Điều này làm cho Thanh Thành bắt đầu oán trách Lạc Tử Dạ, đồng thời nhíu mày suy tư. Dù sao đi nữa thì Lạc Tử Dạ cũng là tên háo sắc, hay là khuyến công tử lấy sắc dụy đi? Gạo nấu thành cơm...
Ngay lúc này, Võ Tu Hoàng đi theo đạn báo hiệu nhanh chóng tới chỗ hẹn, đó là nơi2ông ta gặp Lạc Tử Dạ lần đầu. Lúc đó ông ta đuổi theo Lạc Tử Dạ, vì không ra lệnh cho thuộc hạ nên bọn họ vẫn đứng ở đây chờ! Thế nhưng khi ông ta tới nơi liền thấy thuộc hạ của mình đã chết hơn phân nửa rồi. Mấy chục người áo đen đứng gần đó đưa mắt nhìn sang,8còn người của ông ta cũng không định tiến lên công kích! Tình huống này khiến ánh mắt Võ Tu Hoàng căng thẳng, nhanh chóng nhướng mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Những thuộc hạ còn sống vội vã bước tới, liếc nhìn những người áo đen kia rồi mới nói: “Chúng ta bị phục kích khi đang đứng chờ ngài. Thuộc hạ9đoán rằng những kẻ phục kích là người của Hoàng đế Thiên Diệu. Ngài cũng biết đấy, chúng ta đã từng đánh nhau với ảnh vệ của ông ta rồi, thế nên biết rõ thủ pháp của bọn họ! Thêm nữa là bọn họ đông người, chúng ta số ít không thể dịch lại, bọn họ nói rằng ngài đã cướp đi đổ2vật của Hoàng đế Thiên Diệu, vì vậy phải trả lại cho ông ta. Khi đó thì những người áo đen này đột nhiên xuất hiện giúp chúng ta!” Hắn ta nói đến đây liền chỉ về phía những người áo đen. Trong lòng hắn ta biết rõ, nếu hôm nay những người áo đen này không tới giúp thì bọn họ chắc2chắn sẽ toàn quân bị giết sạch ở đây! Võ Tu Hoàng nhíu mày, hiển nhiên ông ta không biết gì về chuyện này, bản thân mình tới Thiên Diệu chỉ là để tính sổ với Lạc Tử Dạ, làm sao rảnh rỗi đi cướp đồ của Lạc Túc Phong chứ. Tuy rằng hai quốc gia không có thì cũ, thể nhưng mối thù của hai vị Hoàng đế thì rất ít người không biết, cho nên dù Lạc Túc Phong tự nhiên tìm ông ta gây sự, chơi ông ta một vố cũng không có gì kỳ quái. Vì thế nên ông ta chỉ cười mỉa một tiếng. Tiếp theo, ông nhìn về phía những tên áo đen kia rồi nói: “Còn không gọi chủ nhân của các ngươi ra nói chuyện với ông đây à?” Võ Tu Hoàng nói như thế nhưng ánh mắt lại nhìn về một góc phía đông nam. Thân là một Võ thần, trên đời này làm gì có cao thủ có thể trốn khỏi mắt của ông được. Ông ta vừa dứt lời, một người đàn ông mặc cảm bào màu trắng chậm rãi đi từ trong rừng ra. Hắn mỉm cười, nhìn vừa ôn hòa lịch sự lại vô cùng tao nhã, làm người ta có cảm giác như gió xuân ùa về. Hắn nhìn Võ Tu Hoàng, mở miệng nói: “Lâu rồi không gặp!”
Hai người có thể xem như anh em kết nghĩa.
Võ Tu Hoàng quan sát hẳn một cái, cẩn thận nhìn một hồi mới trực tiếp hỏi: “Dùng thuật phong nhan?” “Vì sao không đoán là vẻ ngoài của ta biến hóa bởi vì đã nhiều năm không gặp nhau?” Hiến Thương “Dật Phong” cười nhạt, tuy hẳn nói như thế nhưng không thật sự bác bỏ lời của Võ Tu Hoàng, ngược lại trong mắt chứa ý cười, thừa nhận câu hỏi của ông.
Võ Tu Hoàng nhẹ nhàng nhếch môi cười nói: “Mọi người đều nói rằng tướng mạo của Hoàng đế Hiển Thương giống như hoa lan nấp trong u cốc, phong lưu đẹp đẽ, thanh cao nhất thiên hạ này. Nhưng bây giờ vẻ ngoài của ngươi còn thua xa ông đây nữa, người đời còn chưa có mù đâu!”
Năm năm trước, Hiến Thương Mặc Trần chính là thằng nhóc sở hữu vẻ đẹp làm cho người ta sợ hãi. Tất nhiên là không cần phải nói thêm về tướng mạo và phong thái của hắn nữa. Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng nên trưởng thành hơn, càng thanh tú xinh đẹp hơn mới đúng!
Tuy khuôn mặt trước mắt có rất nhiều chỗ giống với Hiến Thương Mặc Trần năm xưa, nhưng khuôn mặt này làm sao mà gánh được danh tiếng “thanh cao nhất thiên hạ”? Cho nên đây nhất định là do hắn dùng thuật phong nhan biến đổi tướng mạo. Ông ta nói xong liền thấy Hiển Thương Mặc Trần cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Không thể gạt được Phượng Vô Trù mà cũng không thể gạt được ngươi!” Từ ngày hắn mới đến Thiên Diệu thì Phượng Vô Trù đã nhìn ra. Ban đầu hắn không tính gạt Võ Tu Hoàng, nhưng mà không ngờ vừa lộ diện đã bị phát hiện sử dụng thuật phong nhan, thật là thú vị.
Ngay lúc này, Võ Tu Hoàng đi theo đạn báo hiệu nhanh chóng tới chỗ hẹn, đó là nơi2ông ta gặp Lạc Tử Dạ lần đầu. Lúc đó ông ta đuổi theo Lạc Tử Dạ, vì không ra lệnh cho thuộc hạ nên bọn họ vẫn đứng ở đây chờ! Thế nhưng khi ông ta tới nơi liền thấy thuộc hạ của mình đã chết hơn phân nửa rồi. Mấy chục người áo đen đứng gần đó đưa mắt nhìn sang,8còn người của ông ta cũng không định tiến lên công kích! Tình huống này khiến ánh mắt Võ Tu Hoàng căng thẳng, nhanh chóng nhướng mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Những thuộc hạ còn sống vội vã bước tới, liếc nhìn những người áo đen kia rồi mới nói: “Chúng ta bị phục kích khi đang đứng chờ ngài. Thuộc hạ9đoán rằng những kẻ phục kích là người của Hoàng đế Thiên Diệu. Ngài cũng biết đấy, chúng ta đã từng đánh nhau với ảnh vệ của ông ta rồi, thế nên biết rõ thủ pháp của bọn họ! Thêm nữa là bọn họ đông người, chúng ta số ít không thể dịch lại, bọn họ nói rằng ngài đã cướp đi đổ2vật của Hoàng đế Thiên Diệu, vì vậy phải trả lại cho ông ta. Khi đó thì những người áo đen này đột nhiên xuất hiện giúp chúng ta!” Hắn ta nói đến đây liền chỉ về phía những người áo đen. Trong lòng hắn ta biết rõ, nếu hôm nay những người áo đen này không tới giúp thì bọn họ chắc2chắn sẽ toàn quân bị giết sạch ở đây! Võ Tu Hoàng nhíu mày, hiển nhiên ông ta không biết gì về chuyện này, bản thân mình tới Thiên Diệu chỉ là để tính sổ với Lạc Tử Dạ, làm sao rảnh rỗi đi cướp đồ của Lạc Túc Phong chứ. Tuy rằng hai quốc gia không có thì cũ, thể nhưng mối thù của hai vị Hoàng đế thì rất ít người không biết, cho nên dù Lạc Túc Phong tự nhiên tìm ông ta gây sự, chơi ông ta một vố cũng không có gì kỳ quái. Vì thế nên ông ta chỉ cười mỉa một tiếng. Tiếp theo, ông nhìn về phía những tên áo đen kia rồi nói: “Còn không gọi chủ nhân của các ngươi ra nói chuyện với ông đây à?” Võ Tu Hoàng nói như thế nhưng ánh mắt lại nhìn về một góc phía đông nam. Thân là một Võ thần, trên đời này làm gì có cao thủ có thể trốn khỏi mắt của ông được. Ông ta vừa dứt lời, một người đàn ông mặc cảm bào màu trắng chậm rãi đi từ trong rừng ra. Hắn mỉm cười, nhìn vừa ôn hòa lịch sự lại vô cùng tao nhã, làm người ta có cảm giác như gió xuân ùa về. Hắn nhìn Võ Tu Hoàng, mở miệng nói: “Lâu rồi không gặp!”
Hai người có thể xem như anh em kết nghĩa.
Võ Tu Hoàng quan sát hẳn một cái, cẩn thận nhìn một hồi mới trực tiếp hỏi: “Dùng thuật phong nhan?” “Vì sao không đoán là vẻ ngoài của ta biến hóa bởi vì đã nhiều năm không gặp nhau?” Hiến Thương “Dật Phong” cười nhạt, tuy hẳn nói như thế nhưng không thật sự bác bỏ lời của Võ Tu Hoàng, ngược lại trong mắt chứa ý cười, thừa nhận câu hỏi của ông.
Võ Tu Hoàng nhẹ nhàng nhếch môi cười nói: “Mọi người đều nói rằng tướng mạo của Hoàng đế Hiển Thương giống như hoa lan nấp trong u cốc, phong lưu đẹp đẽ, thanh cao nhất thiên hạ này. Nhưng bây giờ vẻ ngoài của ngươi còn thua xa ông đây nữa, người đời còn chưa có mù đâu!”
Năm năm trước, Hiến Thương Mặc Trần chính là thằng nhóc sở hữu vẻ đẹp làm cho người ta sợ hãi. Tất nhiên là không cần phải nói thêm về tướng mạo và phong thái của hắn nữa. Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng nên trưởng thành hơn, càng thanh tú xinh đẹp hơn mới đúng!
Tuy khuôn mặt trước mắt có rất nhiều chỗ giống với Hiến Thương Mặc Trần năm xưa, nhưng khuôn mặt này làm sao mà gánh được danh tiếng “thanh cao nhất thiên hạ”? Cho nên đây nhất định là do hắn dùng thuật phong nhan biến đổi tướng mạo. Ông ta nói xong liền thấy Hiển Thương Mặc Trần cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Không thể gạt được Phượng Vô Trù mà cũng không thể gạt được ngươi!” Từ ngày hắn mới đến Thiên Diệu thì Phượng Vô Trù đã nhìn ra. Ban đầu hắn không tính gạt Võ Tu Hoàng, nhưng mà không ngờ vừa lộ diện đã bị phát hiện sử dụng thuật phong nhan, thật là thú vị.
/1476
|