*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Nhiếp chính vương điện hạ cũng nhận ra một chút manh mối. Thân Đồ Diệm vội vã cười trừ, dùng giọng điệu phóng khoáng nói: “Thái tử, sau này bản điện hạ chắc chắn sẽ coi chừng vương muội cẩn thận, mong Thái tử đừng nhắc lại những chuyện đã qua nữa! Con kền kền này là thứ quý báu nhất trên thảo nguyên của chúng ta, mùi vị khi nướng ăn trực tiếp cũng rất ngon, hy vọng Thái tử dùng cơm vui vẻ!”
Nói đến đây, ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt qua người Thân Đồ Miêu, cảnh cáo nàng ta đừng lên tiếng nữa.
Thân Đồ Miêu cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Phượng Vô Trù đặt trên người mình nên trong lòng cũng bắt đầu thấy hơi hốt hoảng. Phượng Vô Trù không thèm sử dụng mưu kế, nhưng thế không có3nghĩa là hắn ngu xuẩn, không thể hiểu mưu kế hay là không nhìn ra những mánh khóe của ngươi. Nếu hôm nay nàng ta khiến hắn phát hiện ra điều gì đó thì có khác gì tự mình kê đá đập chân mình đâu!
Trong lúc đang lo lắng, nàng ta không dám mở miệng nữa.
Lạc Tử Dạ nghe Thân Đồ Diệm nói thế liền quay sang quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Không sai! Tuy rằng muội muội không hiểu chuyện nhưng ca ca lại là một người hiểu lý lẽ, bản Thái tử cũng cảm thấy rất vui mừng. Bản Thái tử chỉ hy vọng Vương tử Thân Đồ có thể coi chừng muội muội mình thật tốt, bằng không lần sau gia sẽ ra tay thật đấy!”
Ý của Lạc Tử Dạ là hôm nay nàng vốn không thật sự ra tay, nàng chỉ chơi2đùa với bọn họ mà thôi.
Thân Đồ Diệm liếc nhìn Lạc Tử Dạ, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Nói đi nói lại thì Lạc Tử Dạ chỉ mới mười bảy tuổi thôi, sao kinh nghiệm làm việc lại dày dạn như thế? Nếu không phải do hắn biết trước thì hắn còn tưởng rằng Lạc Tử Dạ lớn tuổi hơn Miêu Nhi rất nhiều. Nghĩ như thế, trong ánh mắt của hắn lại xuất hiện thêm vẻ hài hước và hiếu kỳ.
Chẳng qua, ngay lúc Thân Đồ Diệm đang nhìn Lạc Tử Dạ thì lại chợt nghe thấy giọng nói âm u và lạnh lẽo của Nhiếp chính vương điện hạ bình tĩnh truyền vào tai: “Ngươi đang nhìn ai?”
“Đang nhìn Thái tử điện hạ Thiên Diệu đó!” Thân Đồ Diệm sửng sốt một lát, chẳng lẽ ánh mắt của mình chưa đủ rõ ràng à? Vì sao huynh trưởng1lại hỏi như vậy? Còn nữa, giọng điệu của huynh trưởng như thế này là sao?
Hắn vừa nghĩ như thế liền quay đầu liếc nhìn Phượng Vô Trù, nhờ vậy nên hắn mới phát hiện huynh trưởng đang dùng ánh mắt hung ác nham hiểm để nhìn mình, cây sáo ngọc đen trên tay huynh trưởng cũng nhẹ nhàng chuyển động. Thân Đồ Diệm lập tức hiểu ra điều gì đó, mở miệng nói: “Tiểu vương đang nhìn chị dâu!”
“Có thể nhìn chị dâu lâu như vậy à?” Giọng nói của Nhiếp chính vương điện hạ rất lạnh, vừa có vẻ kiêu căng vừa lạnh lẽo đến đáng sợ. Đôi mắt ma quỷ của hắn cũng hơi không vui, ánh mắt khi nhìn chằm chằm Thân Đồ Diệm sắc bén như mắt ưng.
Khóe miệng Thân Đồ Diệm giật giật, nghiêm mặt nói: “Không thể!”
Mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy sau1ót hắn, ngoài ra còn có thêm một vạch đen to lớn nữa. Tất nhiên là hắn biết huynh trưởng có tính cách uy nghiêm bá đạo, không bao giờ cho phép người khác tranh giành vật của mình, nhưng mà ngay cả liếc nhìn một chút cũng không được thì hơi bị đáng sợ rồi đó?
Nhiếp chính vương điện hạ nghe hắn trả lời như thế mới thỏa mãn, thu hồi tầm mắt.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, đáy lòng nàng đang cảm thấy cái người này mất trí rồi! Nàng liếc nhìn Thân Đồ Diệm, chỉ chỉ chính mình rồi nói: “Ngươi biết ta là ai không? Là anh rể!”
Thân Đồ Diệm: “...” Chuyện riêng của vợ chồng hai người thì tự mình về nhà đóng cửa giải quyết được không? Bản điện hạ chỉ lỡ nhìn ngươi lâu một chút thôi mà!
Thế nhưng Thân Đồ Miểu nghe1lời này lại nắm chặt tay, móng tay đâm thẳng vào trong thịt, không bao lâu sau người bên ngoài liền ngửi được một mùi máu tươi thoang thoảng. Lạc Tử Dạ không cần phải nhìn cũng biết nàng ta thế nào. Nàng nhướng mày nhắc nhở nàng ta một câu: “Công chúa, nếu như sự khoan dung của ngươi chỉ có chút đó thôi, năng lực chịu đựng cũng kém thì không nên nuôi móng tay quá dài, rất dễ làm tổn thương chính mình. Bản Thái tử là người biết thương hoa tiếc ngọc nên mới chân thành nhắc nhở công chúa như vậy, công chúa không cần quá biết ơn đâu, quay về nhớ cắt móng tay nhé!”
Nàng nói không đúng sao, nàng ta vừa mới nghe người ta nói mấy câu là đã ghen ghét đến sắp phát điên rồi, thậm chí còn tự bóp tay mình đến chảy máu. Lạc Tử Dạ còn chưa nghiêm túc đánh nàng ta mà nàng ta đã tự bóp tay mình đến mức chảy máu, cần gì phải vậy chứ?
Thân Đồ Miêu cứng đờ mặt, cắn răng nói: “Tay của bản công chúa không hề chảy máu, đây là máu của con súc sinh bị Thái tử bóp chết!”
Nàng ta còn chưa chịu khuất phục, đến nước này mà nàng ta vẫn nhấn mạnh rằng Lạc Tử Dạ đã bóp chết con kền ekefn kia như thể nàng ta sẽ có được rất nhiều lợi ích nếu Lạc Tử Dạ làm thế thật vậy!
Lạc Tử Dạ nghe xong cũng bật cười, lười tranh cãi với nàng ta. Nàng chỉ nói: “À, hóa ra vết máu trên tay công chúa không phải là của chính công chúa mà là của súc sinh!”
Sau khi nghe Lạc Tử Dạ nói xong, sắc mặt của Thân Đồ Miêu lập tức tái xanh. Lạc Tử Dạ đang mắng nàng ta là súc sinh à?
Lúc này Nhiếp chính vương điện hạ cũng nhận ra một chút manh mối. Thân Đồ Diệm vội vã cười trừ, dùng giọng điệu phóng khoáng nói: “Thái tử, sau này bản điện hạ chắc chắn sẽ coi chừng vương muội cẩn thận, mong Thái tử đừng nhắc lại những chuyện đã qua nữa! Con kền kền này là thứ quý báu nhất trên thảo nguyên của chúng ta, mùi vị khi nướng ăn trực tiếp cũng rất ngon, hy vọng Thái tử dùng cơm vui vẻ!”
Nói đến đây, ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt qua người Thân Đồ Miêu, cảnh cáo nàng ta đừng lên tiếng nữa.
Thân Đồ Miêu cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Phượng Vô Trù đặt trên người mình nên trong lòng cũng bắt đầu thấy hơi hốt hoảng. Phượng Vô Trù không thèm sử dụng mưu kế, nhưng thế không có3nghĩa là hắn ngu xuẩn, không thể hiểu mưu kế hay là không nhìn ra những mánh khóe của ngươi. Nếu hôm nay nàng ta khiến hắn phát hiện ra điều gì đó thì có khác gì tự mình kê đá đập chân mình đâu!
Trong lúc đang lo lắng, nàng ta không dám mở miệng nữa.
Lạc Tử Dạ nghe Thân Đồ Diệm nói thế liền quay sang quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Không sai! Tuy rằng muội muội không hiểu chuyện nhưng ca ca lại là một người hiểu lý lẽ, bản Thái tử cũng cảm thấy rất vui mừng. Bản Thái tử chỉ hy vọng Vương tử Thân Đồ có thể coi chừng muội muội mình thật tốt, bằng không lần sau gia sẽ ra tay thật đấy!”
Ý của Lạc Tử Dạ là hôm nay nàng vốn không thật sự ra tay, nàng chỉ chơi2đùa với bọn họ mà thôi.
Thân Đồ Diệm liếc nhìn Lạc Tử Dạ, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Nói đi nói lại thì Lạc Tử Dạ chỉ mới mười bảy tuổi thôi, sao kinh nghiệm làm việc lại dày dạn như thế? Nếu không phải do hắn biết trước thì hắn còn tưởng rằng Lạc Tử Dạ lớn tuổi hơn Miêu Nhi rất nhiều. Nghĩ như thế, trong ánh mắt của hắn lại xuất hiện thêm vẻ hài hước và hiếu kỳ.
Chẳng qua, ngay lúc Thân Đồ Diệm đang nhìn Lạc Tử Dạ thì lại chợt nghe thấy giọng nói âm u và lạnh lẽo của Nhiếp chính vương điện hạ bình tĩnh truyền vào tai: “Ngươi đang nhìn ai?”
“Đang nhìn Thái tử điện hạ Thiên Diệu đó!” Thân Đồ Diệm sửng sốt một lát, chẳng lẽ ánh mắt của mình chưa đủ rõ ràng à? Vì sao huynh trưởng1lại hỏi như vậy? Còn nữa, giọng điệu của huynh trưởng như thế này là sao?
Hắn vừa nghĩ như thế liền quay đầu liếc nhìn Phượng Vô Trù, nhờ vậy nên hắn mới phát hiện huynh trưởng đang dùng ánh mắt hung ác nham hiểm để nhìn mình, cây sáo ngọc đen trên tay huynh trưởng cũng nhẹ nhàng chuyển động. Thân Đồ Diệm lập tức hiểu ra điều gì đó, mở miệng nói: “Tiểu vương đang nhìn chị dâu!”
“Có thể nhìn chị dâu lâu như vậy à?” Giọng nói của Nhiếp chính vương điện hạ rất lạnh, vừa có vẻ kiêu căng vừa lạnh lẽo đến đáng sợ. Đôi mắt ma quỷ của hắn cũng hơi không vui, ánh mắt khi nhìn chằm chằm Thân Đồ Diệm sắc bén như mắt ưng.
Khóe miệng Thân Đồ Diệm giật giật, nghiêm mặt nói: “Không thể!”
Mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy sau1ót hắn, ngoài ra còn có thêm một vạch đen to lớn nữa. Tất nhiên là hắn biết huynh trưởng có tính cách uy nghiêm bá đạo, không bao giờ cho phép người khác tranh giành vật của mình, nhưng mà ngay cả liếc nhìn một chút cũng không được thì hơi bị đáng sợ rồi đó?
Nhiếp chính vương điện hạ nghe hắn trả lời như thế mới thỏa mãn, thu hồi tầm mắt.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, đáy lòng nàng đang cảm thấy cái người này mất trí rồi! Nàng liếc nhìn Thân Đồ Diệm, chỉ chỉ chính mình rồi nói: “Ngươi biết ta là ai không? Là anh rể!”
Thân Đồ Diệm: “...” Chuyện riêng của vợ chồng hai người thì tự mình về nhà đóng cửa giải quyết được không? Bản điện hạ chỉ lỡ nhìn ngươi lâu một chút thôi mà!
Thế nhưng Thân Đồ Miểu nghe1lời này lại nắm chặt tay, móng tay đâm thẳng vào trong thịt, không bao lâu sau người bên ngoài liền ngửi được một mùi máu tươi thoang thoảng. Lạc Tử Dạ không cần phải nhìn cũng biết nàng ta thế nào. Nàng nhướng mày nhắc nhở nàng ta một câu: “Công chúa, nếu như sự khoan dung của ngươi chỉ có chút đó thôi, năng lực chịu đựng cũng kém thì không nên nuôi móng tay quá dài, rất dễ làm tổn thương chính mình. Bản Thái tử là người biết thương hoa tiếc ngọc nên mới chân thành nhắc nhở công chúa như vậy, công chúa không cần quá biết ơn đâu, quay về nhớ cắt móng tay nhé!”
Nàng nói không đúng sao, nàng ta vừa mới nghe người ta nói mấy câu là đã ghen ghét đến sắp phát điên rồi, thậm chí còn tự bóp tay mình đến chảy máu. Lạc Tử Dạ còn chưa nghiêm túc đánh nàng ta mà nàng ta đã tự bóp tay mình đến mức chảy máu, cần gì phải vậy chứ?
Thân Đồ Miêu cứng đờ mặt, cắn răng nói: “Tay của bản công chúa không hề chảy máu, đây là máu của con súc sinh bị Thái tử bóp chết!”
Nàng ta còn chưa chịu khuất phục, đến nước này mà nàng ta vẫn nhấn mạnh rằng Lạc Tử Dạ đã bóp chết con kền ekefn kia như thể nàng ta sẽ có được rất nhiều lợi ích nếu Lạc Tử Dạ làm thế thật vậy!
Lạc Tử Dạ nghe xong cũng bật cười, lười tranh cãi với nàng ta. Nàng chỉ nói: “À, hóa ra vết máu trên tay công chúa không phải là của chính công chúa mà là của súc sinh!”
Sau khi nghe Lạc Tử Dạ nói xong, sắc mặt của Thân Đồ Miêu lập tức tái xanh. Lạc Tử Dạ đang mắng nàng ta là súc sinh à?
/1476
|