*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1��Chết?” Lạc Tử Dạ nhướng mày hỏi một câu. Trước giờ nàng chưa từng xem nhẹ vấn đề này, mặc dù có lúc nàng cũng ngây thơ nghĩ tới việc nàng và Lạc Túc Phong có quan hệ máu mủ, chỉ cần sự hiện hữu của mình không gây uy hiếp cho Lạc Túc Phong thì có lẽ đối phương sẽ không làm gì mình. Thế nhưng, qua những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này và chuyện Lạc Túc Phong ba lần bốn lượt muốn diệt trừ nàng thì đã sớm khiến nàng nhận ra ý nghĩ này của mình hoàn toàn không thực tế.
Bởi vì Lạc Túc Phong hoàn toàn có thể ra tay sát hại mình khi mình không còn giá trị lợi dụng!
Người nọ gật đầu, nói với thái độ “ngươi còn chưa đến mức quá ngu ngốc” “Ngươi cũng tự biết thân biết phận đấy. Đúng vậy, sau khi ngươi hoàn thành việc mà Lạc Túc Phong kêu ngươi làm, ngươi sẽ nhanh chóng biến mất trên cõi đời này. Nếu đã như vậy, không bằng ngươi hợp tác với ta! Ông ta bảo ngươi đi lấy hổ phù của Phượng Vô Trù, ngươi lấy được thì giao nó cho ta. Ta có thể đảm bảo sau khi giao cho ta, ngươi không cần lo lắng về tính mạng mình, hơn nữa nếu như ngươi muốn tiếp tục làm đàn ông thì có thể thành vương gia tôn quý nhất Thiên Diệu, không muốn làm đàn ông thì cũng có thể làm công chúa. Ít nhất là ngươi còn sống, mà ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý. Làm theo ta có lợi hơn nhiều so với nghe theo2mệnh lệnh của Lạc Túc Phong!”
Lạc Tử Dạ nghe xong lời này, tay phải cầm quạt gõ gõ vào trong lòng bàn tay trái, vẻ mặt như cười như không: “Nghe cũng không tệ, chỉ là sao ngươi lại cho rằng ta nhất định sẽ làm theo lời Lạc Túc Phong, đi trộm hổ phù của Phượng Vô Trù?” Nàng hoàn toàn không có ý định đó!
“Bởi vì nếu ngươi không làm, Lạc Túc Phong sẽ cho rằng ngươi là người của Phượng Vô Trù và rồi sẽ giết ngươi. Không phải vì ngươi sợ điều này nên mới chịu đồng ý yêu cầu của Lạc Túc Phong sao?” Người đàn ông áo đen kia nói đến đây, trong lời nói có ý chế nhạo.
Nhưng ngược lại, lời này đã chọc cười Lạc Tử Dạ. Nàng liếc đối phương: “Lời ngươi nói tuy1không sai, nhưng ngươi có thể tiết lộ một chút không, sao ngươi lại biết rõ những gì Lạc Túc Phong nói với gia?”
Nếu nàng nhớ không lầm, buổi tối mà Lạc Túc Phong tìm nàng nói chuyện, ngay cả Long Ngạo Địch tạm coi như là thân tín của Lạc Túc Phong cũng bị điều đi, một mình Lạc Túc Phong nói với nàng những lời này. Vì vậy ngoại trừ nàng ra, người biết chuyện cũng chỉ có Lạc Túc Phong và Lâm An công công. Trừ phi Lâm An là người của hắn, nếu không thì...
1��Chết?” Lạc Tử Dạ nhướng mày hỏi một câu. Trước giờ nàng chưa từng xem nhẹ vấn đề này, mặc dù có lúc nàng cũng ngây thơ nghĩ tới việc nàng và Lạc Túc Phong có quan hệ máu mủ, chỉ cần sự hiện hữu của mình không gây uy hiếp cho Lạc Túc Phong thì có lẽ đối phương sẽ không làm gì mình. Thế nhưng, qua những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này và chuyện Lạc Túc Phong ba lần bốn lượt muốn diệt trừ nàng thì đã sớm khiến nàng nhận ra ý nghĩ này của mình hoàn toàn không thực tế.
Bởi vì Lạc Túc Phong hoàn toàn có thể ra tay sát hại mình khi mình không còn giá trị lợi dụng!
Người nọ gật đầu, nói với thái độ “ngươi còn chưa đến mức quá ngu ngốc” “Ngươi cũng tự biết thân biết phận đấy. Đúng vậy, sau khi ngươi hoàn thành việc mà Lạc Túc Phong kêu ngươi làm, ngươi sẽ nhanh chóng biến mất trên cõi đời này. Nếu đã như vậy, không bằng ngươi hợp tác với ta! Ông ta bảo ngươi đi lấy hổ phù của Phượng Vô Trù, ngươi lấy được thì giao nó cho ta. Ta có thể đảm bảo sau khi giao cho ta, ngươi không cần lo lắng về tính mạng mình, hơn nữa nếu như ngươi muốn tiếp tục làm đàn ông thì có thể thành vương gia tôn quý nhất Thiên Diệu, không muốn làm đàn ông thì cũng có thể làm công chúa. Ít nhất là ngươi còn sống, mà ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý. Làm theo ta có lợi hơn nhiều so với nghe theo2mệnh lệnh của Lạc Túc Phong!”
Lạc Tử Dạ nghe xong lời này, tay phải cầm quạt gõ gõ vào trong lòng bàn tay trái, vẻ mặt như cười như không: “Nghe cũng không tệ, chỉ là sao ngươi lại cho rằng ta nhất định sẽ làm theo lời Lạc Túc Phong, đi trộm hổ phù của Phượng Vô Trù?” Nàng hoàn toàn không có ý định đó!
“Bởi vì nếu ngươi không làm, Lạc Túc Phong sẽ cho rằng ngươi là người của Phượng Vô Trù và rồi sẽ giết ngươi. Không phải vì ngươi sợ điều này nên mới chịu đồng ý yêu cầu của Lạc Túc Phong sao?” Người đàn ông áo đen kia nói đến đây, trong lời nói có ý chế nhạo.
Nhưng ngược lại, lời này đã chọc cười Lạc Tử Dạ. Nàng liếc đối phương: “Lời ngươi nói tuy1không sai, nhưng ngươi có thể tiết lộ một chút không, sao ngươi lại biết rõ những gì Lạc Túc Phong nói với gia?”
Nếu nàng nhớ không lầm, buổi tối mà Lạc Túc Phong tìm nàng nói chuyện, ngay cả Long Ngạo Địch tạm coi như là thân tín của Lạc Túc Phong cũng bị điều đi, một mình Lạc Túc Phong nói với nàng những lời này. Vì vậy ngoại trừ nàng ra, người biết chuyện cũng chỉ có Lạc Túc Phong và Lâm An công công. Trừ phi Lâm An là người của hắn, nếu không thì...
/1476
|