*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà Diêm Liệt, trước đêm hôm ấy hắn cũng chưa bao giờ biết được, có người khi khóc cũng vẫn đẹp đến thể, khiến cho người ta... đau lòng đến thế.
Quả Gia tự mình hưởng thụ niềm vui sướng cả một lúc lâu, sau đó mới phát hiện Diêm Liệt không để ý tới nó nữa. Nó nghi ngờ nhíu nhíu mày, vểnh mông, nghiêng người ló đầu ra nhìn từ bên cạnh Diệm Liệt. Ngay lập tức, nó trông thấy Vân Tiêu Náo đang ngồi đằng kia. Sau đó nó lại quay đầu nhìn Diêm Liệt, thấy ánh mắt của hắn ngốc nghếch liền vỡ lẽ!
Quả gia đặt mông ngồi dưới đất, ốm bình rượu bắt đầu hát tiếp đợt thứ hai: “Người ta yêu đã bay đi mất, chim yêu ta2còn chưa có đến...” Chủ nhân và Diêm Liệt đều đang tư xuân(*), chỉ có một con chim là Quả gia vẫn còn cô đơn...
(*) Tư xuân: suy nghĩ về tình yêu.
***
Trên nóc nhà, người thì bạn tăng cảm tình, chim thì bạn đau thương, hát khúc ca u buồn. Mà ở trong nhà cũng có hai người, một người vẫn còn hôn mê, một người thì giúp đối phương lau người. Hơn nữa, lúc này Lạc Tử Dạ là vừa chảy máu mũi vừa lau, hai mắt nhìn chằm chằm dáng người nóng bỏng của hắn. Chết tiệt! Thân thể cường tráng quyến rũ, cơ bắp trên người thật rắn chắc, nhưng cũng không có quá mức vạm vỡ. Đường nét bắp thịt tự nhiên, đều đều, không nhiều không ít, nhưng8không khó để nhận ra sức bật kinh người trong đấy. Lạc Tử Dạ càng nghĩ, càng nhịn không được mà thô bỉ nuốt nước miếng. Hắn vốn đang hôn mê, hai hàng lông mày nhăn chặt lại vì hàn độc phát tác trong người. Thế nhưng, điều đó khiến hắn nhìn càng thêm lạnh lùng uy nghi, chứ không hề làm tổn hại đến sự bá đạo và uy nghiêm của hắn.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy bốc hỏa, thật sự rất muốn quẳng luôn cái khăn lau trên tay vào mặt hắn! Cái tên này, dù có đang hôn mê cũng không hề tỏ vẻ yếu đuối dễ bắt nạt như tiểu thụ, khiến cho nàng muốn ức hiếp hắn để trả thù cũng không được!6Hắn vẫn giữ nguyên khí thể tổng công vô cùng mạnh mẽ, làm cho nàng không dám xuống tay chà đạp hắn, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà chỉ muốn đá một cái!
Nàng hít sâu một hơi, cố nén lại tâm tình đang kích động của mình. Nàng nghĩ rằng mình đến đây là để chăm sóc người bệnh, còn những thù hận khác như khuỷu tay của nàng vẫn còn đau, cái chân bị hắn đánh vẫn chưa khỏi, cái cổ từng bị hắn bóp cũng vẫn còn cảm giác nghẹt thở, cùng với chuyện mấy ngày trước suýt thì bị hắn lột sạch quần áo rồi sợ quá chạy như bay!
Những thù hận này tạm thời cứ gác qua một bên đã, hiện tại nàng chỉ cần nhớ3những điểm tốt của hắn là được.
Nàng phải tự an ủi mình một lúc rất lâu, cảm xúc trong lòng mới dần dần dịu bớt! Nàng tiếp tục nghiêm túc lau thân thể hắn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, máu mũi lại chảy ra lần nữa. Mân Việt nói độc này sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là khó chịu một đêm thôi, tuy nhiên vẫn cần người ở bên cạnh chăm sóc, thế nên Lạc Tử Dạ cũng không lo lắng bao nhiêu!
Nàng lau máu mũi, trong lòng bắt đầu cảm thấy quyết định giúp hắn lau người của mình không hề sáng suốt chút nào. Cái này rõ ràng là nàng đang tự5tra tấn chính mình! Sau đó nàng cứ dùng một tay giúp hắn lau như thế, tay còn lại thì vô cùng đáng khinh mà vuốt ve thân thể của hắn... Bình thường nàng toàn bị hắn ức hiếp, ngực cũng bị hắn tập kích mấy lần rồi. Bây giờ nàng nhân cơ hội này sờ lại vài cái để lấy lại vốn cũng không tính là quá đáng! Chậc chậc, cảm giác khi sờ thật là...
Mà Diêm Liệt, trước đêm hôm ấy hắn cũng chưa bao giờ biết được, có người khi khóc cũng vẫn đẹp đến thể, khiến cho người ta... đau lòng đến thế.
Quả Gia tự mình hưởng thụ niềm vui sướng cả một lúc lâu, sau đó mới phát hiện Diêm Liệt không để ý tới nó nữa. Nó nghi ngờ nhíu nhíu mày, vểnh mông, nghiêng người ló đầu ra nhìn từ bên cạnh Diệm Liệt. Ngay lập tức, nó trông thấy Vân Tiêu Náo đang ngồi đằng kia. Sau đó nó lại quay đầu nhìn Diêm Liệt, thấy ánh mắt của hắn ngốc nghếch liền vỡ lẽ!
Quả gia đặt mông ngồi dưới đất, ốm bình rượu bắt đầu hát tiếp đợt thứ hai: “Người ta yêu đã bay đi mất, chim yêu ta2còn chưa có đến...” Chủ nhân và Diêm Liệt đều đang tư xuân(*), chỉ có một con chim là Quả gia vẫn còn cô đơn...
(*) Tư xuân: suy nghĩ về tình yêu.
***
Trên nóc nhà, người thì bạn tăng cảm tình, chim thì bạn đau thương, hát khúc ca u buồn. Mà ở trong nhà cũng có hai người, một người vẫn còn hôn mê, một người thì giúp đối phương lau người. Hơn nữa, lúc này Lạc Tử Dạ là vừa chảy máu mũi vừa lau, hai mắt nhìn chằm chằm dáng người nóng bỏng của hắn. Chết tiệt! Thân thể cường tráng quyến rũ, cơ bắp trên người thật rắn chắc, nhưng cũng không có quá mức vạm vỡ. Đường nét bắp thịt tự nhiên, đều đều, không nhiều không ít, nhưng8không khó để nhận ra sức bật kinh người trong đấy. Lạc Tử Dạ càng nghĩ, càng nhịn không được mà thô bỉ nuốt nước miếng. Hắn vốn đang hôn mê, hai hàng lông mày nhăn chặt lại vì hàn độc phát tác trong người. Thế nhưng, điều đó khiến hắn nhìn càng thêm lạnh lùng uy nghi, chứ không hề làm tổn hại đến sự bá đạo và uy nghiêm của hắn.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy bốc hỏa, thật sự rất muốn quẳng luôn cái khăn lau trên tay vào mặt hắn! Cái tên này, dù có đang hôn mê cũng không hề tỏ vẻ yếu đuối dễ bắt nạt như tiểu thụ, khiến cho nàng muốn ức hiếp hắn để trả thù cũng không được!6Hắn vẫn giữ nguyên khí thể tổng công vô cùng mạnh mẽ, làm cho nàng không dám xuống tay chà đạp hắn, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà chỉ muốn đá một cái!
Nàng hít sâu một hơi, cố nén lại tâm tình đang kích động của mình. Nàng nghĩ rằng mình đến đây là để chăm sóc người bệnh, còn những thù hận khác như khuỷu tay của nàng vẫn còn đau, cái chân bị hắn đánh vẫn chưa khỏi, cái cổ từng bị hắn bóp cũng vẫn còn cảm giác nghẹt thở, cùng với chuyện mấy ngày trước suýt thì bị hắn lột sạch quần áo rồi sợ quá chạy như bay!
Những thù hận này tạm thời cứ gác qua một bên đã, hiện tại nàng chỉ cần nhớ3những điểm tốt của hắn là được.
Nàng phải tự an ủi mình một lúc rất lâu, cảm xúc trong lòng mới dần dần dịu bớt! Nàng tiếp tục nghiêm túc lau thân thể hắn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, máu mũi lại chảy ra lần nữa. Mân Việt nói độc này sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là khó chịu một đêm thôi, tuy nhiên vẫn cần người ở bên cạnh chăm sóc, thế nên Lạc Tử Dạ cũng không lo lắng bao nhiêu!
Nàng lau máu mũi, trong lòng bắt đầu cảm thấy quyết định giúp hắn lau người của mình không hề sáng suốt chút nào. Cái này rõ ràng là nàng đang tự5tra tấn chính mình! Sau đó nàng cứ dùng một tay giúp hắn lau như thế, tay còn lại thì vô cùng đáng khinh mà vuốt ve thân thể của hắn... Bình thường nàng toàn bị hắn ức hiếp, ngực cũng bị hắn tập kích mấy lần rồi. Bây giờ nàng nhân cơ hội này sờ lại vài cái để lấy lại vốn cũng không tính là quá đáng! Chậc chậc, cảm giác khi sờ thật là...
/1476
|