Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 411: Cuộc so tài kỹ năng diễn xuất hoành tráng của các mỹ nam (1)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tử Uyển phía sau nói: “Tối nay quả thật náo nhiệt, chúng ta tiếp tục xem kịch vui, khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Không! Lập tức đưa thuốc tới phủ Thái tử.” Giọng điệu Hiến Thương Mặc Trần hờ hững, lời nói cũng thờ ơ
Mặc Tử Uyên hơi sững lại, tức thì hiểu ngay
Đúng vậy, hiện tại Phượng Vô Trù ra tay, như vậy kết quả trận chiến này đã rõ ràng rồi
Tất nhiên là phía Lạc Tử Dạ chiếm được lợi thế
Trong tình huống này, bọn họ sẽ ra sức thuận nước đẩy thuyền, vì không tham dự nên cũng không bị tổn thất lớn lao gì, đồng thời còn có thể để cho Lạc Tử Dạ và Doanh Tần nợ bọn họ một cái ơn.
Cách này đúng là hay!
Mặc Tử Uyên vội nói: “Thuộc2hạ lập tức phái người đi làm!”
Mặc dù Hiển Thương không lớn mạnh như các nước Thiên Diệu, Long Chiều, nhưng bọn họ tinh thông dược thảo, dược liệu nào cũng có một vài loại thánh được chữa thương cực kỳ tốt cũng nhiều không đếm hết
Bây giờ, họ dùng lợi thế lớn nhất của mình là dược liệu vô số để đổi lấy ân tình, vậy cũng đáng giá lắm!
Chỉ có điều..
Mặc Tử Uyên hỏi: “Ngài muốn tặng bọn họ thuốc gì?” Bên mình không có thuốc giải cổ Đoạn Trường mà
Cổ độc này quá ghê gớm, độc tính còn kinh khủng hơn cả Hạc Đỉnh Hồng
Thật sự là bọn họ không có loại thuốc giải này
Mặc Tử Uyên hỏi xong, Hiến Thương Mặc Trần thờ ơ nói: “Cổ độc trên người Doanh Tần bị9đánh thức, cho dù Minh Dận Thanh không giết hắn thì Lạc Tiểu Thất cũng không bỏ qua cơ hội này đâu! Cho nên bây giờ hắn đang bị thương rất nặng
Khỏi cần hỏi nữa, đi đi!” Nghe hắn nói vậy, Mặc Tử Uyên hiểu ngay
Vì thế cho nên, lát nữa hắn tặng Doanh Tần thánh dược trị thương là được rồi.
Bọn họ cần phải tặng dược liệu quý hiếm, loại mà Lạc Tử Dạ không thể tìm được trong một chốc một lát, và còn có thể lập tức áp chế nội thương của Doanh Tần
Như vậy mới xem như bọn họ thuận nước đẩy thuyền đúng chỗ! Mặc Tử Uyên hiểu thì hiểu đấy, nhưng đột nhiên lại đặt câu hỏi: “Thế nhưng thưa chủ nhân, tại sao lúc trước ngài phải sai người6tặng thuốc cho Võ Tu Hoàng? Tuy quan hệ giữa ông ta và chúng ta không tệ, nhưng nói cho cùng ngài cần gì phải quan tâm chu toàn đến vậy!” Nhất là, nếu như bị Phương Vô Trù phát hiện.
Sau khi Phượng Vô Trù và Võ Tu Hoàng giao chiến, phía bọn họ lập tức tặng thuốc cho Võ Tu Hoàng, làm vậy có thể khiến cho Phượng Vô Trù có thành kiến với bọn họ
Trong tình huống bình thường, chủ nhân của bọn họ sẽ không làm ra hành động đắc tội người khác như vậy.
Lời này tựa như Mặc Tử Uyên đang hỏi Hiến Thương Mặc Trần.
Hiến Thương Mặc Trần im lặng một hồi, cẩn thận suy nghĩ, sau đó ngước mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời xa xăm, đồng thời chậm0rãi lên tiếng: “Vấn đề này ấy à, nói thật là ta cũng không biết nữa
Ngược lại, ta có một dự cảm rất khó giải thích
Ta cảm thấy, lúc này chúng ta lấy lòng Võ Tu Hoàng, tương lai ắt có lợi.”
“Hả?” Mặc Tử Uyên giật mình.
Lẽ nào chủ nhân muốn mượn thể lực của Long Chiêu? Nhưng điều này không có khả năng, bởi vì nếu như chủ nhân vì mục đích này thì cứ dứt khoát đồng ý đề nghị của Võ Tu Hoàng, cưới Võ Lưu Nguyệt là xong, cần gì phải lòng vòng như thế?
Cho dù có tặng Võ Tu Hoàng nhiều ân tình hơn nữa, thì cũng kém xa những gì có được sau khi cưới con gái của ông ta mà.
Mặc Tử Uyên còn đang buồn bực, lại nghe thấy7chủ nhân nhà mình chậm rãi lên tiếng, giọng nói thản nhiên xen lẫn ý cười vang lên: “Ngoài ra, không hiểu sao ta còn có một linh cảm, đó là bây giờ Phượng Vô Trù đối nghịch với Võ Tu Hoàng, sau này hắn ta nhất định sẽ hối hận!”
Còn tại sao lại nảy sinh dự cảm khó hiểu này, chính bản thân hắn cũng không giải thích được
Thế nhưng cái thứ linh cảm này, nếu đã có thì hắn cũng không ngại làm theo.
Mặc Tử Uyển phía sau nói: “Tối nay quả thật náo nhiệt, chúng ta tiếp tục xem kịch vui, khoanh tay đứng nhìn sao?”
“Không! Lập tức đưa thuốc tới phủ Thái tử.” Giọng điệu Hiến Thương Mặc Trần hờ hững, lời nói cũng thờ ơ
Mặc Tử Uyên hơi sững lại, tức thì hiểu ngay
Đúng vậy, hiện tại Phượng Vô Trù ra tay, như vậy kết quả trận chiến này đã rõ ràng rồi
Tất nhiên là phía Lạc Tử Dạ chiếm được lợi thế
Trong tình huống này, bọn họ sẽ ra sức thuận nước đẩy thuyền, vì không tham dự nên cũng không bị tổn thất lớn lao gì, đồng thời còn có thể để cho Lạc Tử Dạ và Doanh Tần nợ bọn họ một cái ơn.
Cách này đúng là hay!
Mặc Tử Uyên vội nói: “Thuộc2hạ lập tức phái người đi làm!”
Mặc dù Hiển Thương không lớn mạnh như các nước Thiên Diệu, Long Chiều, nhưng bọn họ tinh thông dược thảo, dược liệu nào cũng có một vài loại thánh được chữa thương cực kỳ tốt cũng nhiều không đếm hết
Bây giờ, họ dùng lợi thế lớn nhất của mình là dược liệu vô số để đổi lấy ân tình, vậy cũng đáng giá lắm!
Chỉ có điều..
Mặc Tử Uyên hỏi: “Ngài muốn tặng bọn họ thuốc gì?” Bên mình không có thuốc giải cổ Đoạn Trường mà
Cổ độc này quá ghê gớm, độc tính còn kinh khủng hơn cả Hạc Đỉnh Hồng
Thật sự là bọn họ không có loại thuốc giải này
Mặc Tử Uyên hỏi xong, Hiến Thương Mặc Trần thờ ơ nói: “Cổ độc trên người Doanh Tần bị9đánh thức, cho dù Minh Dận Thanh không giết hắn thì Lạc Tiểu Thất cũng không bỏ qua cơ hội này đâu! Cho nên bây giờ hắn đang bị thương rất nặng
Khỏi cần hỏi nữa, đi đi!” Nghe hắn nói vậy, Mặc Tử Uyên hiểu ngay
Vì thế cho nên, lát nữa hắn tặng Doanh Tần thánh dược trị thương là được rồi.
Bọn họ cần phải tặng dược liệu quý hiếm, loại mà Lạc Tử Dạ không thể tìm được trong một chốc một lát, và còn có thể lập tức áp chế nội thương của Doanh Tần
Như vậy mới xem như bọn họ thuận nước đẩy thuyền đúng chỗ! Mặc Tử Uyên hiểu thì hiểu đấy, nhưng đột nhiên lại đặt câu hỏi: “Thế nhưng thưa chủ nhân, tại sao lúc trước ngài phải sai người6tặng thuốc cho Võ Tu Hoàng? Tuy quan hệ giữa ông ta và chúng ta không tệ, nhưng nói cho cùng ngài cần gì phải quan tâm chu toàn đến vậy!” Nhất là, nếu như bị Phương Vô Trù phát hiện.
Sau khi Phượng Vô Trù và Võ Tu Hoàng giao chiến, phía bọn họ lập tức tặng thuốc cho Võ Tu Hoàng, làm vậy có thể khiến cho Phượng Vô Trù có thành kiến với bọn họ
Trong tình huống bình thường, chủ nhân của bọn họ sẽ không làm ra hành động đắc tội người khác như vậy.
Lời này tựa như Mặc Tử Uyên đang hỏi Hiến Thương Mặc Trần.
Hiến Thương Mặc Trần im lặng một hồi, cẩn thận suy nghĩ, sau đó ngước mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời xa xăm, đồng thời chậm0rãi lên tiếng: “Vấn đề này ấy à, nói thật là ta cũng không biết nữa
Ngược lại, ta có một dự cảm rất khó giải thích
Ta cảm thấy, lúc này chúng ta lấy lòng Võ Tu Hoàng, tương lai ắt có lợi.”
“Hả?” Mặc Tử Uyên giật mình.
Lẽ nào chủ nhân muốn mượn thể lực của Long Chiêu? Nhưng điều này không có khả năng, bởi vì nếu như chủ nhân vì mục đích này thì cứ dứt khoát đồng ý đề nghị của Võ Tu Hoàng, cưới Võ Lưu Nguyệt là xong, cần gì phải lòng vòng như thế?
Cho dù có tặng Võ Tu Hoàng nhiều ân tình hơn nữa, thì cũng kém xa những gì có được sau khi cưới con gái của ông ta mà.
Mặc Tử Uyên còn đang buồn bực, lại nghe thấy7chủ nhân nhà mình chậm rãi lên tiếng, giọng nói thản nhiên xen lẫn ý cười vang lên: “Ngoài ra, không hiểu sao ta còn có một linh cảm, đó là bây giờ Phượng Vô Trù đối nghịch với Võ Tu Hoàng, sau này hắn ta nhất định sẽ hối hận!”
Còn tại sao lại nảy sinh dự cảm khó hiểu này, chính bản thân hắn cũng không giải thích được
Thế nhưng cái thứ linh cảm này, nếu đã có thì hắn cũng không ngại làm theo.
/1476
|