Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 249: Phượng vô trù còn không ngại bị ông đ y đè (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hái giám vội khom lưng, nói: “Nô tài lĩnh chỉ! Vậy bây giờ nô tài đi truyền chỉ ngay đây ạ!”
Nói xong, hắn lui ra ngoài.
Còn Long Ngao Địch cũng lập tức lên tiếng: “Thần lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ đã tin tưởng!”
Kết cục này không nằm ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ. Nhưng nàng cũng tin rằng, nếu chuyện này đúng là do Lạc Tử Thất làm thì hắn nhất định sẽ không để cho Long Ngạo Địch phát hiện ra sơ hở gì. Vì vậy, nàng cũng không lo lắng lắm. Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà trừng mắt nhìn Long Ngạo Địch, tên khốn này gây rối hai lần rồi đấy! Đợi đến lúc trở2về, nàng mà không chỉnh chết hắn mới lạ đó!
Nàng thì tức hắn vì hắn phá rối, mà hắn lại có rất nhiều chuyện phải tính sổ với nàng. Long Ngạo Địch rất buồn bực vì nàng cứ muốn cứu Lạc Tử Thất ra ngoài, vì vậy hắn lập tức nói với Lạc Túc Phong: Bầm bệ hạ, trước hết cứ gác lại chuyện của Thất hoàng tử đã. Thái tử có liên quan tới chuyện của Nhị hoàng tử, hay là bây giờ bệ hạ hãy xử lý chuyện này trước đi!”
Long Ngạo Địch lại tiếp tục dẫn lửa lên người Lạc Tử Dạ. Hắn vừa dứt lời, Lạc Túc Phong lập tức nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, ánh mắt8uy nghiêm và lạnh lùng như thể không hề hay biết hung thủ thật sự là ai. Ông trầm giọng nói: “Lạc Tử Dạ, Trẫm muốn nghe ngươi giải thích chuyện này!”
“Nhi thần không làm gì cả, vì vậy nhi thần nghĩ rằng mình không cần phải giải thích cái gì!” Sau khi mắng thầm mười tám đời tổ tông nhà Long Ngạo Địch, Lạc Tư Dạ mới trả lời lạc Túc Phong như thế. Tiếp đó, nàng lại nói thêm: “Hơn nữa, nhi thần cảm thấy bản thân thật là oan uổng, thật là ấm ức! Phụ hoàng cứ nghĩ mà xem, bao nhiêu năm qua nhi thần vẫn luôn là một kẻ chỉ biết ăn sung mặc sướng, trước khi6vào làm trong Thần Cơ doanh, nhi thần chẳng có một tên thuộc hạ nào làm nên trò trống gì, có phải không ạ? Người như nhi thần mà có thể làm ra hành vi giết người cướp của như thế sao? Những người trong Thần Cơ doanh chỉ vừa đi theo nhi thần thôi, mới quen biết chưa được bao lâu thì làm sao nhi thần dám sai bọn họ đi làm chuyện này?”
Sau đó, nàng lại nói tiếp: “Nói thật lòng, trước khi xảy ra chuyện này, nhi thần còn không biết ký hiệu của phủ Thái tử là cái gì đâu, cũng chưa từng sai người đi đúc kiếm có ký hiệu của phủ Thái tử. Nếu phụ hoàng3không tin thì có thể phái người đi điều tra! Vả lại, mặc dù nhi thần không được thông minh cho lắm, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức giết người xong còn để lại chứng cứ chứng minh mình là hung thủ ở hiện trường.”
Nàng vừa nói xong, tất cả những người có mặt ở đây đều run rẩy khóe miệng.
Không vì lý do gì khác, mà chỉ vì Lạc Tử Dạ thân là Thái tử, vậy mà lại không biết ký hiệu của phủ Thái tử là cái gì. Nếu lời này là thật thì vị Thái tử này vô tâm cỡ nào đây...
5hái giám vội khom lưng, nói: “Nô tài lĩnh chỉ! Vậy bây giờ nô tài đi truyền chỉ ngay đây ạ!”
Nói xong, hắn lui ra ngoài.
Còn Long Ngao Địch cũng lập tức lên tiếng: “Thần lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ đã tin tưởng!”
Kết cục này không nằm ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ. Nhưng nàng cũng tin rằng, nếu chuyện này đúng là do Lạc Tử Thất làm thì hắn nhất định sẽ không để cho Long Ngạo Địch phát hiện ra sơ hở gì. Vì vậy, nàng cũng không lo lắng lắm. Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà trừng mắt nhìn Long Ngạo Địch, tên khốn này gây rối hai lần rồi đấy! Đợi đến lúc trở2về, nàng mà không chỉnh chết hắn mới lạ đó!
Nàng thì tức hắn vì hắn phá rối, mà hắn lại có rất nhiều chuyện phải tính sổ với nàng. Long Ngạo Địch rất buồn bực vì nàng cứ muốn cứu Lạc Tử Thất ra ngoài, vì vậy hắn lập tức nói với Lạc Túc Phong: Bầm bệ hạ, trước hết cứ gác lại chuyện của Thất hoàng tử đã. Thái tử có liên quan tới chuyện của Nhị hoàng tử, hay là bây giờ bệ hạ hãy xử lý chuyện này trước đi!”
Long Ngạo Địch lại tiếp tục dẫn lửa lên người Lạc Tử Dạ. Hắn vừa dứt lời, Lạc Túc Phong lập tức nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, ánh mắt8uy nghiêm và lạnh lùng như thể không hề hay biết hung thủ thật sự là ai. Ông trầm giọng nói: “Lạc Tử Dạ, Trẫm muốn nghe ngươi giải thích chuyện này!”
“Nhi thần không làm gì cả, vì vậy nhi thần nghĩ rằng mình không cần phải giải thích cái gì!” Sau khi mắng thầm mười tám đời tổ tông nhà Long Ngạo Địch, Lạc Tư Dạ mới trả lời lạc Túc Phong như thế. Tiếp đó, nàng lại nói thêm: “Hơn nữa, nhi thần cảm thấy bản thân thật là oan uổng, thật là ấm ức! Phụ hoàng cứ nghĩ mà xem, bao nhiêu năm qua nhi thần vẫn luôn là một kẻ chỉ biết ăn sung mặc sướng, trước khi6vào làm trong Thần Cơ doanh, nhi thần chẳng có một tên thuộc hạ nào làm nên trò trống gì, có phải không ạ? Người như nhi thần mà có thể làm ra hành vi giết người cướp của như thế sao? Những người trong Thần Cơ doanh chỉ vừa đi theo nhi thần thôi, mới quen biết chưa được bao lâu thì làm sao nhi thần dám sai bọn họ đi làm chuyện này?”
Sau đó, nàng lại nói tiếp: “Nói thật lòng, trước khi xảy ra chuyện này, nhi thần còn không biết ký hiệu của phủ Thái tử là cái gì đâu, cũng chưa từng sai người đi đúc kiếm có ký hiệu của phủ Thái tử. Nếu phụ hoàng3không tin thì có thể phái người đi điều tra! Vả lại, mặc dù nhi thần không được thông minh cho lắm, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức giết người xong còn để lại chứng cứ chứng minh mình là hung thủ ở hiện trường.”
Nàng vừa nói xong, tất cả những người có mặt ở đây đều run rẩy khóe miệng.
Không vì lý do gì khác, mà chỉ vì Lạc Tử Dạ thân là Thái tử, vậy mà lại không biết ký hiệu của phủ Thái tử là cái gì. Nếu lời này là thật thì vị Thái tử này vô tâm cỡ nào đây...
/1476
|