*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ắn bất giác bật cười rồi nghiêng đầu nhìn nàng: “Nhìn bọn họ, rồi lại nghĩ tới những người đã rời đi. Bây giờ không khó chịu như lúc nãy rồi chứ?”
Lạc Tử Dạ gật đầu: “Đời là thế! Lúc ai ai cũng chỉ trích ngươi, đương nhiên người dễ bị chúng bạn xa lánh, nâng cao đạp thấp. Chỉ có những người vẫn ở lại bên cạnh ngươi, cùng ngươi vượt qua sóng gió mới thật sự là người mà ngươi nên quý trọng. Vì vậy, mặc dù đúng là ta có hơi buồn rầu, nhưng cũng phải cảm ơn chuyện này đã giúp ta nhìn ra ai mới là người đáng tin cậy!”
Doanh Tần gật đầu, giọng nói quyến rũ tràn đầy ý cười: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt!” Hắn còn sợ nàng luẩn quẩn2trong lòng đó! Lạc Tử Dạ mỉm cười, chỉ vào đám người kia: “Rồi sẽ có một ngày, ta dẫn dắt bọn họ trở thành đội quân hùng mạnh nhất đại lục, thậm chí còn vượt trội hơn cả đám hộ vệ Vương Kỵ của Phượng Vô Trù. Ngươi tin không?”
Nghe Lạc Tử Dạ nói vậy, Doanh Tần hơi ngạc nhiên, không khỏi liếc nhìn nàng một cái. Hắn không biết tại sao nàng lại có thể tự tin đến thế.
Trong màn đêm đen kịt, ánh mắt sáng rực như hai ngọn đuốc của nàng nhìn về phía những người bên dưới, tà áo đỏ tung bay trong gió như chạm tới chân trời và phủ khắp mặt đất bao la, tạo nên một cảnh đẹp chốn nhân gian. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Doanh Tần đột nhiên tin tưởng nàng8thật sự có thể làm được!
Hắn nói: “Ta tin!”
Nghe thấy câu trả lời, Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó mỉm cười lên tiếng: “Ta cứ tưởng người sẽ cảm thấy ta bị điện cơ đấy! Sóng lớn đãi cát, những gì còn lại... mới xứng đáng...” Xứng đáng... Ngày ấy, lúc nàng vẽ bản vẽ cấu tạo đại pháo thứ hai đã thuận tay vẽ ra bản thiết kế của súng AK47 và MG3 mà ngày trước nàng luôn mang theo bên người.
Phải biết rằng, cái thứ MG3 này là thứ mà năm xưa đồng bọn Yêu Nghiệt của nàng cũng không thể nào học được cách lắp ráp và chế tạo. Cô nàng Yêu Nghiệt ấy chỉ học được cách lắp ráp và chế tạo RPK và AK47 mà thôi! Lúc trước, nàng chưa yên tâm cho6Thần Cơ doanh dùng thứ vũ khí này, nhưng chuyện lần này đã giúp nàng nhận ra ai là người có thể tin cậy. Xứng đáng với cái gì, Lạc Tử Dạ không nói tiếp. Doanh Tần liếc nhìn nàng, chờ đợi câu tiếp theo. Thế nhưng nàng chỉ nói một câu rất thần bí: “Ngươi đã nghe đến súng kíp bao giờ chưa?” Chắc là hắn không biết từ ngữ chuyên ngành đâu, vậy nàng cứ gọi là “súng kíp” là được!
Đôi lông mày xinh đẹp của Doanh Tần cau lại, hẳn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Chưa từng!”
Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, cười nói: “Chưa từng nghe thì càng tốt, sau này ngươi sẽ thấy!”
Nàng nói xong, Doanh Tần cũng không hỏi lại, bởi vì hắn biết là có hỏi cũng không moi được đáp3án.
Mà trong lúc này, Lộ Nhi đã tới hậu viện, nói với mọi người: “Trước khi Thái tử đi đã dặn ta dẫn các ngươi đi làm hai việc. Nếu các ngươi đều ở lại thì tất nhiên là đã có ý định giúp đỡ Thái tử. Không biết các ngươi có bằng lòng theo ta đi hay không?”
5ắn bất giác bật cười rồi nghiêng đầu nhìn nàng: “Nhìn bọn họ, rồi lại nghĩ tới những người đã rời đi. Bây giờ không khó chịu như lúc nãy rồi chứ?”
Lạc Tử Dạ gật đầu: “Đời là thế! Lúc ai ai cũng chỉ trích ngươi, đương nhiên người dễ bị chúng bạn xa lánh, nâng cao đạp thấp. Chỉ có những người vẫn ở lại bên cạnh ngươi, cùng ngươi vượt qua sóng gió mới thật sự là người mà ngươi nên quý trọng. Vì vậy, mặc dù đúng là ta có hơi buồn rầu, nhưng cũng phải cảm ơn chuyện này đã giúp ta nhìn ra ai mới là người đáng tin cậy!”
Doanh Tần gật đầu, giọng nói quyến rũ tràn đầy ý cười: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt!” Hắn còn sợ nàng luẩn quẩn2trong lòng đó! Lạc Tử Dạ mỉm cười, chỉ vào đám người kia: “Rồi sẽ có một ngày, ta dẫn dắt bọn họ trở thành đội quân hùng mạnh nhất đại lục, thậm chí còn vượt trội hơn cả đám hộ vệ Vương Kỵ của Phượng Vô Trù. Ngươi tin không?”
Nghe Lạc Tử Dạ nói vậy, Doanh Tần hơi ngạc nhiên, không khỏi liếc nhìn nàng một cái. Hắn không biết tại sao nàng lại có thể tự tin đến thế.
Trong màn đêm đen kịt, ánh mắt sáng rực như hai ngọn đuốc của nàng nhìn về phía những người bên dưới, tà áo đỏ tung bay trong gió như chạm tới chân trời và phủ khắp mặt đất bao la, tạo nên một cảnh đẹp chốn nhân gian. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Doanh Tần đột nhiên tin tưởng nàng8thật sự có thể làm được!
Hắn nói: “Ta tin!”
Nghe thấy câu trả lời, Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó mỉm cười lên tiếng: “Ta cứ tưởng người sẽ cảm thấy ta bị điện cơ đấy! Sóng lớn đãi cát, những gì còn lại... mới xứng đáng...” Xứng đáng... Ngày ấy, lúc nàng vẽ bản vẽ cấu tạo đại pháo thứ hai đã thuận tay vẽ ra bản thiết kế của súng AK47 và MG3 mà ngày trước nàng luôn mang theo bên người.
Phải biết rằng, cái thứ MG3 này là thứ mà năm xưa đồng bọn Yêu Nghiệt của nàng cũng không thể nào học được cách lắp ráp và chế tạo. Cô nàng Yêu Nghiệt ấy chỉ học được cách lắp ráp và chế tạo RPK và AK47 mà thôi! Lúc trước, nàng chưa yên tâm cho6Thần Cơ doanh dùng thứ vũ khí này, nhưng chuyện lần này đã giúp nàng nhận ra ai là người có thể tin cậy. Xứng đáng với cái gì, Lạc Tử Dạ không nói tiếp. Doanh Tần liếc nhìn nàng, chờ đợi câu tiếp theo. Thế nhưng nàng chỉ nói một câu rất thần bí: “Ngươi đã nghe đến súng kíp bao giờ chưa?” Chắc là hắn không biết từ ngữ chuyên ngành đâu, vậy nàng cứ gọi là “súng kíp” là được!
Đôi lông mày xinh đẹp của Doanh Tần cau lại, hẳn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Chưa từng!”
Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, cười nói: “Chưa từng nghe thì càng tốt, sau này ngươi sẽ thấy!”
Nàng nói xong, Doanh Tần cũng không hỏi lại, bởi vì hắn biết là có hỏi cũng không moi được đáp3án.
Mà trong lúc này, Lộ Nhi đã tới hậu viện, nói với mọi người: “Trước khi Thái tử đi đã dặn ta dẫn các ngươi đi làm hai việc. Nếu các ngươi đều ở lại thì tất nhiên là đã có ý định giúp đỡ Thái tử. Không biết các ngươi có bằng lòng theo ta đi hay không?”
/1476
|