*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ọn họ nhận lệnh rồi lập tức lui xuống
Lạc Tử Dạ đứng yên lặng trong phòng hồi lâu, nàng giấu cây súng vừa diễn tập vào giày, dùng vạt áo bào che nó lại
Nàng lại có thêm một vũ khí phòng thân cùng công kích! Hiện tại đột nhiên nàng muốn biết, nếu như đánh nhau với Mộc Tịch Nghiêu, nội công của đối phương có trâu bò hơn súng hỏa mai hay không! Khụ khụ, nàng chỉ tùy tiện tưởng tượng mà thôi, nàng vốn không nghĩ đến chuyện đánh nhau với Mộc Tịch Nghiêu, đúng vậy, không nghĩ đến dù chỉ một chút! Thật sự đấy! Có đánh cũng phải đợi nàng luyện nội công đúng không? Dùng vũ khí tiên tiến thì không công bằng chút nào nhỉ?2Khụ khụ, nàng có muốn đánh nhau với Mộc Tịch Nghiêu đâu, nghĩ đến cái này làm gì!
Nàng không thấy lạ về chuyện Phượng Vô Trù xuất bạc giúp đỡ, trước đó hắn đã tỏ vẻ tình nguyện giúp nàng, chỉ có điều chuyện kỳ lạ chính là vì sao cả Doanh Tần cũng đột nhiên bỏ bạc ra, không phải người này xem bạc quan trọng hơn cả mạng sao? Chỉ là, không biết Doanh Tần điều tức nội thương xong chưa, còn cổ độc trên người hắn nữa..
Nàng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên
Lạc Tử Dạ đi ra mở cửa liền nhìn thấy Doanh Tần
Vì bị nội thương và trung cổ độc lúc trước nên sắc mặt hắn hơi tái nhợt, bờ môi vốn7đỏ mọng giờ chỉ như màu hoa anh đào
Trông thấy nàng, hắn nở nụ cười
Khuôn mặt hắn đầy vẻ phong tình mê hoặc người khác, giọng nói ma mị quyến rũ hút hồn người: “Tiểu Dạ Nhi, nhớ vị phu chưa?” “Khụ..” Lạc Tử Dạ sờ sờ mũi, nàng không trả lời mà hỏi một câu: “Nội thương của ngươi sao rồi? Chuyện cổ độc..”
Nàng còn chưa nói xong đã bị Doanh Tần ngắt lời: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi biết Mộc Tịch Nghiêu trở về rồi đúng không?” Mặt hắn lạnh nhạt nhưng trong lòng đang âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, còn có chuyện gì thú vị hơn thê tử được định sẵn của tình địch xuất hiện chứ?
Lạc Tử Dạ nghẹn họng.
Nàng nhìn chằm chằm Doanh9Tần hồi lâu, tay phe phẩy cây quạt mấy lần, đột nhiên nàng nghĩ ra gì đó nên hỏi một câu: “Sao? Ngươi có hứng thú với Mộc Tịch Nghiêu kia à? Cảm thấy chuyện người ta xuất hiện rất đáng chú ý?”
“Mộc Tịch Nghiêu là nữ hiệp đứng đầu trong giang hồ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành và cũng là con gái nuôi của lão vương gia phủ Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chuyện này không đáng chú ý sao?” Hắn đang nhấn mạnh việc Mộc Tịch Nghiêu rất đẹp, đồng thời ở trong phủ Nhiếp chính vương.
Nhưng không biết sao Lạc Tử Dạ lại nghe ra ý khác
Nàng lại hiểu thành: “Ồ? Ngươi tán thưởng nàng ta sao?” Mặc dù Doanh Tần cảm thấy câu hỏi này của5Lạc Tử Dạ có hơi kỳ lạ nhưng suy tư hồi lâu hắn vẫn mở miệng nói: “Trong thiên hạ này, chắc không được bao nhiêu người tập võ mà không tán thưởng nàng ấy?” Tán thưởng và thích không hề giống nhau.
Tán thưởng vì đối phương là một cô gái mà lại có võ công lợi hại như vậy, chỉ có thể mà thôi
Vậy nên hắn nói, không có người tập võ nào mà không tán thưởng.
3ọn họ nhận lệnh rồi lập tức lui xuống
Lạc Tử Dạ đứng yên lặng trong phòng hồi lâu, nàng giấu cây súng vừa diễn tập vào giày, dùng vạt áo bào che nó lại
Nàng lại có thêm một vũ khí phòng thân cùng công kích! Hiện tại đột nhiên nàng muốn biết, nếu như đánh nhau với Mộc Tịch Nghiêu, nội công của đối phương có trâu bò hơn súng hỏa mai hay không! Khụ khụ, nàng chỉ tùy tiện tưởng tượng mà thôi, nàng vốn không nghĩ đến chuyện đánh nhau với Mộc Tịch Nghiêu, đúng vậy, không nghĩ đến dù chỉ một chút! Thật sự đấy! Có đánh cũng phải đợi nàng luyện nội công đúng không? Dùng vũ khí tiên tiến thì không công bằng chút nào nhỉ?2Khụ khụ, nàng có muốn đánh nhau với Mộc Tịch Nghiêu đâu, nghĩ đến cái này làm gì!
Nàng không thấy lạ về chuyện Phượng Vô Trù xuất bạc giúp đỡ, trước đó hắn đã tỏ vẻ tình nguyện giúp nàng, chỉ có điều chuyện kỳ lạ chính là vì sao cả Doanh Tần cũng đột nhiên bỏ bạc ra, không phải người này xem bạc quan trọng hơn cả mạng sao? Chỉ là, không biết Doanh Tần điều tức nội thương xong chưa, còn cổ độc trên người hắn nữa..
Nàng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên
Lạc Tử Dạ đi ra mở cửa liền nhìn thấy Doanh Tần
Vì bị nội thương và trung cổ độc lúc trước nên sắc mặt hắn hơi tái nhợt, bờ môi vốn7đỏ mọng giờ chỉ như màu hoa anh đào
Trông thấy nàng, hắn nở nụ cười
Khuôn mặt hắn đầy vẻ phong tình mê hoặc người khác, giọng nói ma mị quyến rũ hút hồn người: “Tiểu Dạ Nhi, nhớ vị phu chưa?” “Khụ..” Lạc Tử Dạ sờ sờ mũi, nàng không trả lời mà hỏi một câu: “Nội thương của ngươi sao rồi? Chuyện cổ độc..”
Nàng còn chưa nói xong đã bị Doanh Tần ngắt lời: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi biết Mộc Tịch Nghiêu trở về rồi đúng không?” Mặt hắn lạnh nhạt nhưng trong lòng đang âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, còn có chuyện gì thú vị hơn thê tử được định sẵn của tình địch xuất hiện chứ?
Lạc Tử Dạ nghẹn họng.
Nàng nhìn chằm chằm Doanh9Tần hồi lâu, tay phe phẩy cây quạt mấy lần, đột nhiên nàng nghĩ ra gì đó nên hỏi một câu: “Sao? Ngươi có hứng thú với Mộc Tịch Nghiêu kia à? Cảm thấy chuyện người ta xuất hiện rất đáng chú ý?”
“Mộc Tịch Nghiêu là nữ hiệp đứng đầu trong giang hồ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành và cũng là con gái nuôi của lão vương gia phủ Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chuyện này không đáng chú ý sao?” Hắn đang nhấn mạnh việc Mộc Tịch Nghiêu rất đẹp, đồng thời ở trong phủ Nhiếp chính vương.
Nhưng không biết sao Lạc Tử Dạ lại nghe ra ý khác
Nàng lại hiểu thành: “Ồ? Ngươi tán thưởng nàng ta sao?” Mặc dù Doanh Tần cảm thấy câu hỏi này của5Lạc Tử Dạ có hơi kỳ lạ nhưng suy tư hồi lâu hắn vẫn mở miệng nói: “Trong thiên hạ này, chắc không được bao nhiêu người tập võ mà không tán thưởng nàng ấy?” Tán thưởng và thích không hề giống nhau.
Tán thưởng vì đối phương là một cô gái mà lại có võ công lợi hại như vậy, chỉ có thể mà thôi
Vậy nên hắn nói, không có người tập võ nào mà không tán thưởng.
/1476
|