*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hưng mà câu “tên mặt trắng ăn bám” vẫn làm cho Diêm Liệt nặng nề đỡ trán lần nữa.
Doanh Tần chẳng để tâm đến lời hắn nói cho lắm, hắn khoanh tay sau lưng, cẩm bào màu đỏ trải dài trên đất, quan sát bóng dáng chạy như bay về phía dịch quán của Lạc Tử Dạ, cố ý khiêu khích: “Ăn bám cũng tốt, tên mặt trắng cũng tốt, dù sao thì ta cũng được Tiểu Dạ Nhi tự mời tới phủ Thái tử. Nếu Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy không phục thì có thể hỏi Tiểu Dạ Nhi có hoan nghênh người đến quý phủ của y không? Cho dù ta ăn bám, thì đó cũng là do Tiểu Dạ Nhi cam tâm tình nguyện cho ta ăn!”
Câu2này có ý là dù Phượng Vô Trù có chạy tới phủ Thái tử ăn bám đi nữa thì cũng chưa chắc rằng Lạc Tử Dạ sẽ đồng ý. Phượng Vô Trù lười nhìn hắn: “Thật ra Cô không biết vì sao ngươi có thể đắc ý như vậy trong khi bị đối xử như đồ chơi, nuôi dưỡng như một kẻ ăn bám!” Tuy lời hắn nói tràn ngập khinh thường nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, nếu mình thật sự đến phủ Thái tử thì thằng nhóc Lạc Tử Dạ có hoan nghênh hay không?
Đôi mắt Doanh Tần trở nên lạnh lùng.
Đột nhiên ánh mắt hai người đồng thời khựng lại. Lạc Tử Dạ đã dẫn những người đang cứu hỏa trong dịch quan đến gần nơi chôn đao kiếm.8Nhưng mà ở cửa sổ phòng Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương đều có một cánh tay đang vươn ra ngoài!
Trong tay còn cầm ám khí.
Trong lúc gấp gáp, hai người không hề suy nghĩ, đồng thời xem nhẹ việc Lạc Tử Dạ có thể tránh được. Phượng Vô Trù phóng cây sáo ngọc đen trong tay ra ngoài! Tốc độ bay nhanh tới mức người bình thường không thể nhìn thấy. Doanh Tân cũng vươn tay, nhuyễn kiếm treo bên hông gần như bay ra cùng lúc với cây sáo ngọc đen!
Trên thực tế, âm mưu ám sát tệ như thế, cho dù hai người không xen vào thì Lạc Tử Dạ cũng tự xử lý được. Thế nhưng trong lúc tình huống gấp gáp, không ai có thời gian6để chú ý tới vấn đề này.
Ngay lúc Lạc Tử Dạ tính bắn hòn đá nhỏ trong tay ra để ngăn cản thì nàng chợt nghe thấy hai tiếng “Ầm”!
Cây sáo ngọc đen cực kỳ bá đạo bay nhanh tới, đánh mạnh vào cái tay đang định phóng ám khí, trực tiếp đánh gãy xương tay của kẻ nọ! Cái tay kia nghiêng ngã rũ xuống, hình dạng kỳ quái, kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết như heo bị giết...
Sau khi thanh sáo hoàn thành cú đánh thứ nhất, nó đổi quỹ đạo, nhắm ngay chỗ kẻ thứ hai muốn ám sát Lạc Tử Dạ mà bay đi!
Nhưng mà nó còn chưa kịp bay tới thì cái tay của người thứ hai đã bị nhuyễn kiếm chặt đứt! Hai3tên muốn ám sát Lạc Tử Dạ, một tên bị đánh nát xương tay, với xung lực như thế thì e rằng cả xương cánh tay đều bị đánh gãy, cánh tay đó xem như tàn phết Mà cổ tay của tên còn lại thì bị nhuyễn kiểm cắt đứt!
5hưng mà câu “tên mặt trắng ăn bám” vẫn làm cho Diêm Liệt nặng nề đỡ trán lần nữa.
Doanh Tần chẳng để tâm đến lời hắn nói cho lắm, hắn khoanh tay sau lưng, cẩm bào màu đỏ trải dài trên đất, quan sát bóng dáng chạy như bay về phía dịch quán của Lạc Tử Dạ, cố ý khiêu khích: “Ăn bám cũng tốt, tên mặt trắng cũng tốt, dù sao thì ta cũng được Tiểu Dạ Nhi tự mời tới phủ Thái tử. Nếu Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy không phục thì có thể hỏi Tiểu Dạ Nhi có hoan nghênh người đến quý phủ của y không? Cho dù ta ăn bám, thì đó cũng là do Tiểu Dạ Nhi cam tâm tình nguyện cho ta ăn!”
Câu2này có ý là dù Phượng Vô Trù có chạy tới phủ Thái tử ăn bám đi nữa thì cũng chưa chắc rằng Lạc Tử Dạ sẽ đồng ý. Phượng Vô Trù lười nhìn hắn: “Thật ra Cô không biết vì sao ngươi có thể đắc ý như vậy trong khi bị đối xử như đồ chơi, nuôi dưỡng như một kẻ ăn bám!” Tuy lời hắn nói tràn ngập khinh thường nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, nếu mình thật sự đến phủ Thái tử thì thằng nhóc Lạc Tử Dạ có hoan nghênh hay không?
Đôi mắt Doanh Tần trở nên lạnh lùng.
Đột nhiên ánh mắt hai người đồng thời khựng lại. Lạc Tử Dạ đã dẫn những người đang cứu hỏa trong dịch quan đến gần nơi chôn đao kiếm.8Nhưng mà ở cửa sổ phòng Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương đều có một cánh tay đang vươn ra ngoài!
Trong tay còn cầm ám khí.
Trong lúc gấp gáp, hai người không hề suy nghĩ, đồng thời xem nhẹ việc Lạc Tử Dạ có thể tránh được. Phượng Vô Trù phóng cây sáo ngọc đen trong tay ra ngoài! Tốc độ bay nhanh tới mức người bình thường không thể nhìn thấy. Doanh Tân cũng vươn tay, nhuyễn kiếm treo bên hông gần như bay ra cùng lúc với cây sáo ngọc đen!
Trên thực tế, âm mưu ám sát tệ như thế, cho dù hai người không xen vào thì Lạc Tử Dạ cũng tự xử lý được. Thế nhưng trong lúc tình huống gấp gáp, không ai có thời gian6để chú ý tới vấn đề này.
Ngay lúc Lạc Tử Dạ tính bắn hòn đá nhỏ trong tay ra để ngăn cản thì nàng chợt nghe thấy hai tiếng “Ầm”!
Cây sáo ngọc đen cực kỳ bá đạo bay nhanh tới, đánh mạnh vào cái tay đang định phóng ám khí, trực tiếp đánh gãy xương tay của kẻ nọ! Cái tay kia nghiêng ngã rũ xuống, hình dạng kỳ quái, kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết như heo bị giết...
Sau khi thanh sáo hoàn thành cú đánh thứ nhất, nó đổi quỹ đạo, nhắm ngay chỗ kẻ thứ hai muốn ám sát Lạc Tử Dạ mà bay đi!
Nhưng mà nó còn chưa kịp bay tới thì cái tay của người thứ hai đã bị nhuyễn kiếm chặt đứt! Hai3tên muốn ám sát Lạc Tử Dạ, một tên bị đánh nát xương tay, với xung lực như thế thì e rằng cả xương cánh tay đều bị đánh gãy, cánh tay đó xem như tàn phết Mà cổ tay của tên còn lại thì bị nhuyễn kiểm cắt đứt!
/1476
|