*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1ạc Tử Dạ nhíu mày, thậm chí cho rằng có lẽ mình nói chưa đủ lực, vì vậy nói tiếp: “Hay là ngươi muốn lén lút làm chuyện xấu sau lưng gia? Ví dụ như tự mình thỏa mãn gì gì đó, cho nên mới không cho gia quay đầu lại?”
Nàng vừa dứt lời liền nghe được sau lưng truyền đến giọng dữ tợn: “Lạc Tử Dạ, ngươi có thật sự còn là một cô gái không?” Nàng làm đàn ông nhiều năm như vậy, có phải đã nhanh chóng quên mất giới tính của mình rốt cuộc là nam hay là nữ rồi không? Hơn nữa, một người đàn ông, một người quân tử hẳn sẽ không nói ra những lời dung tục như thế này?
Hắn hỏi như vậy, Lạc Tử Dạ cười khẽ: “Gia cũng thật sự hy vọng mình không phải là một cô gái, như3thế cũng bớt đi việc ngày nào cũng bị các ngươi uy hiếp gây khó dễ, không phải sao?”
“Nhưng hình như ngươi cũng rất tận hưởng niềm vui thú trong đó mà nhỉ, ta nhiều lần truyền tin tức đến ngươi, không có lần nào là ngươi nghe lời cả! Thế nào, ngươi thật sự không sợ chết ư?” Người đàn ông nói đến đây, sắc mặt và giọng nói đều trở nên lạnh lẽo.
Lạc Tử Dạ cười híp mắt, nói: “Gia cũng muốn nghe, nhưng lần nào yêu cầu của ngươi cũng toàn là mất hết nhân tính, vô cùng quá đáng, làm theo yêu cầu của ngươi không chừng gia chết còn nhanh hơn. Nếu đằng nào cũng chết thì sao gia còn phải phối hợp với ngươi làm những chuyện mà mình không muốn?”
Nàng vừa nói lời này ra, người đứng phía sau nàng dường như2cứng họng. Người nọ im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nhưng Lạc Tử Dạ à, đây không thể xem là nguyên nhân ta một mực che giấu bí mật cho ngươi!”
Thiếu chút nữa là Lạc Tử Dạ không bị những lời này chọc cười, nàng mở miệng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không? Bây giờ rõ ràng là ngươi dùng chuyện này uy hiếp ta, sao lại biến thành ngươi giấu giếm bí mật cho ta? Người trước là người vô sỉ làm ra hành vi độc ác, người sau là người lương thiện làm việc tốt, xin các hạ hãy nhìn nhận lại bản thân mình một cách khách quan có được không?”
Đúng là loại người nào cũng có, đã biết bí mật rồi đem ra uy hiếp nàng, còn không biết xấu hổ nói là che giấu bí mật giúp nàng? Đúng là mặt1dày không ai bằng!
Nàng vừa dứt lời, gương mặt người nọ hơi giật giật, đương nhiên là hắn nghe được Lạc Tử Dạ đang mắng hắn vô sỉ! Chỉ là còn có một điều còn khiến hắn khiếp sợ hơn nữa, hắn cất giọng hỏi: “Đại ca?”
Nàng ấy biết mình là ai?
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, đây là gia không còn cách nào mới dùng đại ca đại tỷ để gọi những người trơ tráo đến một mức độ nào đó!” Lạc Tử Dạ nói đến đây thì nhún vai, nàng không có hứng thú gặp ai cũng nhận là đại ca! Thế nhưng, sao hắn lại quan tâm đến cách gọi này?
1ạc Tử Dạ nhíu mày, thậm chí cho rằng có lẽ mình nói chưa đủ lực, vì vậy nói tiếp: “Hay là ngươi muốn lén lút làm chuyện xấu sau lưng gia? Ví dụ như tự mình thỏa mãn gì gì đó, cho nên mới không cho gia quay đầu lại?”
Nàng vừa dứt lời liền nghe được sau lưng truyền đến giọng dữ tợn: “Lạc Tử Dạ, ngươi có thật sự còn là một cô gái không?” Nàng làm đàn ông nhiều năm như vậy, có phải đã nhanh chóng quên mất giới tính của mình rốt cuộc là nam hay là nữ rồi không? Hơn nữa, một người đàn ông, một người quân tử hẳn sẽ không nói ra những lời dung tục như thế này?
Hắn hỏi như vậy, Lạc Tử Dạ cười khẽ: “Gia cũng thật sự hy vọng mình không phải là một cô gái, như3thế cũng bớt đi việc ngày nào cũng bị các ngươi uy hiếp gây khó dễ, không phải sao?”
“Nhưng hình như ngươi cũng rất tận hưởng niềm vui thú trong đó mà nhỉ, ta nhiều lần truyền tin tức đến ngươi, không có lần nào là ngươi nghe lời cả! Thế nào, ngươi thật sự không sợ chết ư?” Người đàn ông nói đến đây, sắc mặt và giọng nói đều trở nên lạnh lẽo.
Lạc Tử Dạ cười híp mắt, nói: “Gia cũng muốn nghe, nhưng lần nào yêu cầu của ngươi cũng toàn là mất hết nhân tính, vô cùng quá đáng, làm theo yêu cầu của ngươi không chừng gia chết còn nhanh hơn. Nếu đằng nào cũng chết thì sao gia còn phải phối hợp với ngươi làm những chuyện mà mình không muốn?”
Nàng vừa nói lời này ra, người đứng phía sau nàng dường như2cứng họng. Người nọ im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nhưng Lạc Tử Dạ à, đây không thể xem là nguyên nhân ta một mực che giấu bí mật cho ngươi!”
Thiếu chút nữa là Lạc Tử Dạ không bị những lời này chọc cười, nàng mở miệng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không? Bây giờ rõ ràng là ngươi dùng chuyện này uy hiếp ta, sao lại biến thành ngươi giấu giếm bí mật cho ta? Người trước là người vô sỉ làm ra hành vi độc ác, người sau là người lương thiện làm việc tốt, xin các hạ hãy nhìn nhận lại bản thân mình một cách khách quan có được không?”
Đúng là loại người nào cũng có, đã biết bí mật rồi đem ra uy hiếp nàng, còn không biết xấu hổ nói là che giấu bí mật giúp nàng? Đúng là mặt1dày không ai bằng!
Nàng vừa dứt lời, gương mặt người nọ hơi giật giật, đương nhiên là hắn nghe được Lạc Tử Dạ đang mắng hắn vô sỉ! Chỉ là còn có một điều còn khiến hắn khiếp sợ hơn nữa, hắn cất giọng hỏi: “Đại ca?”
Nàng ấy biết mình là ai?
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, đây là gia không còn cách nào mới dùng đại ca đại tỷ để gọi những người trơ tráo đến một mức độ nào đó!” Lạc Tử Dạ nói đến đây thì nhún vai, nàng không có hứng thú gặp ai cũng nhận là đại ca! Thế nhưng, sao hắn lại quan tâm đến cách gọi này?
/1476
|