*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5�iểm này lại nhận được sự tán thành của Nhiếp chính vương điện hạ. Hắn nghiêng đầu nhìn Doanh Tần, mái tóc tung bay càng làm nổi lên vẻ bá đạo và ngạo mạn của hắn. Đôi mắt thần bí liếc sang Doanh Tẩn, trầm giọng nói: “Trong số những tình địch của Cô, kẻ khiến người ta ghét nhất chính là ngươi!”
“Nhiếp chính vương điện hạ nói vậy là cho rằng tại hạ rất thích ngài hay sao?” Doanh Tần ngước mắt, như cười như không. Áo đỏ nhuộm màu diễm lệ trong bóng đêm, tựa như yêu ma trong màn đêm, bên dưới vẻ đẹp câu hồn đoạt phách là sát ý khát máu. Lạc Tử Dạ nghiêng đầu liếc2nhìn hai người bọn họ: “Ta nói nè, rốt cuộc hai người các ngươi đồng thời nhìn trúng ai vậy. Gì mà tình địch với không tình địch, chuyện này nghe các ngươi nói nhiều lần rồi đó, đau đầu lắm có biết không!” Không thể nào nói là cùng nhìn trúng nàng, dù gì thích nàng còn không bằng bọn họ thích nhau. Lẽ nào còn có một nhân vật đẹp ngang với bọn họ, xuất sắc hơn nàng rất nhiều, khiến cho bọn họ đồng thời ái mộ sao? Phượng Vô Trù và Doanh Tần sững lại, thật sự đều cảm thấy mình bị chặn họng. Cũng không biết có phải nghẹn quá hay không mà cả hai người đều8không lên tiếng.
Ngược lại, Diêm Liệt và Thanh Thành ở bên cạnh ôm trán.
Tiếng lòng của Diêm Liệt: Lạc Tử Dạ thật sự chậm hiểu quá, chậm hiểu quá. Chỉ số cảm xúc quả thật có thể sánh được với chủ nhân nhà mình!
Tiếng lòng của Thanh Thành: Lạc Tử Dạ thật sự chậm hiểu quá, chậm hiểu quá. Chỉ cố cảm xúc quả thật có thể sánh được với chủ nhân của Diêm Liệt!
Bọn họ đều không nói lời nào, thế là Lạc Tử Dạ cũng rất trực quan hiểu là hai người này đều không muốn đáp lại mình. Sau khi im lặng một lúc, nàng sờ sờ mũi mình, quay đầu đi, cũng không để ý tới bọn họ6nữa. Nàng nhìn Vân Tiêu Náo vẫn quỳ ở kia, nhặt một cục đá lên, ném về phía Vân Tiêu Náo. Cục đá lăn mấy vòng trên mặt đất, rơi đến trước mặt Vân Tiêu Náo.
Vân Tiêu Náo lập tức ngước mắt, nhìn lên trên tường, Lạc Tử Dạ cũng nháy nháy mắt với nàng. Khi nàng nhìn thấy Lạc Tử Dạ, vẻ mặt vốn đang mờ mịt đột nhiên sáng lên. Nàng lại quan sát Lạc Tử Dạ và mấy người bên cạnh một chút, cuối cùng mới yên tâm. Cũng phải, sao nàng có thể quên mất, Lạc Tử Dạ đâu phải là người đơn giản như vẻ ngoài cơ chứ.
5�iểm này lại nhận được sự tán thành của Nhiếp chính vương điện hạ. Hắn nghiêng đầu nhìn Doanh Tần, mái tóc tung bay càng làm nổi lên vẻ bá đạo và ngạo mạn của hắn. Đôi mắt thần bí liếc sang Doanh Tẩn, trầm giọng nói: “Trong số những tình địch của Cô, kẻ khiến người ta ghét nhất chính là ngươi!”
“Nhiếp chính vương điện hạ nói vậy là cho rằng tại hạ rất thích ngài hay sao?” Doanh Tần ngước mắt, như cười như không. Áo đỏ nhuộm màu diễm lệ trong bóng đêm, tựa như yêu ma trong màn đêm, bên dưới vẻ đẹp câu hồn đoạt phách là sát ý khát máu. Lạc Tử Dạ nghiêng đầu liếc2nhìn hai người bọn họ: “Ta nói nè, rốt cuộc hai người các ngươi đồng thời nhìn trúng ai vậy. Gì mà tình địch với không tình địch, chuyện này nghe các ngươi nói nhiều lần rồi đó, đau đầu lắm có biết không!” Không thể nào nói là cùng nhìn trúng nàng, dù gì thích nàng còn không bằng bọn họ thích nhau. Lẽ nào còn có một nhân vật đẹp ngang với bọn họ, xuất sắc hơn nàng rất nhiều, khiến cho bọn họ đồng thời ái mộ sao? Phượng Vô Trù và Doanh Tần sững lại, thật sự đều cảm thấy mình bị chặn họng. Cũng không biết có phải nghẹn quá hay không mà cả hai người đều8không lên tiếng.
Ngược lại, Diêm Liệt và Thanh Thành ở bên cạnh ôm trán.
Tiếng lòng của Diêm Liệt: Lạc Tử Dạ thật sự chậm hiểu quá, chậm hiểu quá. Chỉ số cảm xúc quả thật có thể sánh được với chủ nhân nhà mình!
Tiếng lòng của Thanh Thành: Lạc Tử Dạ thật sự chậm hiểu quá, chậm hiểu quá. Chỉ cố cảm xúc quả thật có thể sánh được với chủ nhân của Diêm Liệt!
Bọn họ đều không nói lời nào, thế là Lạc Tử Dạ cũng rất trực quan hiểu là hai người này đều không muốn đáp lại mình. Sau khi im lặng một lúc, nàng sờ sờ mũi mình, quay đầu đi, cũng không để ý tới bọn họ6nữa. Nàng nhìn Vân Tiêu Náo vẫn quỳ ở kia, nhặt một cục đá lên, ném về phía Vân Tiêu Náo. Cục đá lăn mấy vòng trên mặt đất, rơi đến trước mặt Vân Tiêu Náo.
Vân Tiêu Náo lập tức ngước mắt, nhìn lên trên tường, Lạc Tử Dạ cũng nháy nháy mắt với nàng. Khi nàng nhìn thấy Lạc Tử Dạ, vẻ mặt vốn đang mờ mịt đột nhiên sáng lên. Nàng lại quan sát Lạc Tử Dạ và mấy người bên cạnh một chút, cuối cùng mới yên tâm. Cũng phải, sao nàng có thể quên mất, Lạc Tử Dạ đâu phải là người đơn giản như vẻ ngoài cơ chứ.
/1476
|