*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì?” Minh Dận Thanh nghe vậy, bật dậy từ trên giường. Biểu cảm trên mặt hắn ta lúc này, thật khó mà nói rõ là đang kinh hoàng hay đang phẫn nộ. Hắn ta trừng to hai mắt, hỏi lại: “Là Lạc Tử Dạ? Ngươi chắc chắn chứ?”
“Vâng! Thuộc hạ chắc chắn!” Gã kia vừa trả lời vừa chậm rãi cúi đầu xuống, chờ đợi cơn giận tam bành của chủ nhân minh.
Thế nhưng, Minh Dận Thanh nghe xong lại không bực tức gì cả. Ngược lại, hắn ta im lặng rất lâu, không nói một lời nào. Lạc Tử Dạ... quả nhiên người này không hề đơn giản như vẻ ngoài? Nếu như y có bản lĩnh đến thế, vậy mình cũng không cần phải lo lắng vấn đề về Phượng Vô Trù nữa. Dù sao, giữa một vị Thái tử đang cố gắng nắm được2quyền lực và một Nhiếp chính vương độc tài trong triều đình... Mối quan hệ này đã đủ để khẳng định rằng hai người họ chính là kẻ địch trời sinh rồi!
Vì thế, sớm muộn gì giữa Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù cũng sẽ xảy ra một trận quyết chiến. Đến lúc đó, hắn ta hoàn toàn có thể khoanh tay ngồi ngoài xem bọn họ đầu đến người chết ta sống! Nhưng mà, Lạc Tử Dạ đã giết chết biết bao nhiêu thuộc hạ của hắn ta, vậy có nên tính món nợ “ám sát Doanh Tần thất bại” này lên đầu Lạc Tử Dạ hay không đây?
Trong lúc hắn ta còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên, có một người hầu bước từ ngoài cửa vào. Trong tay gã là một bức thư được niêm phong kín bằng sáp. Gã cung kính giao bức8thư cho Minh Dận Thanh: “Vương gia! Đây là thư do Đại hoàng tử Long Chiêu đưa tới! Y nói rằng nội dung cụ thể đều có hết trong này, hy vọng ngài xem xong có thể hồi âm lại ngay lập tức! Hiện giờ kẻ đưa thư đến vẫn còn đang đợi ngoài cửa đấy ạ!”. Minh Dận Thanh nghe vậy bèn liếc mắt nhìn thoáng qua con dấu và vết niêm phong trên thư. Sau khi xác nhận chắc chắn rằng đây đúng là con dấu của Võ Hạng Dương, không thể nào làm giả được, hắn ta mới mở phong thư kia ra.
Hắn ta đọc kỹ từng câu từng chữ trong đó, hai hàng lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng. Cuối cùng, Minh Dận Thanh liếc mắt nhìn gã hầu kia, mở miệng nói: “Không cần phải viết thư hồi âm.6Ngươi cứ đi ra nói thẳng với tên kia, bảo rằng bản vương đồng ý hợp tác!” Đợi hắn ta dặn dò xong, gã hầu kia gật đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Minh Dận Thanh thấy gã đi ra ngoài rồi, bàn tay nhẹ nhàng vò nát bức thư trong tay, khiến nó hóa thành bột tan vào không trung. Hắn ta hừ lạnh, lẩm bẩm: “Lạc Tử Dạ, dám phá hỏng kế hoạch của bản vương sao...”
Hắn ta vừa nói xong, bỗng quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt sắc lẹm rét lạnh nhìn người bên cạnh, sai bảo: “Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Doanh Tần sống sót! Đi, phải tìm hết mọi cơ hội, chỉ cần có khả năng thì lập tức loại bỏ hắn!”
“Rõ!” Gã hầu kia lập tức đáp lời. Tuy nhiên, ngay khi đoạn đối thoại3ấy vừa kết thúc, tiếng trả lời rõ ràng của kẻ hầu vừa cất lên, đôi mắt lạnh lẽo của Minh Dận Thanh lại đột nhiên liếc ra ngoài cửa sổ.
Ở ngoài đó cũng nhanh chóng vang lên tiếng cười lạnh: “Thật không ngờ công tử nhà chúng ta lại được Minh vương của Phương Minh coi trọng đến thế! Thật đúng là khiến người ta phải kinh ngạc! Mà cảm giác được sủng ái này thật sự khiến người ta vừa mừng vừa lo mà!”
Nghe được đoạn “giới thiệu” ấy, không khó để biết được kẻ ở ngoài cửa sổ chính là người của Doanh Tần! Giờ phút này, Minh Dận Thanh đang bị thương nặng. Lông mày hắn ta nhanh chóng cau lại, trừng mắt nhìn ra ngoài kia: “Các ngươi là người của Doanh Tần? Đêm khuya ghé thăm chỗ ta để làm gì?” Trong5tay Doanh Tần cũng có thể lực sao?
Hắn ta vừa dứt lời, lập tức có mấy người áo đen lao vút từ ngoài cửa sổ vào!
Tất cả bọn họ đều che kín mặt, không một ai trả lời câu hỏi của Minh Dận Thanh. Họ không thừa nhận rằng mình là người của Doanh Tần nhưng cũng không phủ nhận. Một người trong số đó lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Là người của ai, nểu vương gia đã biết rồi thì ta nghĩ cũng không cần thiết phải hỏi lại! Còn về vấn đề đến đây để làm gì... Dám lên kế hoạch ám sát chủ nhân của ta, vậy đương nhiên cũng phải sẵn sàng trả một cái giá thật lớn!
“Cái gì?” Minh Dận Thanh nghe vậy, bật dậy từ trên giường. Biểu cảm trên mặt hắn ta lúc này, thật khó mà nói rõ là đang kinh hoàng hay đang phẫn nộ. Hắn ta trừng to hai mắt, hỏi lại: “Là Lạc Tử Dạ? Ngươi chắc chắn chứ?”
“Vâng! Thuộc hạ chắc chắn!” Gã kia vừa trả lời vừa chậm rãi cúi đầu xuống, chờ đợi cơn giận tam bành của chủ nhân minh.
Thế nhưng, Minh Dận Thanh nghe xong lại không bực tức gì cả. Ngược lại, hắn ta im lặng rất lâu, không nói một lời nào. Lạc Tử Dạ... quả nhiên người này không hề đơn giản như vẻ ngoài? Nếu như y có bản lĩnh đến thế, vậy mình cũng không cần phải lo lắng vấn đề về Phượng Vô Trù nữa. Dù sao, giữa một vị Thái tử đang cố gắng nắm được2quyền lực và một Nhiếp chính vương độc tài trong triều đình... Mối quan hệ này đã đủ để khẳng định rằng hai người họ chính là kẻ địch trời sinh rồi!
Vì thế, sớm muộn gì giữa Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù cũng sẽ xảy ra một trận quyết chiến. Đến lúc đó, hắn ta hoàn toàn có thể khoanh tay ngồi ngoài xem bọn họ đầu đến người chết ta sống! Nhưng mà, Lạc Tử Dạ đã giết chết biết bao nhiêu thuộc hạ của hắn ta, vậy có nên tính món nợ “ám sát Doanh Tần thất bại” này lên đầu Lạc Tử Dạ hay không đây?
Trong lúc hắn ta còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên, có một người hầu bước từ ngoài cửa vào. Trong tay gã là một bức thư được niêm phong kín bằng sáp. Gã cung kính giao bức8thư cho Minh Dận Thanh: “Vương gia! Đây là thư do Đại hoàng tử Long Chiêu đưa tới! Y nói rằng nội dung cụ thể đều có hết trong này, hy vọng ngài xem xong có thể hồi âm lại ngay lập tức! Hiện giờ kẻ đưa thư đến vẫn còn đang đợi ngoài cửa đấy ạ!”. Minh Dận Thanh nghe vậy bèn liếc mắt nhìn thoáng qua con dấu và vết niêm phong trên thư. Sau khi xác nhận chắc chắn rằng đây đúng là con dấu của Võ Hạng Dương, không thể nào làm giả được, hắn ta mới mở phong thư kia ra.
Hắn ta đọc kỹ từng câu từng chữ trong đó, hai hàng lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng. Cuối cùng, Minh Dận Thanh liếc mắt nhìn gã hầu kia, mở miệng nói: “Không cần phải viết thư hồi âm.6Ngươi cứ đi ra nói thẳng với tên kia, bảo rằng bản vương đồng ý hợp tác!” Đợi hắn ta dặn dò xong, gã hầu kia gật đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Minh Dận Thanh thấy gã đi ra ngoài rồi, bàn tay nhẹ nhàng vò nát bức thư trong tay, khiến nó hóa thành bột tan vào không trung. Hắn ta hừ lạnh, lẩm bẩm: “Lạc Tử Dạ, dám phá hỏng kế hoạch của bản vương sao...”
Hắn ta vừa nói xong, bỗng quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt sắc lẹm rét lạnh nhìn người bên cạnh, sai bảo: “Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Doanh Tần sống sót! Đi, phải tìm hết mọi cơ hội, chỉ cần có khả năng thì lập tức loại bỏ hắn!”
“Rõ!” Gã hầu kia lập tức đáp lời. Tuy nhiên, ngay khi đoạn đối thoại3ấy vừa kết thúc, tiếng trả lời rõ ràng của kẻ hầu vừa cất lên, đôi mắt lạnh lẽo của Minh Dận Thanh lại đột nhiên liếc ra ngoài cửa sổ.
Ở ngoài đó cũng nhanh chóng vang lên tiếng cười lạnh: “Thật không ngờ công tử nhà chúng ta lại được Minh vương của Phương Minh coi trọng đến thế! Thật đúng là khiến người ta phải kinh ngạc! Mà cảm giác được sủng ái này thật sự khiến người ta vừa mừng vừa lo mà!”
Nghe được đoạn “giới thiệu” ấy, không khó để biết được kẻ ở ngoài cửa sổ chính là người của Doanh Tần! Giờ phút này, Minh Dận Thanh đang bị thương nặng. Lông mày hắn ta nhanh chóng cau lại, trừng mắt nhìn ra ngoài kia: “Các ngươi là người của Doanh Tần? Đêm khuya ghé thăm chỗ ta để làm gì?” Trong5tay Doanh Tần cũng có thể lực sao?
Hắn ta vừa dứt lời, lập tức có mấy người áo đen lao vút từ ngoài cửa sổ vào!
Tất cả bọn họ đều che kín mặt, không một ai trả lời câu hỏi của Minh Dận Thanh. Họ không thừa nhận rằng mình là người của Doanh Tần nhưng cũng không phủ nhận. Một người trong số đó lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Là người của ai, nểu vương gia đã biết rồi thì ta nghĩ cũng không cần thiết phải hỏi lại! Còn về vấn đề đến đây để làm gì... Dám lên kế hoạch ám sát chủ nhân của ta, vậy đương nhiên cũng phải sẵn sàng trả một cái giá thật lớn!
/1476
|