*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng mình cũng đi ngắm sao cùng với công tử không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại chẳng có tác dụng gì cả! Thật không công bằng! Nghe được câu nói này của gã, tâm trạng Doanh Tần có vẻ khá hơn một chút. Hắn nghiêng đầu sang nhìn Thanh Thành, nhẹ giọng cười nói: “Ừ! Khi đó ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, đẹp như là... như là...”
Thật sự là đẹp đến nỗi không lời nào diễn tả được. Ánh mắt long lanh tựa như tia sáng tỏa ra từ viên đá quý nguyên chất nhất, lại tựa như những ánh sao giữa trời đêm. Thấy hắn ngập ngừng không biết nói sao, Thanh Thành chỉ liếc hắn một cái: “Công tử, thật ra nói về nguyên nhân vì sao mình thích thì có lẽ là rất nhiều, nhưng những2lời ngài vừa nói ra e là không thể nêu rõ nguyên nhân cốt lõi được. Thuộc hạ thấy, lý do thật sự chỉ đơn giản là tim ngài bỗng đập loạn nhịp vào ngay khoảnh khắc ấy mà thôi!”
Khi trái tim đã lên tiếng rồi thì cũng chẳng còn biết nguyên nhân là gì, hoặc có lẽ nó cảm thấy chẳng cần phải có lý do, và cũng không còn nhớ đến giới tính của đối phương nữa. Mà một khi trái tim đã rung động, nó dường như không còn thuộc về mình. Nó sẽ không chịu sự khống chế của mình, sẽ đập mỗi lúc một nhanh.
Những lời của gã khiến Doanh Tần sững sờ.
Hắn lặng yên ngẫm nghĩ lại một chút, nhận ra mọi chuyện quả đúng là như vậy. Sau khi đã thông suốt điểm này, hắn liếc nhìn Thanh8Thành một cái, nở nụ cười như có lại như không: “Nghe người nói thì hình như người rất có kinh nghiệm!”
Mặt Thanh Thành đỏ bừng, không nói thêm lời nào. Gã lui về phía sau mấy bước rồi cất tiếng: “Vậy thuộc hạ xin lui xuống trước. Khi nào Thái tử trở về, thuộc hạ sẽ đến thông báo cho ngài! À, thuộc hạ cũng sẽ làm theo lời dặn của ngài, nếu y tìm đến ngài thì bảo y cút đi!”
“Ừ!” Doanh Tần đáp lại.
Thanh Thành tiếp tục đi ra ngoài, vừa tới ngưỡng cửa thì bỗng nghe thấy Doanh Tần nói: “Tên ngu ngốc Minh Dận Thanh kia, không ngờ lại dám thật sự ra tay với ta. Hắn ta đã dám hành động thì ta đây cũng sẽ không khách sáo gì nữa! Phái người đi...”
Khi hắn nói ra những lời6này, bàn tay vẫn đùa nghịch cây anh túc kia. Ý cười nhàn nhạt trên mặt khiến người ta khó mà đoán ra được hắn đang nghĩ gì, mà trong đôi mắt đào hoa tà mị kia lại lóe ra tia sáng sắc bén đến kinh người! Thật sự rất không hợp với dáng vẻ và gương mặt này của hắn!
Thanh Thành nghe hắn dặn dò xong, gật đầu thật nhẹ: “Thuộc hạ đã hiểu! Chỉ có điều, ngài để lại quân cờ Minh Dận Thanh này là vì muốn cảnh cáo người kia. Bây giờ...”
“Tạm thời cứ cho hắn sống!” Doanh Tần nhẹ nhàng nói một câu rồi thôi. Hắn cũng không muốn trò chuyện gì thêm!
Mà chỉ một câu này cũng đủ để Thanh Thành hiểu được mình phải làm gì. Gã lập tức nói: “Thuộc hạ đi làm ngay đây!”
Nói chung, ý3của công tử chính là để cho Minh Dận Thanh - kẻ đã bị Phượng Vô Trù đánh trọng thương càng bị thương nặng thêm, trong thời gian ngắn không thể nhảy ra diễn trò gì nữa. Dù sao, nếu Minh Dận Thanh chết, không còn gì có thể uy hiếp Phương Minh được. Như vậy trên triều đình sẽ không còn ai ngấp nghé vị trí đế vương nữa, người nọ sẽ lại càng ngang ngược coi trời bằng vung!
***
Mà lúc này đây, Minh Dận Thanh vừa bị nhắc ở trên cũng đang ngùn ngụt lửa giận.
Hắn ta bị Phượng Vô Trù đạp một cú lên ngực, chân lại còn nghiền mấy cái. Cơ thể hắn ta vốn đã khó chịu vô cùng, sau đó lại còn giao chiến đo nội lực nên phế phủ(*) đều bị tổn thương. (*) Phế phủ: các cơ5quan nội tạng trong người. Hiện giờ tình trạng của hắn ta rất tệ, cứ liên tục nôn ra máu. Ngày đi theo Phương Minh đến đây đang tất bật điều trị cho hắn. Ông ta lo lắng nhắc nhở rất nhiều lần: “Vương gia! Bây giờ ngũ tạng(*) của ngài đều đã bị tổn hại, xin ngài nhất định phải bình tĩnh lại, đừng tức giận nữa! Nếu không, tình trạng thương tích sẽ càng nghiêm trọng hơn, ngay cả lão thần cũng không thể làm gì được!” (*) Ngũ tạng: gồm năm cơ quan trong cơ thể là tâm (tim), can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), thận.
Rõ ràng mình cũng đi ngắm sao cùng với công tử không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại chẳng có tác dụng gì cả! Thật không công bằng! Nghe được câu nói này của gã, tâm trạng Doanh Tần có vẻ khá hơn một chút. Hắn nghiêng đầu sang nhìn Thanh Thành, nhẹ giọng cười nói: “Ừ! Khi đó ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, đẹp như là... như là...”
Thật sự là đẹp đến nỗi không lời nào diễn tả được. Ánh mắt long lanh tựa như tia sáng tỏa ra từ viên đá quý nguyên chất nhất, lại tựa như những ánh sao giữa trời đêm. Thấy hắn ngập ngừng không biết nói sao, Thanh Thành chỉ liếc hắn một cái: “Công tử, thật ra nói về nguyên nhân vì sao mình thích thì có lẽ là rất nhiều, nhưng những2lời ngài vừa nói ra e là không thể nêu rõ nguyên nhân cốt lõi được. Thuộc hạ thấy, lý do thật sự chỉ đơn giản là tim ngài bỗng đập loạn nhịp vào ngay khoảnh khắc ấy mà thôi!”
Khi trái tim đã lên tiếng rồi thì cũng chẳng còn biết nguyên nhân là gì, hoặc có lẽ nó cảm thấy chẳng cần phải có lý do, và cũng không còn nhớ đến giới tính của đối phương nữa. Mà một khi trái tim đã rung động, nó dường như không còn thuộc về mình. Nó sẽ không chịu sự khống chế của mình, sẽ đập mỗi lúc một nhanh.
Những lời của gã khiến Doanh Tần sững sờ.
Hắn lặng yên ngẫm nghĩ lại một chút, nhận ra mọi chuyện quả đúng là như vậy. Sau khi đã thông suốt điểm này, hắn liếc nhìn Thanh8Thành một cái, nở nụ cười như có lại như không: “Nghe người nói thì hình như người rất có kinh nghiệm!”
Mặt Thanh Thành đỏ bừng, không nói thêm lời nào. Gã lui về phía sau mấy bước rồi cất tiếng: “Vậy thuộc hạ xin lui xuống trước. Khi nào Thái tử trở về, thuộc hạ sẽ đến thông báo cho ngài! À, thuộc hạ cũng sẽ làm theo lời dặn của ngài, nếu y tìm đến ngài thì bảo y cút đi!”
“Ừ!” Doanh Tần đáp lại.
Thanh Thành tiếp tục đi ra ngoài, vừa tới ngưỡng cửa thì bỗng nghe thấy Doanh Tần nói: “Tên ngu ngốc Minh Dận Thanh kia, không ngờ lại dám thật sự ra tay với ta. Hắn ta đã dám hành động thì ta đây cũng sẽ không khách sáo gì nữa! Phái người đi...”
Khi hắn nói ra những lời6này, bàn tay vẫn đùa nghịch cây anh túc kia. Ý cười nhàn nhạt trên mặt khiến người ta khó mà đoán ra được hắn đang nghĩ gì, mà trong đôi mắt đào hoa tà mị kia lại lóe ra tia sáng sắc bén đến kinh người! Thật sự rất không hợp với dáng vẻ và gương mặt này của hắn!
Thanh Thành nghe hắn dặn dò xong, gật đầu thật nhẹ: “Thuộc hạ đã hiểu! Chỉ có điều, ngài để lại quân cờ Minh Dận Thanh này là vì muốn cảnh cáo người kia. Bây giờ...”
“Tạm thời cứ cho hắn sống!” Doanh Tần nhẹ nhàng nói một câu rồi thôi. Hắn cũng không muốn trò chuyện gì thêm!
Mà chỉ một câu này cũng đủ để Thanh Thành hiểu được mình phải làm gì. Gã lập tức nói: “Thuộc hạ đi làm ngay đây!”
Nói chung, ý3của công tử chính là để cho Minh Dận Thanh - kẻ đã bị Phượng Vô Trù đánh trọng thương càng bị thương nặng thêm, trong thời gian ngắn không thể nhảy ra diễn trò gì nữa. Dù sao, nếu Minh Dận Thanh chết, không còn gì có thể uy hiếp Phương Minh được. Như vậy trên triều đình sẽ không còn ai ngấp nghé vị trí đế vương nữa, người nọ sẽ lại càng ngang ngược coi trời bằng vung!
***
Mà lúc này đây, Minh Dận Thanh vừa bị nhắc ở trên cũng đang ngùn ngụt lửa giận.
Hắn ta bị Phượng Vô Trù đạp một cú lên ngực, chân lại còn nghiền mấy cái. Cơ thể hắn ta vốn đã khó chịu vô cùng, sau đó lại còn giao chiến đo nội lực nên phế phủ(*) đều bị tổn thương. (*) Phế phủ: các cơ5quan nội tạng trong người. Hiện giờ tình trạng của hắn ta rất tệ, cứ liên tục nôn ra máu. Ngày đi theo Phương Minh đến đây đang tất bật điều trị cho hắn. Ông ta lo lắng nhắc nhở rất nhiều lần: “Vương gia! Bây giờ ngũ tạng(*) của ngài đều đã bị tổn hại, xin ngài nhất định phải bình tĩnh lại, đừng tức giận nữa! Nếu không, tình trạng thương tích sẽ càng nghiêm trọng hơn, ngay cả lão thần cũng không thể làm gì được!” (*) Ngũ tạng: gồm năm cơ quan trong cơ thể là tâm (tim), can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), thận.
/1476
|