Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 1070: Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng cũng sẽ không để mất hắn (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1��Gần đây lão Vương gia đang tra hỏi Đồ Phù Tử. Lão già kia rất cứng miệng. Lão gia bảo chúng ta không cần quan tâm, trong vòng nửa tháng ngài ấy nhất định sẽ làm cho Đồ Phù Tử ngoan ngoãn đồng ý giải hàn độc cho ngài!” Diêm Liệt lập tức đáp lời.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lạc Tử Dạ đã tắm xong, nhanh chóng kéo lấy quần áo của Phượng Vô Trù vắt trên bình phong rồi “mặc tạm” vào. Tiếp đó, nàng sửa sang bản thân cẩn thận rồi vuốt mặt một cái. Sau khi say rượu, nàng bị hắn dạy dỗ nhưng vì đuối lý nên không nói được gì. Đúng là cuộc sống không có tôn nghiêm mà!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy động tĩnh trong lều liền biết là3Lạc Tử Dạ đã xong xuôi đâu đấy rồi. Mà lúc này, Mân Việt cũng trùng hợp bưng canh gừng tới. Lạc Tử Dạ uống hết bát canh gừng, xét thấy bản thân sai trước nên lúc này nàng không dám đòi về lều của mình. Thế là sau khi uống canh gừng xong, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống một góc trên giường Phượng Vô Trù rồi nhìn hắn đầy cảnh giác.
Nàng bắt đầu luyện công. Nàng đã ăn chồn băng nên tất nhiên phải làm cho thứ này phát huy hiệu quả lớn nhất có đúng không? Điều quan trọng nhất là sau khi bắt đầu luyện công, nếu bị quấy rầy thì dễ bị tẩu hỏa nhập ma, như vậy thì có thể thành công tránh được việc hắn tiếp tục quấn lấy chuyện lúc nãy2sau khi trở về lều. Đương nhiên là hắn hiểu suy nghĩ của nàng nhưng cũng chỉ cười lạnh một tiếng chứ không lên tiếng quấy rầy nàng.
Thế là một đêm này trôi qua một cách êm đềm với việc Lạc Tử Dạ luyện công và sự bảo vệ của Nhiếp chính vương điện hạ.
Hai ngày tiếp theo đều trôi qua trong yên bình. Các phe phái đều án binh bất động, dường như cuối cùng mọi người đã nhận ra đấu tới đấu lui mỗi ngày là một việc rất cực khổ, tính kế qua hãm hại lại thật sự là hại người không lợi mình. Vì vậy mọi người đã biết hòa bình mới là đáng quý, cho nên tất cả đều yên tĩnh vài ngày. Tuy nhiên, tình hình này càng giống như sự yên1lặng trước cơn bão hơn, dường như có một cái gì đó đang cuộn trào mãnh liệt, sắp nổi lên trên mặt nước.
Buổi sáng ba ngày sau, tại vùng ranh giới sa mạc.
Bởi vì Nhiếp chính vương điện hạ sắp xuất chinh đến mười sáu nước man hoang nên Hoàng đế bệ hạ Thiên Diệu vô cùng hưng phấn. Thế là ông ta hạ chỉ hôm nay sẽ dừng ở đây một ngày, buổi tối tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa long trọng cho Nhiếp chính vương điện hạ rồi mới đi tiếp. Vì vậy, tất cả sứ giả các nước đại mạc đi tiễn Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chưa trở về, lúc này bọn họ vẫn ở lại chờ buổi tiễn đưa diễn ra vào buổi tối.
Cả ngày hôm nay Lạc Tử Dạ vẫn1luôn thấp tha thấp thỏm, bởi vì mấy ngày trước Bách Lý Cẩn Thần nói là ba ngày sau hắn ta sẽ đến cầu hôn, mà hình như hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Lúc đó Phượng Vô Trù cũng tuyên bố rằng nếu đối phương đến thật thì hai bọn họ sẽ có một cuộc chiến sinh tử. Nếu bọn họ đánh nhau thật thì còn nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không?
1��Gần đây lão Vương gia đang tra hỏi Đồ Phù Tử. Lão già kia rất cứng miệng. Lão gia bảo chúng ta không cần quan tâm, trong vòng nửa tháng ngài ấy nhất định sẽ làm cho Đồ Phù Tử ngoan ngoãn đồng ý giải hàn độc cho ngài!” Diêm Liệt lập tức đáp lời.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lạc Tử Dạ đã tắm xong, nhanh chóng kéo lấy quần áo của Phượng Vô Trù vắt trên bình phong rồi “mặc tạm” vào. Tiếp đó, nàng sửa sang bản thân cẩn thận rồi vuốt mặt một cái. Sau khi say rượu, nàng bị hắn dạy dỗ nhưng vì đuối lý nên không nói được gì. Đúng là cuộc sống không có tôn nghiêm mà!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy động tĩnh trong lều liền biết là3Lạc Tử Dạ đã xong xuôi đâu đấy rồi. Mà lúc này, Mân Việt cũng trùng hợp bưng canh gừng tới. Lạc Tử Dạ uống hết bát canh gừng, xét thấy bản thân sai trước nên lúc này nàng không dám đòi về lều của mình. Thế là sau khi uống canh gừng xong, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống một góc trên giường Phượng Vô Trù rồi nhìn hắn đầy cảnh giác.
Nàng bắt đầu luyện công. Nàng đã ăn chồn băng nên tất nhiên phải làm cho thứ này phát huy hiệu quả lớn nhất có đúng không? Điều quan trọng nhất là sau khi bắt đầu luyện công, nếu bị quấy rầy thì dễ bị tẩu hỏa nhập ma, như vậy thì có thể thành công tránh được việc hắn tiếp tục quấn lấy chuyện lúc nãy2sau khi trở về lều. Đương nhiên là hắn hiểu suy nghĩ của nàng nhưng cũng chỉ cười lạnh một tiếng chứ không lên tiếng quấy rầy nàng.
Thế là một đêm này trôi qua một cách êm đềm với việc Lạc Tử Dạ luyện công và sự bảo vệ của Nhiếp chính vương điện hạ.
Hai ngày tiếp theo đều trôi qua trong yên bình. Các phe phái đều án binh bất động, dường như cuối cùng mọi người đã nhận ra đấu tới đấu lui mỗi ngày là một việc rất cực khổ, tính kế qua hãm hại lại thật sự là hại người không lợi mình. Vì vậy mọi người đã biết hòa bình mới là đáng quý, cho nên tất cả đều yên tĩnh vài ngày. Tuy nhiên, tình hình này càng giống như sự yên1lặng trước cơn bão hơn, dường như có một cái gì đó đang cuộn trào mãnh liệt, sắp nổi lên trên mặt nước.
Buổi sáng ba ngày sau, tại vùng ranh giới sa mạc.
Bởi vì Nhiếp chính vương điện hạ sắp xuất chinh đến mười sáu nước man hoang nên Hoàng đế bệ hạ Thiên Diệu vô cùng hưng phấn. Thế là ông ta hạ chỉ hôm nay sẽ dừng ở đây một ngày, buổi tối tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa long trọng cho Nhiếp chính vương điện hạ rồi mới đi tiếp. Vì vậy, tất cả sứ giả các nước đại mạc đi tiễn Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chưa trở về, lúc này bọn họ vẫn ở lại chờ buổi tiễn đưa diễn ra vào buổi tối.
Cả ngày hôm nay Lạc Tử Dạ vẫn1luôn thấp tha thấp thỏm, bởi vì mấy ngày trước Bách Lý Cẩn Thần nói là ba ngày sau hắn ta sẽ đến cầu hôn, mà hình như hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Lúc đó Phượng Vô Trù cũng tuyên bố rằng nếu đối phương đến thật thì hai bọn họ sẽ có một cuộc chiến sinh tử. Nếu bọn họ đánh nhau thật thì còn nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không?
/1476
|