*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất nhiên bản Thái tử và người đó sẽ đối xử thiệt tình với nhau, chắc chắn không giống như quan hệ giữa bản Thái tử và Long tướng quân đâu...”
“Hai người vốn là như nước với lửa, đứng ở lập trường đối nghịch nhau, thể mà Tướng quân lại hy vọng đối phương sẽ không sử dụng bất kỳ âm mưu nào với mình trong lúc trao đổi sao? Cha của Tướng quân có biết ngài ngây thơ như thế không?” Lạc Tử Dạ vô cùng chân thành hỏi.
Long Ngạo Địch vừa nghe đến đây là đã biết về hình thức thì chính mình là bên hoàn toàn bất lợi, Lạc Tử Dạ rõ ràng là đang tính dùng thi thể của con chó này để2lừa bịp hắn cho xong chuyện! Mặc dù trong lòng hắn bất mãn nhưng lại không thể làm gì được Lạc Tử Dạ.
Thứ nhất, Lạc Tử Dạ thật sự từng nói câu “mạng chó của Phượng Vô Trù”, nếu đổi ý trong câu này thành mạng của một con chó thì quả thật cũng không có vấn đề gì
Thứ hai, dù hắn muốn công khai chuyện Vân thừa tướng còn sống ra ngoài thì cũng phải nhớ rằng người thả Vân thừa tướng đi là chính mình
Nếu có người tra ra chuyện này thì người phải gánh vác trách nhiệm, đứng ngay đầu sóng ngọn gió không ai khác ngoài chính hắn, tất nhiên là hắn sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình! Cho7nên hắn chỉ có thể cắn răng mà ngậm bồ hòn này thôi.
Nhưng cơn tức trong lòng hắn không tăng không giảm mà cứ mắc tại lưng chừng, nghẹn ứ cực kỳ khó chịu! Chỉ trách chính hắn quá tin tưởng Lạc Tử Dạ mà thôi, nếu hắn có thể phòng bị Lạc Tử Dạ nhiều hơn một chút thì đã giam Vân thừa tướng lại trước, đợi bản thân nhìn thấy cái mạng của Phượng Vô Trù rồi mới thả ra.
Như vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống nực cười như hiện nay! Thế mà hết lần này tới lần khác hắn thật sự không hề sinh lòng cảnh giác với Lạc Tử Dạ, y nói cái gì hắn liền tin cái đó, hoàn toàn9quên rằng hai người đang đứng ở lập trường đối nghịch với nhau
Hiện tại Long Ngạo Địch cũng bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình.
Gương mặt hắn lạnh lẽo, hắn suy nghĩ một lát rồi mới hừ lạnh một tiếng: “Nếu thế thì xin Thái tử hãy quay về đi! Bản tướng quân đã hoàn toàn hiểu ý của Thái tử rồi, cũng mong Thái tử về sau cẩn thận hơn một chút
Dù sao thì chuyện chiếm lợi từ bản tướng quân cũng không hề dễ dàng, đặc biệt là những kẻ dám trêu đùa bản tướng quân chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng!”
Long Ngạo Địch đang cảnh cáo Lạc Tử Dạ
Đồng thời muốn nói cho Lạc Tử Dạ5biết rằng, tuy hắn không thể nói gì thêm về chuyện này nữa nhưng hắn đã nhớ kỹ thù này rồi, hắn tuyệt đối sẽ báo thù y!
Lạc Tử Dạ nghe xong nhưng không để tâm, nàng chỉ gật gật đầu cười: “Nếu đã như vậy thì bản Thái tử quay về đây! Bản Thái tử cũng muốn khuyên Long tướng quân tuyệt đối đừng quá đau buồn, bực tức hay bất mãn vì chuyện này
Dù sao thì bản Thái tử cũng đã dạy cho Long tướng quân một bài học rồi, đúng không? Bản Thái tử tin rằng sau chuyện này Long tướng quân sẽ biết cân nhắc mọi chuyện kỹ càng hơn, biết rằng không nên tin tưởng lời nói của kẻ địch ngay mà3không hề suy nghĩ gì!”
Khóe môi Long Ngạo Địch giật giật, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận lửa giận, hắn thuận miệng hỏi: “Cho nên ý của Thái tử là bản tướng quân cần phải đặc biệt cảm ơn sự dạy dỗ của Thái tử?” Đám người Ma Gia, Tiểu Sơ Cuồng, Thượng Quan Ngự nghe câu hỏi của hắn ta liền cảm thấy buồn cười
Bọn họ yên lặng nhìn trời, trong lòng đều cảm thấy Thái tử đã chiếm lợi từ người ta rồi mà còn dám khoe khoang nữa!
Lạc Tử Dạ thầy Long Ngạo Địch hỏi như thế liền cười như tắm nắng xuân, nàng nói: “Ơ kìa Long tướng quân, ta và người đều là quan trong triều nên không cần khách sáo như thế đâu! Thỉnh thoảng chỉ dạy cho đồng nghiệp ngu dốt của mình một chút cũng là trách nhiệm của bản Thái tử mà
Dù sao bản Thái tử cũng là một vị Thái tử, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế vô cùng danh chính ngôn thuận! Còn Tướng quân thân là quan có địa vị cao mà lại ngu dốt như thế thì sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh tương lai của nước ta
Bản Thái tử biết đạo lý trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn” nên mới ra sức chỉ dạy Tướng quân trước, Tướng quân không cần phải cảm động hay khách sáo gì đâu! Những thứ như mời bản Thái tử một bữa cơm hay là trả tiền học phí cũng không cần làm đầu, bản Thái tử vô cùng sẵn lòng dạy dỗ Tướng quân!”
Tất nhiên bản Thái tử và người đó sẽ đối xử thiệt tình với nhau, chắc chắn không giống như quan hệ giữa bản Thái tử và Long tướng quân đâu...”
“Hai người vốn là như nước với lửa, đứng ở lập trường đối nghịch nhau, thể mà Tướng quân lại hy vọng đối phương sẽ không sử dụng bất kỳ âm mưu nào với mình trong lúc trao đổi sao? Cha của Tướng quân có biết ngài ngây thơ như thế không?” Lạc Tử Dạ vô cùng chân thành hỏi.
Long Ngạo Địch vừa nghe đến đây là đã biết về hình thức thì chính mình là bên hoàn toàn bất lợi, Lạc Tử Dạ rõ ràng là đang tính dùng thi thể của con chó này để2lừa bịp hắn cho xong chuyện! Mặc dù trong lòng hắn bất mãn nhưng lại không thể làm gì được Lạc Tử Dạ.
Thứ nhất, Lạc Tử Dạ thật sự từng nói câu “mạng chó của Phượng Vô Trù”, nếu đổi ý trong câu này thành mạng của một con chó thì quả thật cũng không có vấn đề gì
Thứ hai, dù hắn muốn công khai chuyện Vân thừa tướng còn sống ra ngoài thì cũng phải nhớ rằng người thả Vân thừa tướng đi là chính mình
Nếu có người tra ra chuyện này thì người phải gánh vác trách nhiệm, đứng ngay đầu sóng ngọn gió không ai khác ngoài chính hắn, tất nhiên là hắn sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình! Cho7nên hắn chỉ có thể cắn răng mà ngậm bồ hòn này thôi.
Nhưng cơn tức trong lòng hắn không tăng không giảm mà cứ mắc tại lưng chừng, nghẹn ứ cực kỳ khó chịu! Chỉ trách chính hắn quá tin tưởng Lạc Tử Dạ mà thôi, nếu hắn có thể phòng bị Lạc Tử Dạ nhiều hơn một chút thì đã giam Vân thừa tướng lại trước, đợi bản thân nhìn thấy cái mạng của Phượng Vô Trù rồi mới thả ra.
Như vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống nực cười như hiện nay! Thế mà hết lần này tới lần khác hắn thật sự không hề sinh lòng cảnh giác với Lạc Tử Dạ, y nói cái gì hắn liền tin cái đó, hoàn toàn9quên rằng hai người đang đứng ở lập trường đối nghịch với nhau
Hiện tại Long Ngạo Địch cũng bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình.
Gương mặt hắn lạnh lẽo, hắn suy nghĩ một lát rồi mới hừ lạnh một tiếng: “Nếu thế thì xin Thái tử hãy quay về đi! Bản tướng quân đã hoàn toàn hiểu ý của Thái tử rồi, cũng mong Thái tử về sau cẩn thận hơn một chút
Dù sao thì chuyện chiếm lợi từ bản tướng quân cũng không hề dễ dàng, đặc biệt là những kẻ dám trêu đùa bản tướng quân chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng!”
Long Ngạo Địch đang cảnh cáo Lạc Tử Dạ
Đồng thời muốn nói cho Lạc Tử Dạ5biết rằng, tuy hắn không thể nói gì thêm về chuyện này nữa nhưng hắn đã nhớ kỹ thù này rồi, hắn tuyệt đối sẽ báo thù y!
Lạc Tử Dạ nghe xong nhưng không để tâm, nàng chỉ gật gật đầu cười: “Nếu đã như vậy thì bản Thái tử quay về đây! Bản Thái tử cũng muốn khuyên Long tướng quân tuyệt đối đừng quá đau buồn, bực tức hay bất mãn vì chuyện này
Dù sao thì bản Thái tử cũng đã dạy cho Long tướng quân một bài học rồi, đúng không? Bản Thái tử tin rằng sau chuyện này Long tướng quân sẽ biết cân nhắc mọi chuyện kỹ càng hơn, biết rằng không nên tin tưởng lời nói của kẻ địch ngay mà3không hề suy nghĩ gì!”
Khóe môi Long Ngạo Địch giật giật, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận lửa giận, hắn thuận miệng hỏi: “Cho nên ý của Thái tử là bản tướng quân cần phải đặc biệt cảm ơn sự dạy dỗ của Thái tử?” Đám người Ma Gia, Tiểu Sơ Cuồng, Thượng Quan Ngự nghe câu hỏi của hắn ta liền cảm thấy buồn cười
Bọn họ yên lặng nhìn trời, trong lòng đều cảm thấy Thái tử đã chiếm lợi từ người ta rồi mà còn dám khoe khoang nữa!
Lạc Tử Dạ thầy Long Ngạo Địch hỏi như thế liền cười như tắm nắng xuân, nàng nói: “Ơ kìa Long tướng quân, ta và người đều là quan trong triều nên không cần khách sáo như thế đâu! Thỉnh thoảng chỉ dạy cho đồng nghiệp ngu dốt của mình một chút cũng là trách nhiệm của bản Thái tử mà
Dù sao bản Thái tử cũng là một vị Thái tử, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế vô cùng danh chính ngôn thuận! Còn Tướng quân thân là quan có địa vị cao mà lại ngu dốt như thế thì sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh tương lai của nước ta
Bản Thái tử biết đạo lý trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn” nên mới ra sức chỉ dạy Tướng quân trước, Tướng quân không cần phải cảm động hay khách sáo gì đâu! Những thứ như mời bản Thái tử một bữa cơm hay là trả tiền học phí cũng không cần làm đầu, bản Thái tử vô cùng sẵn lòng dạy dỗ Tướng quân!”
/1476
|