*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1��Đưa tiễn?” Bách Lý Cẩn Thần chỉ hỏi hai chữ này. Biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói cũng thờ ơ, dường như là chỉ thuận miệng nhắc tới. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn giống như thật sự không biết yến hội hôm nay là để chuẩn bị làm gì.
“Không sai!” Lạc Túc Phong lập tức mở miệng: “Nhiếp Chính Vương điện hạ còn có quân vụ, ngày mai sẽ một mình dẫn binh rời đi. Trẫm...”
“Ầm” một tiếng, Lạc Túc Phong còn chưa dứt lời, ly rượu trong tay Nhiếp chính vương điện hạ đã rơi xuống trác án. Mặt đất dường như cũng chấn động theo, không ít đại thần không nhịn được mà sờ băng ghế của mình, để xác định mông mình có3phải còn ngồi trên băng ghế hay không. Mọi người đều bị dọa sợ, lúc này một số người nhát gan đã trực tiếp quỳ xuống: “Nhiếp chính vương điện hạ bớt giận!”
Kẻ nhát gan đã quỳ xuống, người lớn gan cũng chỉ có thể vội vàng quỳ xuống theo. Nhiếp chính vương điện hạ tức giận giống như cơn giận của thiên tử, bọn họ đương nhiên phải quỳ xuống. Có điều trong lòng mọi người đều rất buồn bực, mọi người trong thiên hạ đều biết tính cách của Nhiếp chính vương điện hạ rất khó chiều, tính tình nóng nảy, nhưng lúc này tại sao hắn lại tức giận? Ai trêu chọc hắn à?
Lạc Túc Phong cũng giật mình! Ông ta nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù,2há miệng muốn trách cứ điều gì đó. Thế nhưng khi nhìn gương mặt tuấn mỹ có thể sánh với thần ma và vết nhíu không vui giữa chân mày của hắn, lời nói của ông ta như bị nghẹn trong cổ họng. Đúng! Trước mặt Phượng Vô Trù, vị hoàng đế như mình có lẽ chẳng là gì cả!
Cho nên, Lạc Túc Phong ông ta đang nói cũng có thể bị cắt ngang tùy ý! Bàn tay dưới long bào đã nắm chặt, nhưng ông ta vẫn cố nặn ra một gương mặt vui vẻ, mở miệng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ sao vậy? Xảy ra chuyện gì không vui à? Nếu có gì không thích cứ nói ra, trẫm đương nhiên sẽ làm chủ cho ngươi!”
Ông ta1vừa nói như vậy, đừng nói là người ở chỗ này, ngay cả khóe miệng của ông ta cũng co quắp lại. Trên đời này ngoài Lạc Tử Dạ ra, có ai dám khiến Phượng Vô Trù không vui? Hắn không làm người khác khó chịu thì thôi, nếu người đó chọc hắn, nào đến phiên mình làm chủ cho hắn, hắn đã sớm băm người đắc tội mình ra làm nghìn mảnh rồi ấy chứ. Mặc dù trong lòng rất rõ những chuyện này, nhưng vì mặt mũi, lời nên nói vẫn phải nói!
“Đa tạ bệ hạ!” Điều khiến người khác không ngờ tới là Nhiếp chính vương điện hạ trước giờ mắt cao hơn đầu, ai cũng không thèm để vào mắt, lúc này nghe thấy lời đó1lại cất giọng đáp lại một câu như vậy, nghe thế cứ như trước giờ hắn luôn hết sức kính trọng Lạc Túc Phong vậy.
Lạc Túc Phong nghe xong bốn chữ đó cũng cứng người, nhất thời có cảm giác vừa mừng lại vừa lo, lại không biết Phượng Vô Trù tính giở trò gì, nhưng vẫn cười nói: “Giữa Nhiếp chính vương điện hạ và trẫm cần gì phải nói cảm ơn!”
1��Đưa tiễn?” Bách Lý Cẩn Thần chỉ hỏi hai chữ này. Biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói cũng thờ ơ, dường như là chỉ thuận miệng nhắc tới. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn giống như thật sự không biết yến hội hôm nay là để chuẩn bị làm gì.
“Không sai!” Lạc Túc Phong lập tức mở miệng: “Nhiếp Chính Vương điện hạ còn có quân vụ, ngày mai sẽ một mình dẫn binh rời đi. Trẫm...”
“Ầm” một tiếng, Lạc Túc Phong còn chưa dứt lời, ly rượu trong tay Nhiếp chính vương điện hạ đã rơi xuống trác án. Mặt đất dường như cũng chấn động theo, không ít đại thần không nhịn được mà sờ băng ghế của mình, để xác định mông mình có3phải còn ngồi trên băng ghế hay không. Mọi người đều bị dọa sợ, lúc này một số người nhát gan đã trực tiếp quỳ xuống: “Nhiếp chính vương điện hạ bớt giận!”
Kẻ nhát gan đã quỳ xuống, người lớn gan cũng chỉ có thể vội vàng quỳ xuống theo. Nhiếp chính vương điện hạ tức giận giống như cơn giận của thiên tử, bọn họ đương nhiên phải quỳ xuống. Có điều trong lòng mọi người đều rất buồn bực, mọi người trong thiên hạ đều biết tính cách của Nhiếp chính vương điện hạ rất khó chiều, tính tình nóng nảy, nhưng lúc này tại sao hắn lại tức giận? Ai trêu chọc hắn à?
Lạc Túc Phong cũng giật mình! Ông ta nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù,2há miệng muốn trách cứ điều gì đó. Thế nhưng khi nhìn gương mặt tuấn mỹ có thể sánh với thần ma và vết nhíu không vui giữa chân mày của hắn, lời nói của ông ta như bị nghẹn trong cổ họng. Đúng! Trước mặt Phượng Vô Trù, vị hoàng đế như mình có lẽ chẳng là gì cả!
Cho nên, Lạc Túc Phong ông ta đang nói cũng có thể bị cắt ngang tùy ý! Bàn tay dưới long bào đã nắm chặt, nhưng ông ta vẫn cố nặn ra một gương mặt vui vẻ, mở miệng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ sao vậy? Xảy ra chuyện gì không vui à? Nếu có gì không thích cứ nói ra, trẫm đương nhiên sẽ làm chủ cho ngươi!”
Ông ta1vừa nói như vậy, đừng nói là người ở chỗ này, ngay cả khóe miệng của ông ta cũng co quắp lại. Trên đời này ngoài Lạc Tử Dạ ra, có ai dám khiến Phượng Vô Trù không vui? Hắn không làm người khác khó chịu thì thôi, nếu người đó chọc hắn, nào đến phiên mình làm chủ cho hắn, hắn đã sớm băm người đắc tội mình ra làm nghìn mảnh rồi ấy chứ. Mặc dù trong lòng rất rõ những chuyện này, nhưng vì mặt mũi, lời nên nói vẫn phải nói!
“Đa tạ bệ hạ!” Điều khiến người khác không ngờ tới là Nhiếp chính vương điện hạ trước giờ mắt cao hơn đầu, ai cũng không thèm để vào mắt, lúc này nghe thấy lời đó1lại cất giọng đáp lại một câu như vậy, nghe thế cứ như trước giờ hắn luôn hết sức kính trọng Lạc Túc Phong vậy.
Lạc Túc Phong nghe xong bốn chữ đó cũng cứng người, nhất thời có cảm giác vừa mừng lại vừa lo, lại không biết Phượng Vô Trù tính giở trò gì, nhưng vẫn cười nói: “Giữa Nhiếp chính vương điện hạ và trẫm cần gì phải nói cảm ơn!”
/1476
|