*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói tới đây, nàng như đột nhiên nhìn thấu được gì đó, nói tiếp: “Nhưng thật ra thì như vậy cũng tốt! Cũng may ngay từ đầu quan hệ giữa chúng ta đã không tốt, cũng may từ đó đến giờ ta luôn chọn nửa coi thường nửa giả bộ không hiểu, cho nên bây giờ gia chưa có suy nghĩ nhất định phải cần ngươi Vừa hay sự muội của ngươi cũng đã trở lại, mọi người đều vui vẻ!”
Nàng nói là mọi người đều vui vẻ nhưng gương mặt kia không thể cười nổi, trong lòng không hề cảm thấy có chỗ nào đáng vui mà chỉ thấy vô cùng khó chịu!
Nàng nói xong lời này, con người thần bí của hắn bỗng nhiên lóe lên ý giận rét lạnh!
Hắn2gần như nghiến răng nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi lặp lại câu nói vừa rồi thêm lần nữa!” Hắn thừa nhận chuyện lúc trước là lỗi của hắn, là hắn không biết nàng là một cô gái, là hắn quá lỗ mãng, là hắn không biết nặng nhẹ
Nhưng nàng đã nói gì? Nàng không cần hắn, sư muội hắn trở lại, mọi người đều vui vẻ! Mọi người đều vui vẻ! Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy lúc này hắn hơi đáng sợ
Trong đội con người thần bí kia nhuốm lên màu tức giận nồng đậm, giận đến nỗi có thể đốt cháy, đả thương nàng, khiến người ta không thể coi thường lửa giận của hắn! “Gia nói lại lần nữa thì sao?” Lạc Tử Dạ là7người rất thành thật, nàng phải hỏi xem nếu mình lặp lại thì sẽ đối mặt với hậu quả gì trước, sau đó mới cân nhắc xem mình có nên nói hay không
Tính tình của Phượng Vô Trù rất tệ, nếu bây giờ chọc vào hắn, hắn đánh nàng thì phải làm sao?
Nàng vừa hỏi xong, hắn cũng im lặng mấy giây
Cơn giận vừa rồi vẫn chưa hề nguôi đi, giọng nói nghiêm nghị uy phong được đè thấp xuống, giống như lời nguyền rủa từ xa xưa vọng tới
Hắn lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa cũng chẳng sao cả! Cùng lắm thì Cô lập tức muốn ngươi ngay tại đây mà thôi! Mà đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, không phải là trừng phạt đậu
Nhưng Lạc Tử Dạ à,9ngươi hãy nghe cho rõ đây, những lời kế tiếp Cô chỉ nói một lần thôi!” Lạc Tử Dạ cau mày không lên tiếng, chờ hắn nói tiếp
Sau đó, hắn đè thấp giọng, nhìn chằm chằm vào con người của nàng rồi gằn từng tiếng: “Mộc Tịch Nghiêu là sư muội, chỉ là sư muội! Nếu Cô có khả năng với nàng ta thì đã thành hôn từ nhiều năm trước rồi! Lạc Tử Dạ, ngươi là người của cô, cũng chỉ có thể là người của cô
Ngươi nhất định phải cần Cô, nếu không, Cô sẽ bắt gian phu rồi đánh gãy chân ngươi!”
“Cái gì?” Lạc Tử Dạ ngây người.
Ý gì đây?
Gian phu là cái quỷ gì? Người này nói chuyện kiểu gì, hình dung kiểu gì vậy? Hắn và Mộc5Tịch Nghiêu chỉ là huynh muội, không thể có khả năng gì khác? Đợi đã, mà đánh gãy chân minh là ý gì chứ? Song, khi nàng nhướng mày nhìn hắn thì thấy hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm
Ánh mắt ấy mãi không dịch chuyển, bên trong là sự lạnh lùng khát máu cùng lửa giận, còn có cả mùi vị hung ác điên cuồng.
Khiến cho người ta nhìn vào mà run rẩy!
Khiến cho người ta không thể không tin, nếu nàng thật sự làm vậy thì người này nhất định sẽ đánh gãy chân nàng!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, đôi mắt thần bí tràn ngập lửa giận của hắn lại tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, không có chút nào là đùa giỡn
Hắn gằn từng chữ nói: “Lạc Tử3Dạ, ngươi phải tin rằng trước giờ Cô đều không nói đùa! Nếu như chỉ có đánh gãy chân người thì người mới chịu an phận ở bên cô, vậy thì Cô sẽ không do dự mà làm thế! Cô sẽ đích thân đánh gãy từng cái xương chân của ngươi, sau đó nhất người lại bên cạnh Cô, mãi mãi!”
Lạc Tử Dạ nghe thấy hắn uy hiếp như vậy, hô hấp của nàng bỗng dồn dập
Thực ra trong lòng nàng rất không thích những người ngang ngược, nói chuyện với mình không kiêng nể như vậy
Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc này hắn đột nhiên nói như vậy, thậm chí là tuyên bố đánh gãy chân nàng mà nàng lại không hề cảm thấy chán ghét!
Nói tới đây, nàng như đột nhiên nhìn thấu được gì đó, nói tiếp: “Nhưng thật ra thì như vậy cũng tốt! Cũng may ngay từ đầu quan hệ giữa chúng ta đã không tốt, cũng may từ đó đến giờ ta luôn chọn nửa coi thường nửa giả bộ không hiểu, cho nên bây giờ gia chưa có suy nghĩ nhất định phải cần ngươi Vừa hay sự muội của ngươi cũng đã trở lại, mọi người đều vui vẻ!”
Nàng nói là mọi người đều vui vẻ nhưng gương mặt kia không thể cười nổi, trong lòng không hề cảm thấy có chỗ nào đáng vui mà chỉ thấy vô cùng khó chịu!
Nàng nói xong lời này, con người thần bí của hắn bỗng nhiên lóe lên ý giận rét lạnh!
Hắn2gần như nghiến răng nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi lặp lại câu nói vừa rồi thêm lần nữa!” Hắn thừa nhận chuyện lúc trước là lỗi của hắn, là hắn không biết nàng là một cô gái, là hắn quá lỗ mãng, là hắn không biết nặng nhẹ
Nhưng nàng đã nói gì? Nàng không cần hắn, sư muội hắn trở lại, mọi người đều vui vẻ! Mọi người đều vui vẻ! Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy lúc này hắn hơi đáng sợ
Trong đội con người thần bí kia nhuốm lên màu tức giận nồng đậm, giận đến nỗi có thể đốt cháy, đả thương nàng, khiến người ta không thể coi thường lửa giận của hắn! “Gia nói lại lần nữa thì sao?” Lạc Tử Dạ là7người rất thành thật, nàng phải hỏi xem nếu mình lặp lại thì sẽ đối mặt với hậu quả gì trước, sau đó mới cân nhắc xem mình có nên nói hay không
Tính tình của Phượng Vô Trù rất tệ, nếu bây giờ chọc vào hắn, hắn đánh nàng thì phải làm sao?
Nàng vừa hỏi xong, hắn cũng im lặng mấy giây
Cơn giận vừa rồi vẫn chưa hề nguôi đi, giọng nói nghiêm nghị uy phong được đè thấp xuống, giống như lời nguyền rủa từ xa xưa vọng tới
Hắn lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa cũng chẳng sao cả! Cùng lắm thì Cô lập tức muốn ngươi ngay tại đây mà thôi! Mà đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, không phải là trừng phạt đậu
Nhưng Lạc Tử Dạ à,9ngươi hãy nghe cho rõ đây, những lời kế tiếp Cô chỉ nói một lần thôi!” Lạc Tử Dạ cau mày không lên tiếng, chờ hắn nói tiếp
Sau đó, hắn đè thấp giọng, nhìn chằm chằm vào con người của nàng rồi gằn từng tiếng: “Mộc Tịch Nghiêu là sư muội, chỉ là sư muội! Nếu Cô có khả năng với nàng ta thì đã thành hôn từ nhiều năm trước rồi! Lạc Tử Dạ, ngươi là người của cô, cũng chỉ có thể là người của cô
Ngươi nhất định phải cần Cô, nếu không, Cô sẽ bắt gian phu rồi đánh gãy chân ngươi!”
“Cái gì?” Lạc Tử Dạ ngây người.
Ý gì đây?
Gian phu là cái quỷ gì? Người này nói chuyện kiểu gì, hình dung kiểu gì vậy? Hắn và Mộc5Tịch Nghiêu chỉ là huynh muội, không thể có khả năng gì khác? Đợi đã, mà đánh gãy chân minh là ý gì chứ? Song, khi nàng nhướng mày nhìn hắn thì thấy hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm
Ánh mắt ấy mãi không dịch chuyển, bên trong là sự lạnh lùng khát máu cùng lửa giận, còn có cả mùi vị hung ác điên cuồng.
Khiến cho người ta nhìn vào mà run rẩy!
Khiến cho người ta không thể không tin, nếu nàng thật sự làm vậy thì người này nhất định sẽ đánh gãy chân nàng!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, đôi mắt thần bí tràn ngập lửa giận của hắn lại tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, không có chút nào là đùa giỡn
Hắn gằn từng chữ nói: “Lạc Tử3Dạ, ngươi phải tin rằng trước giờ Cô đều không nói đùa! Nếu như chỉ có đánh gãy chân người thì người mới chịu an phận ở bên cô, vậy thì Cô sẽ không do dự mà làm thế! Cô sẽ đích thân đánh gãy từng cái xương chân của ngươi, sau đó nhất người lại bên cạnh Cô, mãi mãi!”
Lạc Tử Dạ nghe thấy hắn uy hiếp như vậy, hô hấp của nàng bỗng dồn dập
Thực ra trong lòng nàng rất không thích những người ngang ngược, nói chuyện với mình không kiêng nể như vậy
Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc này hắn đột nhiên nói như vậy, thậm chí là tuyên bố đánh gãy chân nàng mà nàng lại không hề cảm thấy chán ghét!
/1476
|