*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ân tình này, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ quên
Sau khi nghe Lâm An nói xong, đầu tiên Lạc Tục Phong nổi giận, nhưng cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại
Ông ta cảm thấy những lời Lâm An nói khá là có lý
Vì thế, ông ta cũng nguôi giận, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trẫm không cần biết do các ngươi bất tài hay là vì Võ Tu Hoàng quá lợi hại, tóm lại, các ngươi phải tìm được cuốn sổ ghi chép kia về đây cho trẫm bằng bất cứ giá nào!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng! Lần này, chúng thuộc hạ nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!” Mặc dù nhiệm vụ này khó đến nỗi bọn họ cảm thấy không thể nào hoàn thành được, thế nhưng lệnh vua khó trái, bệ hạ đã ra2lệnh, bọn họ không thể lảm nhảm dài dòng, cò kè mặc cả!
Gần như cùng lúc đó, một bóng người che giấu hơi thở đáp xuống mái nhà Ngự thư phòng
Trong thiên hạ này, rất ít người có thể đi tới đi lui tự nhiên trong hoàng cung vào lúc đêm hôm khuya khoắt, phòng thủ nghiêm ngặt nhất rồi thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện trên mái nhà Ngự thư phòng như thế.
Tất nhiên, Võ thần đại nhân có thể là một trong số đó
Ông vừa mới tới nơi liền nghe thấy câu nói kia của Lạc Túc Phong
Mi tâm nhíu lại, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ
Sổ ghi chép ư? Rốt cuộc đó là cuốn sổ ghi chép gì mà có thể khiến cho Lạc Túc Phong coi trọng đến mức này?
Trong lúc7Võ Tu Hoàng vẫn còn đang nghi hoặc, trong phòng lại vang lên giọng nói giận dữ của Lạc Túc Phong
Ông ta lạnh lùng quát: “Ngươi còn ở đây làm cái gì? Còn không mau cút ra ngoài cho trẫm!” “Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!” Người áo đen kia nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Mà Lạc Túc Phong hình như vẫn chưa nguôi giận, ông ta vung tay đập nghiên mực trên bàn xuống đất! Nghiên mực thượng hạng lập tức vỡ tan tành.
Lâm An đứng sau lưng Lạc Túc Phong, giúp ông ta đấm lưng nhuận khí, mở miệng nói: “Bệ hạ, chuyện thành ra thế này, ngài tức giận cũng vô dụng thôi! Ngài đã cảnh cáo bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ cẩn thận làm việc cho ngài
Ngài hãy bớt giận, chờ đợi9tin tốt là được rồi!”
Lạc Túc Phong nghe lời này, hình như cuối cùng cũng nguôi giận
Sau khi ông ta đã dần bình tĩnh lại, Lâm An rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn lên tiếng dò hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là cuốn sổ ghi chép gì mà có thể khiến ngài quan tâm như vậy? Bao nhiêu năm nay, lão nô chưa từng thấy ngài để ý một thứ gì đến thế!”.
Lâm An vừa hỏi xong, Lạc Tục Phong lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm ông trong chốc lát.
Có vẻ như Lâm An đã bị ánh mắt ông ta dọa sợ, lập tức chạy vội đến giữa đại điện rồi quỳ sụp xuống, luôn miệng nói: “Xin bệ hạ tha tội, lão nô lắm lời rồi! Xin bệ hạ tha tội!” Lâm An trái một câu,5phải một câu, thành khẩn xin lỗi
Sau nhiều lần như thế, cuối cùng Lạc Tục Phong lạnh lùng bình tĩnh lên tiếng ngăn lại hành động của ông: “Đủ rồi! Mà thôi, người đã theo trẫm nhiều năm, nói cho ngươi biết cũng không sao
Cuốn sổ đó là di vật mà người phụ nữ trẫm yêu nhất để lại!”
Lạc Túc Phong vừa dứt lời, ánh mắt Võ Tu Hoàng trên mái nhà lập tức trở nên lạnh lẽo
Dường như Lâm An đã biết đó là vật mà mình không thể dò xét, vì vậy cả người bất giác run lên, mở miệng nói: “Bệ hạ, vật..
vật đó...”
Lâm An nói đến đây, Lạc Túc Phong đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông:
“Nhưng bây giờ trẫm lại đột nhiên nghi ngờ rốt cuộc người lấy mất vật kia có phải là3Võ Tu Hoàng hay không? Nếu đúng là Võ Tu Hoàng, vậy thì sau khi lấy được vật kia, chắc hẳn ông ta phải biết trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua, như vậy, lúc này hẳn là ông ta nên lập tức về nước mới đúng
Thế nhưng, ông ta vẫn khăng khăng ở lại Thiên Diệu! Trong chuyện này...”
Ân tình này, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ quên
Sau khi nghe Lâm An nói xong, đầu tiên Lạc Tục Phong nổi giận, nhưng cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại
Ông ta cảm thấy những lời Lâm An nói khá là có lý
Vì thế, ông ta cũng nguôi giận, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trẫm không cần biết do các ngươi bất tài hay là vì Võ Tu Hoàng quá lợi hại, tóm lại, các ngươi phải tìm được cuốn sổ ghi chép kia về đây cho trẫm bằng bất cứ giá nào!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng! Lần này, chúng thuộc hạ nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!” Mặc dù nhiệm vụ này khó đến nỗi bọn họ cảm thấy không thể nào hoàn thành được, thế nhưng lệnh vua khó trái, bệ hạ đã ra2lệnh, bọn họ không thể lảm nhảm dài dòng, cò kè mặc cả!
Gần như cùng lúc đó, một bóng người che giấu hơi thở đáp xuống mái nhà Ngự thư phòng
Trong thiên hạ này, rất ít người có thể đi tới đi lui tự nhiên trong hoàng cung vào lúc đêm hôm khuya khoắt, phòng thủ nghiêm ngặt nhất rồi thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện trên mái nhà Ngự thư phòng như thế.
Tất nhiên, Võ thần đại nhân có thể là một trong số đó
Ông vừa mới tới nơi liền nghe thấy câu nói kia của Lạc Túc Phong
Mi tâm nhíu lại, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ
Sổ ghi chép ư? Rốt cuộc đó là cuốn sổ ghi chép gì mà có thể khiến cho Lạc Túc Phong coi trọng đến mức này?
Trong lúc7Võ Tu Hoàng vẫn còn đang nghi hoặc, trong phòng lại vang lên giọng nói giận dữ của Lạc Túc Phong
Ông ta lạnh lùng quát: “Ngươi còn ở đây làm cái gì? Còn không mau cút ra ngoài cho trẫm!” “Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!” Người áo đen kia nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Mà Lạc Túc Phong hình như vẫn chưa nguôi giận, ông ta vung tay đập nghiên mực trên bàn xuống đất! Nghiên mực thượng hạng lập tức vỡ tan tành.
Lâm An đứng sau lưng Lạc Túc Phong, giúp ông ta đấm lưng nhuận khí, mở miệng nói: “Bệ hạ, chuyện thành ra thế này, ngài tức giận cũng vô dụng thôi! Ngài đã cảnh cáo bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ cẩn thận làm việc cho ngài
Ngài hãy bớt giận, chờ đợi9tin tốt là được rồi!”
Lạc Túc Phong nghe lời này, hình như cuối cùng cũng nguôi giận
Sau khi ông ta đã dần bình tĩnh lại, Lâm An rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn lên tiếng dò hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là cuốn sổ ghi chép gì mà có thể khiến ngài quan tâm như vậy? Bao nhiêu năm nay, lão nô chưa từng thấy ngài để ý một thứ gì đến thế!”.
Lâm An vừa hỏi xong, Lạc Tục Phong lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm ông trong chốc lát.
Có vẻ như Lâm An đã bị ánh mắt ông ta dọa sợ, lập tức chạy vội đến giữa đại điện rồi quỳ sụp xuống, luôn miệng nói: “Xin bệ hạ tha tội, lão nô lắm lời rồi! Xin bệ hạ tha tội!” Lâm An trái một câu,5phải một câu, thành khẩn xin lỗi
Sau nhiều lần như thế, cuối cùng Lạc Tục Phong lạnh lùng bình tĩnh lên tiếng ngăn lại hành động của ông: “Đủ rồi! Mà thôi, người đã theo trẫm nhiều năm, nói cho ngươi biết cũng không sao
Cuốn sổ đó là di vật mà người phụ nữ trẫm yêu nhất để lại!”
Lạc Túc Phong vừa dứt lời, ánh mắt Võ Tu Hoàng trên mái nhà lập tức trở nên lạnh lẽo
Dường như Lâm An đã biết đó là vật mà mình không thể dò xét, vì vậy cả người bất giác run lên, mở miệng nói: “Bệ hạ, vật..
vật đó...”
Lâm An nói đến đây, Lạc Túc Phong đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông:
“Nhưng bây giờ trẫm lại đột nhiên nghi ngờ rốt cuộc người lấy mất vật kia có phải là3Võ Tu Hoàng hay không? Nếu đúng là Võ Tu Hoàng, vậy thì sau khi lấy được vật kia, chắc hẳn ông ta phải biết trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua, như vậy, lúc này hẳn là ông ta nên lập tức về nước mới đúng
Thế nhưng, ông ta vẫn khăng khăng ở lại Thiên Diệu! Trong chuyện này...”
/1476
|