*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Vô Trù nhíu mày nhìn nàng, hỏi với giọng rất trầm: “Ngươi chắc không?” Lúc hắn lên tiếng hỏi, trong đôi mắt của hắn lóe lên một luồng ánh sáng thấm sâu đầy áp lực. Không những thế, trong áp lực ấy còn mơ hồ có vẻ rét lạnh và sự uy hiếp, tựa như đang bày tỏ rằng hắn biết nàng đang nói bừa. Nếu Lạc Tử Dạ dám tiếp tục lừa hắn, nhất định sẽ phải trả giá!
Lạc Tử Dạ cũng không biết mình có nên khẳng định lại chắc chắn hay không! Nàng cúi đầu liếc nhìn cổ tay mình đang bị hắn nắm chặt liền biết rằng muốn thoát khỏi đây là chuyện hoàn toàn không thực tế. Với bản lĩnh bé như cây kim của mình, nàng chẳng2thể nào thoát khỏi sức mạnh của hắn một cách dễ dàng như vậy được! Nếu nàng chọc giận hắn, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Cho nên những câu nói tiếp theo đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của nàng! Bởi vì căng thẳng, tim của nàng đập dồn dập. Nàng ngước mắt nhìn hắn, sau đó lại hỏi một câu với về thăm dò: “Ngươi cảm thấy xử nam không có máu sao?”
Nếu như hắn biết thì thì nàng sẽ không nói bừa nữa!
Nàng vừa dứt lời, bàn tay đang nắm cổ tay của nàng bỗng dưng kéo một cái! Lạc Tử Dạ mất thăng bằng, cứ thế ngã nhào vào lồng ngực hắn! Cơ bắp của Phượng Vô Trù rất cứng, cũng có chút tính đàn hồi, thế8nhưng đây không phải là vấn đề mà Lạc Tử Dạ cần quan tâm vào lúc này! Nàng che ngực mình lại, suýt chút nữa đã chảy nước mắt, mà đáng lo nhất chính là không biết ngực mình sau lần này có bị bẹp dí luôn không!
“Hừ...” Lạc Tử Dạ cắn môi dưới, cố nén nước mắt. Sau đó, nàng dùng ánh mắt hung dữ nhất có thể để trừng hắn: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải đóng tay động chân như vậy chứ! Gia sắp luyện thịt mỡ thành cơ bắp rồi, nếu như ngươi cứ làm vậy, cơ bắp của gia mất luôn thì phải làm sao?” Phượng Vô Trù nghe xong câu nói này của nàng, cũng chẳng thèm để ý đến vấn để thịt6mỡ hay là cơ bắp. Hắn cúi đầu nhìn nàng, vẫn là cái thái độ trên cao nhìn xuống đó. Bởi vì vừa mới tỉnh dậy, tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp của hắn lộ ra sự gợi cảm mơ hồ. Mà đối với câu nói trước đó của nàng, hắn cũng chỉ nhíu mày, không tỏ ý kiến, cũng không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng xử nam có máu sao?”
Lạc Tử Dạ che ngực của mình một lúc, sau khi cảm thấy không còn quá đau, tâm trạng của nàng mới dần dần ổn định lại! Nàng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nguy hiểm của hắn, cảm thấy hơi chột dạ trong lòng!
Hay là nói thật nhỉ? Nàng hỏi một câu với vẻ thăm dò: “Ừm, dưới tình3huống bình thường, lừa dối người sẽ có hậu quả gì?”
Phượng Vô Trù nghe được câu này bỗng trầm giọng mà cười to, lồng ngực của hắn cũng vì vậy mà phập phồng lên xuống. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, mở miệng lần nữa, trong lời nói tràn ngập sự khinh thường và tàn nhẫn khát máu: “Người dám lừa gạt Cô, Cô sẽ làm cho bọn họ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!”
Khóe miệng của Lạc Tử Dạ co giật: “...” Như vậy cũng có nghĩa là nàng không thể nói thật rằng máu đó là máu mũi của mình, không hề liên quan gì với máu xử nam cả? Nếu không, hắn sẽ khiến nàng phải hối hận vì đã sinh ra, chỉ bởi vì5nàng gạt hằn bảo máu mũi là máu xử nam?
Thông thường sau khi một người nói dối, để tránh cho lời nói dối đó bị vạch trần, người nọ cũng chỉ có thể tiếp tục dùng những lời nói dối để che giấu lời nói dối trước đó! Lạc Tử Dạ cảm thấy tình huống trước mắt chính là như vậy, vì thể nàng cũng chỉ có thể tiếp tục nói bừa mà thôi!
Nàng đưa tay xuống dưới, lướt dọc theo cái hông của hắn. Đôi mắt hắn đột nhiên căng thẳng, thân thể cũng có phản ứng! Thế nhưng Phượng Vô Trù vẫn chưa ngăn hành vi của nàng lại, trong lòng cũng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc tên tiểu tử này định làm gì!
Lạc Tử Dạ nhanh chóng thở dài một tiếng: “Ta nói máu xử nam là nói đến máu ở chỗ này. “Cúc hoa” của người lần đầu tiên bị “thông”, nên tất nhiên phải chảy máu! Tất cả những điều này đều là do ta quá dũng mãnh. Tối hôm qua vẻ mặt của người rất thống khổ, thế nhưng một khi đã bắt đầu thì gia không thể nào dừng lại được! Vì vậy... sau khi xong xuôi ta mới phát hiện ra... Gia cảm thấy mình rất có lỗi với ngươi!”
Phượng Vô Trù nhíu mày nhìn nàng, hỏi với giọng rất trầm: “Ngươi chắc không?” Lúc hắn lên tiếng hỏi, trong đôi mắt của hắn lóe lên một luồng ánh sáng thấm sâu đầy áp lực. Không những thế, trong áp lực ấy còn mơ hồ có vẻ rét lạnh và sự uy hiếp, tựa như đang bày tỏ rằng hắn biết nàng đang nói bừa. Nếu Lạc Tử Dạ dám tiếp tục lừa hắn, nhất định sẽ phải trả giá!
Lạc Tử Dạ cũng không biết mình có nên khẳng định lại chắc chắn hay không! Nàng cúi đầu liếc nhìn cổ tay mình đang bị hắn nắm chặt liền biết rằng muốn thoát khỏi đây là chuyện hoàn toàn không thực tế. Với bản lĩnh bé như cây kim của mình, nàng chẳng2thể nào thoát khỏi sức mạnh của hắn một cách dễ dàng như vậy được! Nếu nàng chọc giận hắn, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Cho nên những câu nói tiếp theo đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của nàng! Bởi vì căng thẳng, tim của nàng đập dồn dập. Nàng ngước mắt nhìn hắn, sau đó lại hỏi một câu với về thăm dò: “Ngươi cảm thấy xử nam không có máu sao?”
Nếu như hắn biết thì thì nàng sẽ không nói bừa nữa!
Nàng vừa dứt lời, bàn tay đang nắm cổ tay của nàng bỗng dưng kéo một cái! Lạc Tử Dạ mất thăng bằng, cứ thế ngã nhào vào lồng ngực hắn! Cơ bắp của Phượng Vô Trù rất cứng, cũng có chút tính đàn hồi, thế8nhưng đây không phải là vấn đề mà Lạc Tử Dạ cần quan tâm vào lúc này! Nàng che ngực mình lại, suýt chút nữa đã chảy nước mắt, mà đáng lo nhất chính là không biết ngực mình sau lần này có bị bẹp dí luôn không!
“Hừ...” Lạc Tử Dạ cắn môi dưới, cố nén nước mắt. Sau đó, nàng dùng ánh mắt hung dữ nhất có thể để trừng hắn: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải đóng tay động chân như vậy chứ! Gia sắp luyện thịt mỡ thành cơ bắp rồi, nếu như ngươi cứ làm vậy, cơ bắp của gia mất luôn thì phải làm sao?” Phượng Vô Trù nghe xong câu nói này của nàng, cũng chẳng thèm để ý đến vấn để thịt6mỡ hay là cơ bắp. Hắn cúi đầu nhìn nàng, vẫn là cái thái độ trên cao nhìn xuống đó. Bởi vì vừa mới tỉnh dậy, tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp của hắn lộ ra sự gợi cảm mơ hồ. Mà đối với câu nói trước đó của nàng, hắn cũng chỉ nhíu mày, không tỏ ý kiến, cũng không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng xử nam có máu sao?”
Lạc Tử Dạ che ngực của mình một lúc, sau khi cảm thấy không còn quá đau, tâm trạng của nàng mới dần dần ổn định lại! Nàng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nguy hiểm của hắn, cảm thấy hơi chột dạ trong lòng!
Hay là nói thật nhỉ? Nàng hỏi một câu với vẻ thăm dò: “Ừm, dưới tình3huống bình thường, lừa dối người sẽ có hậu quả gì?”
Phượng Vô Trù nghe được câu này bỗng trầm giọng mà cười to, lồng ngực của hắn cũng vì vậy mà phập phồng lên xuống. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, mở miệng lần nữa, trong lời nói tràn ngập sự khinh thường và tàn nhẫn khát máu: “Người dám lừa gạt Cô, Cô sẽ làm cho bọn họ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!”
Khóe miệng của Lạc Tử Dạ co giật: “...” Như vậy cũng có nghĩa là nàng không thể nói thật rằng máu đó là máu mũi của mình, không hề liên quan gì với máu xử nam cả? Nếu không, hắn sẽ khiến nàng phải hối hận vì đã sinh ra, chỉ bởi vì5nàng gạt hằn bảo máu mũi là máu xử nam?
Thông thường sau khi một người nói dối, để tránh cho lời nói dối đó bị vạch trần, người nọ cũng chỉ có thể tiếp tục dùng những lời nói dối để che giấu lời nói dối trước đó! Lạc Tử Dạ cảm thấy tình huống trước mắt chính là như vậy, vì thể nàng cũng chỉ có thể tiếp tục nói bừa mà thôi!
Nàng đưa tay xuống dưới, lướt dọc theo cái hông của hắn. Đôi mắt hắn đột nhiên căng thẳng, thân thể cũng có phản ứng! Thế nhưng Phượng Vô Trù vẫn chưa ngăn hành vi của nàng lại, trong lòng cũng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc tên tiểu tử này định làm gì!
Lạc Tử Dạ nhanh chóng thở dài một tiếng: “Ta nói máu xử nam là nói đến máu ở chỗ này. “Cúc hoa” của người lần đầu tiên bị “thông”, nên tất nhiên phải chảy máu! Tất cả những điều này đều là do ta quá dũng mãnh. Tối hôm qua vẻ mặt của người rất thống khổ, thế nhưng một khi đã bắt đầu thì gia không thể nào dừng lại được! Vì vậy... sau khi xong xuôi ta mới phát hiện ra... Gia cảm thấy mình rất có lỗi với ngươi!”
/1476
|