bàn tay cầm muỗng canh của hắn ở khoảng cách gần, nàng nhìn thấy một vết thương trên tay hắn.
Vết thương rất nhỏ, nhìn như đã có mấy ngày, nhưng xét từ độ sâu, lúc ấy phải thấy cả xương. Nàng bỗng nhiên đặt tay lên vết thương của hắn, động tác của hắn hơi chậm lại, nàng cũng giương mắt nhìn hắn: “Đây là lúc bắt chồn băng bị cắn à?”
Nhìn ra vẻ đau lòng trong mắt nàng, hắn hừ một tiếng: “Chỉ là vết thương nhỏ, không làm khó được Cô!”
Đương nhiên nàng biết xưa nay hắn vẫn luôn mạnh mẽ, cho nên nàng cũng không tranh luận quá nhiều, nói vết thương của hắn rất nghiêm trọng là không thể, nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Thối Thối, sau này không nên như vậy, nếu chàng thật sự bị cắn rồi gặp nguy hiểm, hoặc là xảy ra chuyện gì trên núi tuyết, ta phải làm sao đây?”
Giọng nói rất nhẹ, nhẹ tới mức chính nàng cũng suýt không nghe thấy được. Không hiểu sao trong lòng lại hoảng hốt, nếu hắn thật sự gặp chuyện gì trên núi tuyết, nàng sẽ cảm thấy... trời sập xuống mất. Nàng sẽ cảm thấy từ đó nhân gian ngập tràn bóng tối,3vĩnh viễn không thấy ban ngày nữa.
Nhìn sắc mặt âm u của nàng, hắn cất giọng cười, giọng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, đừng coi thường người đàn ông của nàng. Mạng của Cô rất cứng!”
Nói xong lời này, hắn giơ muỗng canh lên một lần nữa, ý bảo nàng uống thuốc.
Nàng nhìn hắn chằm chằm. Nhìn nụ cười thoải mái bên trong đôi mắt ma mị của hắn, nàng cũng biết rất khó thuyết phục hắn. Hắn quá mạnh mẽ, đến nỗi không để thứ gì vào mắt. Nàng bảo hắn đừng mạo hiểm, nhưng có thể dưới góc nhìn của hắn, trên đời căn bản không có gì nguy hiểm cả, cho nên nàng nói cũng vô ích. Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không phải người dễ dàng nhượng bộ đúng không?
Nàng rất ngoan ngoãn uống thuốc, đồng thời lẩm bẩm: “Dù sao gia đã nói ra rồi đấy, bản thân chàng phải quý trọng cái mạng này của chàng, nếu ngày nào đó chàng gặp chuyện bất trắc gì, gia sẽ không thủ thân như ngọc vì chàng, chắc chắn gia sẽ lập tức tìm người khác. Bản thân chàng đã lớn tuổi rồi, vốn đã không sống lâu hơn những người trẻ tuổi như ta, chàng lại còn không chú ý... Không nói nữa, chàng cứ xem rồi làm!”
Nàng nói xong, mặt hắn đen thui. Động tác đút nàng uống thuốc cũng bỗng nhiên trở nên thô lỗ, nghiến răng nói: “Xem rồi làm? Lạc Tử Dạ, Cô thật muốn làm nàng!”
Lạc Tử Dạ chớp chớp mắt, nói tiếp: “Mặc dù nói thế, nhưng gia vẫn cảm thấy...”
Nàng còn chưa nói xong, hắn đã ngắt lời nàng: “Thực lực quyết định tất cả, lúc nào nàng có thể đánh thắng được Cô, nàng nói gì thì là cái đó. Nếu không thể thì ngoan ngoãn nghe lời Cô đi!”
Hắn vừa nói ra lời này, chân mày Lạc Tử Dạ nhướng lên, trầm mặt nhìn hắn chằm chằm: “Đây là chàng chắc chắn gia không đánh lại được chàng đúng không? Phượng Vô Trù, chàng cũng một mớ tuổi rồi, vậy mà chuyện gì cũng muốn so đo, chàng nhường gia chút thì làm sao?"
Hắn: “...” Một mớ tuổi?
Còn chưa kịp nói, phía sau bọn họ bỗng truyền tới tiếng bước chân, là Mân Việt. Trong tay hắn bưng một chén thuốc, thần thái kia hết sức trang trọng, tư thái3cũng vô cùng cẩn thận, cung kính mở miệng phía sau bọn họ: “Vương, chồn băng đã chuẩn bị xong rồi!”
“Ừ!” Hắn đưa tay ra, Mân Việt vội vàng đưa chén thuốc cầm trong tay cho hắn.
Lạc Tử Dạ nghển cổ nhìn cái chén kia, phát hiện bên trong là chất lỏng trong suốt, nếu không nhìn kỹ sẽ cảm thấy chỉ là một chén nước lạnh, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy trên mặt sóng gợn lăn tăn, giống như vảy rồng tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Sau khi Mân Việt đưa thuốc cho hắn lập tức khom người chuẩn bị lùi xuống. Mà lúc này Lạc Tử Dạ quay đầu lại hỏi Mân Việt một câu: “Con hồ ly chúng ta mang về thế nào rồi?” Đó là hồ ly của Đạm Đài Hoàng, tiểu thúc của người ta1cũng tới giúp nàng cứu người, dĩ nhiên nàng phải chăm sóc thú cưng của người ta cho tốt.
Mân Việt mở miệng nói: “Đã ăn Bách Linh thảo rồi, qua mấy ngày nữa là khỏi, Quả Quả cũng tìm được bạn chơi, Thái tử cứ yên tâm! Thuộc hạ cáo lui trước.”
“Ừ! Phiền ngươi rồi!” Lạc Tử Dạ gật đầu.
Mân Việt đáp: “Thuộc hạ không dám!” Hắn vừa dứt lời là lập tức xoay người sải bước rời đi.
Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nhận lấy cái chén kia liền cầm muỗng canh lên, định đút cho nàng uống. Nàng hơi ngượng ngùng nhìn hắn, đưa tay muốn nhận lấy chén thuốc trong tay hắn: “Gia có tay có chân, hay là để gia tự làm đi!”
Hắn lại không buông tay, chén kia cầm vững trong tay hắn, đôi mắt ma mị nhìn nàng chằm chằm nói: “Mở9miệng!”
Không đấu lại được hắn, Lạc Tử Dạ đành bĩu môi, ngoan ngoãn mở miệng. Có điều cảm giác có tay có chân, uống chút nước cũng có người phục vụ thật đúng là con mẹ nó... thoải mái! Nuốt thứ kia vào cổ họng, chẳng cảm nhận được mùi vị gì, chỉ cảm thấy tựa như toàn bộ lỗ chân lông trên người mình đều mở ra, máu cũng chảy nhanh hơn, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào.
Nhưng lúc cúi đầu nhìn bàn tay cầm muỗng canh của hắn ở khoảng cách gần, nàng nhìn thấy một vết thương trên tay hắn.
Vết thương rất nhỏ, nhìn như đã có mấy ngày, nhưng xét từ độ sâu, lúc ấy phải thấy cả xương. Nàng bỗng nhiên đặt tay lên vết thương của hắn, động tác của hắn hơi chậm lại, nàng cũng giương mắt nhìn hắn: “Đây là lúc bắt chồn băng bị cắn à?”
Nhìn ra vẻ đau lòng trong mắt nàng, hắn hừ một tiếng: “Chỉ là vết thương nhỏ, không làm khó được Cô!”
Đương nhiên nàng biết xưa nay hắn vẫn luôn mạnh mẽ, cho nên nàng cũng không tranh luận quá nhiều, nói vết thương của hắn rất nghiêm trọng là không thể, nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Thối Thối, sau này không nên như vậy, nếu chàng thật sự bị cắn rồi gặp nguy hiểm, hoặc là xảy ra chuyện gì trên núi tuyết, ta phải làm sao đây?”
Giọng nói rất nhẹ, nhẹ tới mức chính nàng cũng suýt không nghe thấy được. Không hiểu sao trong lòng lại hoảng hốt, nếu hắn thật sự gặp chuyện gì trên núi tuyết, nàng sẽ cảm thấy... trời sập xuống mất. Nàng sẽ cảm thấy từ đó nhân gian ngập tràn bóng tối,3vĩnh viễn không thấy ban ngày nữa.
Nhìn sắc mặt âm u của nàng, hắn cất giọng cười, giọng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, đừng coi thường người đàn ông của nàng. Mạng của Cô rất cứng!”
Nói xong lời này, hắn giơ muỗng canh lên một lần nữa, ý bảo nàng uống thuốc.
Nàng nhìn hắn chằm chằm. Nhìn nụ cười thoải mái bên trong đôi mắt ma mị của hắn, nàng cũng biết rất khó thuyết phục hắn. Hắn quá mạnh mẽ, đến nỗi không để thứ gì vào mắt. Nàng bảo hắn đừng mạo hiểm, nhưng có thể dưới góc nhìn của hắn, trên đời căn bản không có gì nguy hiểm cả, cho nên nàng nói cũng vô ích. Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không phải người dễ dàng nhượng bộ đúng không?
Nàng rất ngoan ngoãn uống thuốc, đồng thời lẩm bẩm: “Dù sao gia đã nói ra rồi đấy, bản thân chàng phải quý trọng cái mạng này của chàng, nếu ngày nào đó chàng gặp chuyện bất trắc gì, gia sẽ không thủ thân như ngọc vì chàng, chắc chắn gia sẽ lập tức tìm người khác. Bản thân chàng đã lớn tuổi rồi, vốn đã không sống lâu hơn những người trẻ tuổi như ta, chàng lại còn không chú ý... Không nói nữa, chàng cứ xem rồi làm!”
Nàng nói xong, mặt hắn đen thui. Động tác đút nàng uống thuốc cũng bỗng nhiên trở nên thô lỗ, nghiến răng nói: “Xem rồi làm? Lạc Tử Dạ, Cô thật muốn làm nàng!”
/1476
|