*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn bước tới, cẩn thận ôm nàng vào lòng
Động tác của hắn rất nhẹ, giống như sợ bản thân lỡ mạnh tay khiến cho báu vật trong lòng mình bị thương
Không biết thế nào mà khi Lạc Tử Dạ được hắn ôm vào lòng liền cảm thấy bản thân đã được an toàn, dù cho nàng vẫn cảm thấy rất đau nhưng vẫn muốn chui vào lòng hắn, cảm giác này không thể giải thích được.
Không chịu yên phận.
Diêm Liệt đứng một bên quan sát, suy nghĩ rằng dựa theo tính tình của Vương thì chắc chắn sẽ cảm thấy tức giận
Vương đã dằn lòng để bắt bản thân ôm lấy Thái tử rất cẩn thận rồi, Thái tử còn không biết yên phận mà cứ lộn xộn mãi, nói không chừng sẽ bị Vương đẩy ra2mất.
Thế nhưng điều Diễm Liệt suy nghĩ không hề xảy ra, không chỉ thể mà hắn còn ôm chặt thêm nữa, lo lắng nàng ngọ nguậy nhiều quá sẽ rơi ra ngoài.
Hắn không nói nhiều mà xoay người ôm nàng xuống núi
Đôi mắt ma quỷ của hắn trở nên vô cùng dịu dàng khi dừng ở trên người Lạc Tử Dạ, thế nhưng nếp gấp rất sâu ở giữa mày hắn đã thể hiện rõ sự phẫn nộ đối với việc Võ Tu Hoàng bắt cóc Lạc Tử Dạ rồi để nàng trúng phải cổ độc
Hắn vừa mới đi được mấy bước thì giọng nói ma mị lạnh lẽo chợt vang lên: “Diêm Liệt, người biết nên xử lý chuyện này như thế nào rồi chứ!”
Diêm Liệt giật mình một lát, nhanh chóng đáp: “Thuộc hạ biết9rồi!”
Điều đầu tiên mà Diễm Liệt phải làm là truyền tin để thông báo cho Mân Việt, để hắn ta xem tình trạng hiện tại của Thái tử, sau đó phải tính sổ với những kẻ liên quan tới chuyện này
Võ Tu Hoàng là kẻ đầu tiên không thể buông tha, còn Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt, đặc biệt là Võ Lưu Nguyệt chắc chắn có tham gia vào chuyện này, hắn cũng cần dạy dỗ lại ả ta nữa!
Tất nhiên là Vương sẽ tự mình xử lý Võ Tu Hoàng, còn Võ Lưu Nguyệt hoàn toàn không đủ tư cách để Vương quan tâm, đồng thời không có tư cách làm cho Vương tự mình xử lý, cho nên hắn sẽ trở thành người làm điều đó thay Vương! Hắn nâng mắt nhìn bóng6lưng của chủ nhân nhà mình, hỏi rằng: “Vương, vết thương của ngài có sao không?” Ban nãy Vương rõ ràng đã mệt tới mức đúng không nổi, nếu không chống một tay dưới đất thì chắc chắn sẽ ngã xuống, thế mà giờ Vương còn ôm Thái tử xuống núi nữa
Hắn không cần suy nghĩ cũng biết Vương nhất định đang bị thương, lúc này..
Phượng Vô Trù không trả lời câu hỏi của hắn.
Trên núi chỉ còn nghe thấy được tiếng bước chân và tiếng gió đêm thổi qua, cơn gió này hơi lớn khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy lành lạnh, nàng có người vào trong lòng hắn, mờ mịt nói: “Tiểu Thối Thổi...”
“Hům?”
Nàng lẩm bẩm câu này xong liền không tiếp tục nữa, hắn nhìn chăm chú vào nàng một lát mới dời tầm0mắt, bước chân xuống núi trở nên nhanh hơn
Hiện tại nàng đã hôn mê rồi, chắc là do bị cổ độc cưỡng ép khắc chế, phải nhanh chóng tìm ra cách chữa trị cho nàng, nếu không thì ý thức của nàng sẽ trở nên mơ hổ hơn, cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ ngày càng xấu
Nhưng Phượng Vô Trù còn chưa đi được thêm mấy bước
Đột nhiên hắn cảm thấy choáng váng, trong đầu xuất hiện vài giây trống rỗng
Hắn biết cơ thể mình sắp tới giới hạn rồi, vì thế nên nếp nhăn giữa mày của hắn càng sâu hơn, cố gắng ép buộc bản thân tỉnh táo trở lại
Diêm Liệt biết Vương đang cố gắng chống đỡ, nhưng hắn không hiểu vì sao Vương phải kiên trì như vậy, nếu Vương7cảm thấy không cố gắng được nữa thì hắn có thể thay Vương ôm Thái tử xuống núi mà, thế nhưng..
Hắn không hiểu, Phượng Vô Trù cũng không nói
Lạc Tử Dạ yên lặng một lát rồi lại nhỏ giọng gọi hắn: “Tiểu Thối Thối...” “Ừ, Cô ở đây!”
“Thôi, thôi.” “Cô ở đây!”
Nàng vẫn còn đang mơ hồ, chỉ liên tục gọi hắn như thể chứ không biết bản thân đang nói gì
Nhưng hắn không hề cảm thấy phiền, mỗi lần nghe nàng gọi đều đáp lại, giọng nói nhỏ và chậm rãi, giống như sợ dọa nàng.
Hắn bước tới, cẩn thận ôm nàng vào lòng
Động tác của hắn rất nhẹ, giống như sợ bản thân lỡ mạnh tay khiến cho báu vật trong lòng mình bị thương
Không biết thế nào mà khi Lạc Tử Dạ được hắn ôm vào lòng liền cảm thấy bản thân đã được an toàn, dù cho nàng vẫn cảm thấy rất đau nhưng vẫn muốn chui vào lòng hắn, cảm giác này không thể giải thích được.
Không chịu yên phận.
Diêm Liệt đứng một bên quan sát, suy nghĩ rằng dựa theo tính tình của Vương thì chắc chắn sẽ cảm thấy tức giận
Vương đã dằn lòng để bắt bản thân ôm lấy Thái tử rất cẩn thận rồi, Thái tử còn không biết yên phận mà cứ lộn xộn mãi, nói không chừng sẽ bị Vương đẩy ra2mất.
Thế nhưng điều Diễm Liệt suy nghĩ không hề xảy ra, không chỉ thể mà hắn còn ôm chặt thêm nữa, lo lắng nàng ngọ nguậy nhiều quá sẽ rơi ra ngoài.
Hắn không nói nhiều mà xoay người ôm nàng xuống núi
Đôi mắt ma quỷ của hắn trở nên vô cùng dịu dàng khi dừng ở trên người Lạc Tử Dạ, thế nhưng nếp gấp rất sâu ở giữa mày hắn đã thể hiện rõ sự phẫn nộ đối với việc Võ Tu Hoàng bắt cóc Lạc Tử Dạ rồi để nàng trúng phải cổ độc
Hắn vừa mới đi được mấy bước thì giọng nói ma mị lạnh lẽo chợt vang lên: “Diêm Liệt, người biết nên xử lý chuyện này như thế nào rồi chứ!”
Diêm Liệt giật mình một lát, nhanh chóng đáp: “Thuộc hạ biết9rồi!”
Điều đầu tiên mà Diễm Liệt phải làm là truyền tin để thông báo cho Mân Việt, để hắn ta xem tình trạng hiện tại của Thái tử, sau đó phải tính sổ với những kẻ liên quan tới chuyện này
Võ Tu Hoàng là kẻ đầu tiên không thể buông tha, còn Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt, đặc biệt là Võ Lưu Nguyệt chắc chắn có tham gia vào chuyện này, hắn cũng cần dạy dỗ lại ả ta nữa!
Tất nhiên là Vương sẽ tự mình xử lý Võ Tu Hoàng, còn Võ Lưu Nguyệt hoàn toàn không đủ tư cách để Vương quan tâm, đồng thời không có tư cách làm cho Vương tự mình xử lý, cho nên hắn sẽ trở thành người làm điều đó thay Vương! Hắn nâng mắt nhìn bóng6lưng của chủ nhân nhà mình, hỏi rằng: “Vương, vết thương của ngài có sao không?” Ban nãy Vương rõ ràng đã mệt tới mức đúng không nổi, nếu không chống một tay dưới đất thì chắc chắn sẽ ngã xuống, thế mà giờ Vương còn ôm Thái tử xuống núi nữa
Hắn không cần suy nghĩ cũng biết Vương nhất định đang bị thương, lúc này..
Phượng Vô Trù không trả lời câu hỏi của hắn.
Trên núi chỉ còn nghe thấy được tiếng bước chân và tiếng gió đêm thổi qua, cơn gió này hơi lớn khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy lành lạnh, nàng có người vào trong lòng hắn, mờ mịt nói: “Tiểu Thối Thổi...”
“Hům?”
Nàng lẩm bẩm câu này xong liền không tiếp tục nữa, hắn nhìn chăm chú vào nàng một lát mới dời tầm0mắt, bước chân xuống núi trở nên nhanh hơn
Hiện tại nàng đã hôn mê rồi, chắc là do bị cổ độc cưỡng ép khắc chế, phải nhanh chóng tìm ra cách chữa trị cho nàng, nếu không thì ý thức của nàng sẽ trở nên mơ hổ hơn, cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ ngày càng xấu
Nhưng Phượng Vô Trù còn chưa đi được thêm mấy bước
Đột nhiên hắn cảm thấy choáng váng, trong đầu xuất hiện vài giây trống rỗng
Hắn biết cơ thể mình sắp tới giới hạn rồi, vì thế nên nếp nhăn giữa mày của hắn càng sâu hơn, cố gắng ép buộc bản thân tỉnh táo trở lại
Diêm Liệt biết Vương đang cố gắng chống đỡ, nhưng hắn không hiểu vì sao Vương phải kiên trì như vậy, nếu Vương7cảm thấy không cố gắng được nữa thì hắn có thể thay Vương ôm Thái tử xuống núi mà, thế nhưng..
Hắn không hiểu, Phượng Vô Trù cũng không nói
Lạc Tử Dạ yên lặng một lát rồi lại nhỏ giọng gọi hắn: “Tiểu Thối Thối...” “Ừ, Cô ở đây!”
“Thôi, thôi.” “Cô ở đây!”
Nàng vẫn còn đang mơ hồ, chỉ liên tục gọi hắn như thể chứ không biết bản thân đang nói gì
Nhưng hắn không hề cảm thấy phiền, mỗi lần nghe nàng gọi đều đáp lại, giọng nói nhỏ và chậm rãi, giống như sợ dọa nàng.
/1476
|