*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn cụp mắt nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, cặp mắt màu đỏ máu híp lại. Thật ra từ trước tới giờ hắn đâu phải bậc quân tử chính trực, không phải sao? Có điều, nếu hắn thật sự làm vậy thì phải chăng sáng mai Lạc Tử Dạ sẽ càng oán hận hắn hơn?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Lạc Tử Dạ bị hắn đè nặng rất khó chịu bèn đột nhiên nghiêng người, định đẩy hắn xuống khỏi người mình.
Nhưng hình như nàng càng chống cự thì càng làm cho hắn tức giận hơn. Hắn túm lấy cổ tay nàng. Trong lúc nàng giãy giụa, vạt áo trên vai tuột xuống, để lộ bờ vai.
Đúng lúc này, bên ngoài3có người lên tiếng hành lễ: “Nhiếp chính vương điện hạ!”
Còn chưa có tiếng đáp lời mà rèm che cửa đã bị người ta xốc lên. Ngay sau đó, luồng hơi thở ma quỷ ập vào trong lều mang theo khí tức đầy áp lực ùn ùn kéo đến. Khi đôi mắt ma quỷ kia nhìn thấy hai người trên giường, lập tức có một cơn thịnh nộ xông thẳng lên đỉnh đầu hắn. Long Ngạo Địch đang đè lên người nàng, mà hai tay nàng đang chống trước ngực đối phương, dáng vẻ vừa chống cự lại vừa nghênh đón, bả vai lộ ra ngoài, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là dáng vẻ đang làm chuyện tốt thì bị hắn quấy rầy.
Long2Ngạo Địch ngước mắt nhìn hắn, bờ môi mỏng mím lại, sau đó lạnh lùng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ xông vào lều của mạt tướng như vậy mà không cảm thấy mình quá đường đột sao?”
Hắn vừa dứt lời, một luồng khí ma quỷ tối tăm bất thình lình ập thẳng về phía hắn!
Long Ngạo Địch vội bật dậy nhưng không tránh được, vẫn bị luồng khí này đánh trúng. Hắn lăn từ trên giường xuống đất rồi lùi về sau vài bước. Cặp mắt màu đỏ máu híp lại, nhìn chằm chằm người trước mặt. Hắn tiếp tục lên tiếng: “Sao thế? Nhiếp chính vương điện hạ tức giận à?”
Phượng Vô Trù vẫn không nói gì, tuy khóe miệng hắn khẽ cong1lên nhưng không hề lộ ra ý cười mà chỉ khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt ma quỷ chợt trở nên lạnh lẽo, cả căn lều bắt đầu rung lên. Đây là dấu hiệu chứng tỏ hắn đang nổi giận lôi đình! Có lẽ chỉ mình hắn mới biết trong lòng hắn ghen tuông đến nhường nào!
Giả sử hắn đến chậm một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì? Cảnh tượng hắn nhìn thấy là Lạc Tử Dạ bị ép buộc hay là nàng say rượu nên hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì?
Đôi mắt ma quỷ nhìn chòng chọc vào Long Ngạo Địch đang nửa ngồi nửa quỳ trên đất. Hắn bất chợt vươn tay, nội lực biến thành1chưởng phong đánh thẳng vào Long Ngạo Địch! Long Ngạo Địch lập tức giơ tay định đón chiêu! Cơn lốc màu đen và luồng khí màu vàng va vào nhau giữa không trung. Tuy Long Ngạo Địch cũng được xem là người xuất sắc trên đất đại lục, nhưng trong cuộc giao đấu với Phượng Vô Trù, hắn không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù!
Ngay sau khi hai luồng nội tức va vào nhau, khóe miệng hắn lập tức trào ra một dòng máu tươi.
Nhưng hắn không có ý định chịu thua. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ma quỷ vừa ngạo mạn vừa bá đạo lạnh lùng của Phượng Vô Trù, đồng thời cười lạnh lùng: “Sao nào, Nhiếp chính vương điện1hạ gấp gáp muốn tiêu diệt tình địch của mình bởi vì sợ thua sao?”
Hắn cụp mắt nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, cặp mắt màu đỏ máu híp lại. Thật ra từ trước tới giờ hắn đâu phải bậc quân tử chính trực, không phải sao? Có điều, nếu hắn thật sự làm vậy thì phải chăng sáng mai Lạc Tử Dạ sẽ càng oán hận hắn hơn?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Lạc Tử Dạ bị hắn đè nặng rất khó chịu bèn đột nhiên nghiêng người, định đẩy hắn xuống khỏi người mình.
Nhưng hình như nàng càng chống cự thì càng làm cho hắn tức giận hơn. Hắn túm lấy cổ tay nàng. Trong lúc nàng giãy giụa, vạt áo trên vai tuột xuống, để lộ bờ vai.
Đúng lúc này, bên ngoài3có người lên tiếng hành lễ: “Nhiếp chính vương điện hạ!”
Còn chưa có tiếng đáp lời mà rèm che cửa đã bị người ta xốc lên. Ngay sau đó, luồng hơi thở ma quỷ ập vào trong lều mang theo khí tức đầy áp lực ùn ùn kéo đến. Khi đôi mắt ma quỷ kia nhìn thấy hai người trên giường, lập tức có một cơn thịnh nộ xông thẳng lên đỉnh đầu hắn. Long Ngạo Địch đang đè lên người nàng, mà hai tay nàng đang chống trước ngực đối phương, dáng vẻ vừa chống cự lại vừa nghênh đón, bả vai lộ ra ngoài, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là dáng vẻ đang làm chuyện tốt thì bị hắn quấy rầy.
Long2Ngạo Địch ngước mắt nhìn hắn, bờ môi mỏng mím lại, sau đó lạnh lùng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ xông vào lều của mạt tướng như vậy mà không cảm thấy mình quá đường đột sao?”
Hắn vừa dứt lời, một luồng khí ma quỷ tối tăm bất thình lình ập thẳng về phía hắn!
Long Ngạo Địch vội bật dậy nhưng không tránh được, vẫn bị luồng khí này đánh trúng. Hắn lăn từ trên giường xuống đất rồi lùi về sau vài bước. Cặp mắt màu đỏ máu híp lại, nhìn chằm chằm người trước mặt. Hắn tiếp tục lên tiếng: “Sao thế? Nhiếp chính vương điện hạ tức giận à?”
Phượng Vô Trù vẫn không nói gì, tuy khóe miệng hắn khẽ cong1lên nhưng không hề lộ ra ý cười mà chỉ khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt ma quỷ chợt trở nên lạnh lẽo, cả căn lều bắt đầu rung lên. Đây là dấu hiệu chứng tỏ hắn đang nổi giận lôi đình! Có lẽ chỉ mình hắn mới biết trong lòng hắn ghen tuông đến nhường nào!
Giả sử hắn đến chậm một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì? Cảnh tượng hắn nhìn thấy là Lạc Tử Dạ bị ép buộc hay là nàng say rượu nên hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì?
Đôi mắt ma quỷ nhìn chòng chọc vào Long Ngạo Địch đang nửa ngồi nửa quỳ trên đất. Hắn bất chợt vươn tay, nội lực biến thành1chưởng phong đánh thẳng vào Long Ngạo Địch! Long Ngạo Địch lập tức giơ tay định đón chiêu! Cơn lốc màu đen và luồng khí màu vàng va vào nhau giữa không trung. Tuy Long Ngạo Địch cũng được xem là người xuất sắc trên đất đại lục, nhưng trong cuộc giao đấu với Phượng Vô Trù, hắn không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù!
Ngay sau khi hai luồng nội tức va vào nhau, khóe miệng hắn lập tức trào ra một dòng máu tươi.
Nhưng hắn không có ý định chịu thua. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ma quỷ vừa ngạo mạn vừa bá đạo lạnh lùng của Phượng Vô Trù, đồng thời cười lạnh lùng: “Sao nào, Nhiếp chính vương điện1hạ gấp gáp muốn tiêu diệt tình địch của mình bởi vì sợ thua sao?”
/1476
|