*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì hắn cao hơn nàng rất nhiều nên khi nói những lời này, nàng chỉ có thể ngửa đầu lên. Vì vậy, đương nhiên cũng sẽ bắt gặp ánh mắt cao cao tại thượng của hắn. Đôi mắt ma quỷ của hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nếu Cô đi với người thì sẽ không có ai dám động vào ngươi!” Nếu hắn đi, thì dù cho tất cả chứng cứ mà bọn họ tra được trong hôm nay đều vô dụng, dù tất cả chứng cứ trước đó, hoặc thậm chí cả chứng cứ mới vẫn cho thấy chuyện này do Lạc Tử Dạ làm thì chỉ cần hắn nói một câu, sẽ không có ai dám động vào Lạc Tử Dạ! Đương nhiên Lạc Tử Dạ biết điều này. Nhưng mà nàng khẽ nhún vai, nói: “Nhưng gia cũng đâu phải trái hồng2mềm mặc cho người ta bóp, không phải sao? Ngươi cảm thấy ta đã đối đầu với bọn họ, hơn nữa lại lục soát được chứng cứ trong phòng bọn họ mà ta vẫn không thể đối phó với bọn họ sao?”.
Thật ra, nói thì nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng không chắc chắn lắm. Vì lúc đó Võ Hạng Dương nói, lúc Lạc Tử Dục chết, binh phù thủy quân cũng bị người ta mang đi. Người có hứng thú với món đồ này, hơn nữa còn dám lấy đi cũng không nhiều lắm.
Vốn nàng còn hoài nghi Hiến Thương Dật Phong, nhưng trước lúc phóng hỏa, đối phương còn nhắc nhở nàng, vậy đã có thể loại Hiên Thương Dật Phong ra. Như vậy thì cũng chỉ còn lại Long Ngạo Địch hoặc...! “Hoặc...” Người đó, chỉ cần nhớ tới, nàng lập tức cảm thấy8vô cùng sợ hãi. Nếu như người đó là Long Ngạo Địch thì nàng không sợ, nhưng nếu là người mà nàng đang nghĩ đến thì thật sự đáng sợ!
Trong lúc nàng đang nghĩ như vậy, mi tâm của Nhiếp chính vương điện hạ hơi nhíu, hắn trầm giọng nói: “Lạc Tử Dạ, trong lòng ngươi cũng không chắc chắn. Nếu Cô đoán không sai thì đêm nay Long Ngạo Địch cũng sẽ vào cung, mục đích chính là để đối phó ngươi!”. Lạc Tử Dạ rất đồng ý với những điều hắn nói, cái tên Long Ngạo Địch khốn nạn kia chắc chắn cũng sẽ tới! Sau khi nàng nghe xong lại ngẩng đầu nhìn hắn, nói rất thực tế: “Nhưng ta suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không hiểu tại sao ngươi phải giúp ta, không lẽ ngươi có ý định xấu xa gì à?6Tiểu Thổi Thối, ngươi cũng nhiều tuổi rồi mà vẫn không cưới không gả, không lẽ ngươi thật sự có ham muốn dung tục với dáng vẻ anh tuấn phong độ của gia?”
Dường như sợ hắn thật sự không có ý đồ tốt, điều này khiến nàng rất sợ hãi! Lúc này nói đến chuyện tuổi tác của hắn cũng là bị ảnh hưởng bởi câu mắng Phượng Vô Trù của Doanh Tần. Nhưng mà Phượng Vô Trù cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, hình như cũng không già lắm!
“Phụt...” Lần này đến lượt Doanh Tần cười lớn. Vốn hắn muốn vào cũng giúp nàng, thầy Phượng Vô Trù có thể đi mà mình lại không giúp được gì, hắn còn không vui lắm. Nhưng hiện tại thấy Tiểu Dạ Nhi không hiểu phong tình như vậy, hoàn toàn không nhìn rõ tâm ý của tình địch,3lại có cả sự phòng bị khiển tâm trạng hắn cũng tốt hẳn lên.
Quan trọng nhất là, Tiểu Dạ Nhi còn nói ra một điểm chính... “Nhiều tuổi rồi”! Đúng là đánh thẳng vào tử huyệt của Phượng Vô Trù, vừa rồi mình còn nói hắn là đàn ông luống tuổi nên mới đánh nhau thành như vậy. Quả nhiên, nàng vừa nói như vậy đã khiến Nhiếp chính vương điện hạ nghẹn lời. Hắn có ham muốn dung tục? Hắn đã nhiều tuổi rồi?
Vốn hắn còn đang bị nàng làm cho nghẹn họng đến khó chịu thì lại nghe tiếng cười từ tình địch, đôi mắt ma quỷ thoáng hiện lên vẻ tức giận, nếu không phải hắn cố gắng khống chế, siết chặt sáo ngọc trong tay thì hắn cũng không biết mình có bóp gãy cổ Lạc Tử Dạ không! Hắn nhìn nàng rồi cười5lạnh, nói với Lạc Tử Dạ: “Cút!”
Lạc Tử Dạ thấy hắn như vậy, cũng hiểu hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt, muốn giúp mình nên nàng cũng không giận. Nàng quay đầu nhìn hắn rồi thật sự “cút”. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó hiểu, vì sao hắn lại tức giận thế chứ! Nàng cũng chỉ giả dụ thôi mà... Chờ đến khi nàng đi rất xa, dường như Nhiếp chính vương điện hạ cũng bớt giận hơn. Hắn xoay người định rời khỏi, chân bước rất nhanh, gió lay động từng lọn tóc đen như mực của hắn. Bóng dáng kia trồng vừa điên cuồng, lại vừa rất tức giận, nhưng dù giận thì cuối cùng hắn vẫn dừng bước. Giọng nói ma mị, gần như là nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Truyền mật chỉ cho Lạc Túc Phong ở trong cung. Nói với hắn, nếu Lạc Tử Dạ xảy ra chuyện gì thì ngôi vị Hoàng đế Thiên Diệu này sẽ đổi người ngồi! Tuy tên nhóc này luôn khiến Phượng Vô Trù tức giận, nhưng hắn cũng không thể mặc kệ sống chết của y!
Diêm Liệt vội vàng đáp: “Dạ!”
Vì hắn cao hơn nàng rất nhiều nên khi nói những lời này, nàng chỉ có thể ngửa đầu lên. Vì vậy, đương nhiên cũng sẽ bắt gặp ánh mắt cao cao tại thượng của hắn. Đôi mắt ma quỷ của hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Nếu Cô đi với người thì sẽ không có ai dám động vào ngươi!” Nếu hắn đi, thì dù cho tất cả chứng cứ mà bọn họ tra được trong hôm nay đều vô dụng, dù tất cả chứng cứ trước đó, hoặc thậm chí cả chứng cứ mới vẫn cho thấy chuyện này do Lạc Tử Dạ làm thì chỉ cần hắn nói một câu, sẽ không có ai dám động vào Lạc Tử Dạ! Đương nhiên Lạc Tử Dạ biết điều này. Nhưng mà nàng khẽ nhún vai, nói: “Nhưng gia cũng đâu phải trái hồng2mềm mặc cho người ta bóp, không phải sao? Ngươi cảm thấy ta đã đối đầu với bọn họ, hơn nữa lại lục soát được chứng cứ trong phòng bọn họ mà ta vẫn không thể đối phó với bọn họ sao?”.
Thật ra, nói thì nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng không chắc chắn lắm. Vì lúc đó Võ Hạng Dương nói, lúc Lạc Tử Dục chết, binh phù thủy quân cũng bị người ta mang đi. Người có hứng thú với món đồ này, hơn nữa còn dám lấy đi cũng không nhiều lắm.
Vốn nàng còn hoài nghi Hiến Thương Dật Phong, nhưng trước lúc phóng hỏa, đối phương còn nhắc nhở nàng, vậy đã có thể loại Hiên Thương Dật Phong ra. Như vậy thì cũng chỉ còn lại Long Ngạo Địch hoặc...! “Hoặc...” Người đó, chỉ cần nhớ tới, nàng lập tức cảm thấy8vô cùng sợ hãi. Nếu như người đó là Long Ngạo Địch thì nàng không sợ, nhưng nếu là người mà nàng đang nghĩ đến thì thật sự đáng sợ!
Trong lúc nàng đang nghĩ như vậy, mi tâm của Nhiếp chính vương điện hạ hơi nhíu, hắn trầm giọng nói: “Lạc Tử Dạ, trong lòng ngươi cũng không chắc chắn. Nếu Cô đoán không sai thì đêm nay Long Ngạo Địch cũng sẽ vào cung, mục đích chính là để đối phó ngươi!”. Lạc Tử Dạ rất đồng ý với những điều hắn nói, cái tên Long Ngạo Địch khốn nạn kia chắc chắn cũng sẽ tới! Sau khi nàng nghe xong lại ngẩng đầu nhìn hắn, nói rất thực tế: “Nhưng ta suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không hiểu tại sao ngươi phải giúp ta, không lẽ ngươi có ý định xấu xa gì à?6Tiểu Thổi Thối, ngươi cũng nhiều tuổi rồi mà vẫn không cưới không gả, không lẽ ngươi thật sự có ham muốn dung tục với dáng vẻ anh tuấn phong độ của gia?”
Dường như sợ hắn thật sự không có ý đồ tốt, điều này khiến nàng rất sợ hãi! Lúc này nói đến chuyện tuổi tác của hắn cũng là bị ảnh hưởng bởi câu mắng Phượng Vô Trù của Doanh Tần. Nhưng mà Phượng Vô Trù cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, hình như cũng không già lắm!
“Phụt...” Lần này đến lượt Doanh Tần cười lớn. Vốn hắn muốn vào cũng giúp nàng, thầy Phượng Vô Trù có thể đi mà mình lại không giúp được gì, hắn còn không vui lắm. Nhưng hiện tại thấy Tiểu Dạ Nhi không hiểu phong tình như vậy, hoàn toàn không nhìn rõ tâm ý của tình địch,3lại có cả sự phòng bị khiển tâm trạng hắn cũng tốt hẳn lên.
Quan trọng nhất là, Tiểu Dạ Nhi còn nói ra một điểm chính... “Nhiều tuổi rồi”! Đúng là đánh thẳng vào tử huyệt của Phượng Vô Trù, vừa rồi mình còn nói hắn là đàn ông luống tuổi nên mới đánh nhau thành như vậy. Quả nhiên, nàng vừa nói như vậy đã khiến Nhiếp chính vương điện hạ nghẹn lời. Hắn có ham muốn dung tục? Hắn đã nhiều tuổi rồi?
Vốn hắn còn đang bị nàng làm cho nghẹn họng đến khó chịu thì lại nghe tiếng cười từ tình địch, đôi mắt ma quỷ thoáng hiện lên vẻ tức giận, nếu không phải hắn cố gắng khống chế, siết chặt sáo ngọc trong tay thì hắn cũng không biết mình có bóp gãy cổ Lạc Tử Dạ không! Hắn nhìn nàng rồi cười5lạnh, nói với Lạc Tử Dạ: “Cút!”
Lạc Tử Dạ thấy hắn như vậy, cũng hiểu hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt, muốn giúp mình nên nàng cũng không giận. Nàng quay đầu nhìn hắn rồi thật sự “cút”. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó hiểu, vì sao hắn lại tức giận thế chứ! Nàng cũng chỉ giả dụ thôi mà... Chờ đến khi nàng đi rất xa, dường như Nhiếp chính vương điện hạ cũng bớt giận hơn. Hắn xoay người định rời khỏi, chân bước rất nhanh, gió lay động từng lọn tóc đen như mực của hắn. Bóng dáng kia trồng vừa điên cuồng, lại vừa rất tức giận, nhưng dù giận thì cuối cùng hắn vẫn dừng bước. Giọng nói ma mị, gần như là nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Truyền mật chỉ cho Lạc Túc Phong ở trong cung. Nói với hắn, nếu Lạc Tử Dạ xảy ra chuyện gì thì ngôi vị Hoàng đế Thiên Diệu này sẽ đổi người ngồi! Tuy tên nhóc này luôn khiến Phượng Vô Trù tức giận, nhưng hắn cũng không thể mặc kệ sống chết của y!
Diêm Liệt vội vàng đáp: “Dạ!”
/1476
|