*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này hoàn toàn không như kịch bản mà Lạc Tử Dạ đã nghĩ! Nàng câm nín trừng Hoàng hậu một lát rồi mới nói: “Vẫn chưa rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào mà! Mẫu hậu cứ từ từ đã, chờ nhi thần điều tra xong rồi lại thảo luận tiếp, dù sao thì năm xưa Thục phi thật sự là vô tội!”
Nàng làm ra vẻ nhân từ nhân đức, nhưng thật ra trong lòng nàng đang lo lắng Hoàng hậu nói dối, hơn nữa bà ta đang cố ý nói nhưng nói cuội với nàng để biển Lạc Tiểu Thất thành kẻ chết thay!
Nghe nàng nói xong, Hoàng hậu nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một lát mới lên tiếng nhắc2nhở nàng: “Con đúng là quá lương thiện! Nhưng mà mẫu hậu phải nhắc nhở con một điều, hoàng cung là nơi con người ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, khi con đối xử nhân từ với người khác tức là con đang đối xử tàn nhẫn với bản thân
Con nhất định phải nhớ kỹ lời mẫu hậu căn dặn, tuyệt đối không thể mềm lòng!”
Lạc Tử Dạ vừa nghe lời bà ta nói xong liền gật đầu ngay lập tức: “Nhi thần đã hiểu được ý của mẫu hậu rồi! Bây giờ không còn sớm nữa, mẫu hậu nghỉ ngơi sớm đi, nhi thần xin cáo lui!” Nàng vừa nói xong, Hoàng hậu liền cười nói: “Vậy con đi về trước đi trên đường đi7cẩn thận một chút!” Lạc Tử Dạ gật gật đầu, chắp hai tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Sau khi Lạc Tử Dạ rời khỏi phòng ngủ của Hoàng hậu, nàng giả vờ như tính rời cung nhưng đi được nửa đường lại cho người hầu đang đi theo mình lui ra, nói rằng bản thân muốn đi tản bộ một mình
Không biết là trùng hợp hay là cố ý mà những thị vệ tuần tra đang đi gần nơi nàng đứng cho nên nàng không thể đến gần phòng ngủ của Hoàng hậu được
Dựa theo tình huống trước mắt thì nàng không tính đến gần đó nữa
Nàng trốn phía sau một hòn giả sơn cách phòng ngủ của Hoàng hậu không xa
Nếu kẻ âm mưu9mọi chuyện thật sự có quan hệ với Hoàng hậu thì chắc không qua bao lâu nữa, Hoàng hậu sẽ cho thuộc hạ của mình đi thông báo tới kẻ đó.
Sau khi nàng rời khỏi cung Loan Phượng, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trở nên lạnh lùng, bà ta gọi người: “Người đâu, lập tức đi thông báo cho ca ca về chuyện hôm nay, bảo hắn nhất định phải cẩn thận
Tuy rằng bản cũng đã cố ý nói chuyện này liên quan tới đứa con trai của ả Thục Phi để tiện kia, nhưng mà...”
Bà ta vừa dứt lời thì người hầu đứng phía sau lập tức hỏi: “Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ vừa rồi khi hai người nói chuyện thì Thái tử5không tin lời nói của người ư?”
“Nếu chỉ nhìn vẻ mặt thì hình như là nó tin, nhưng mà trong lòng bàn cung luôn thấy có dự cảm không tốt
Ngươi đi thông báo cho ca ca một tiếng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!” Hoàng hậu nói xong liền nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của mình.
Người hầu đó lập tức nói: “Vâng! Nô tỳ lập tức đi làm.”
Nàng ta vừa dứt lời liền xoay người muốn ra cửa.
Hoàng hậu như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng, bà ta nói: “Từ từ, hôm nay khoan hãy đi, ngày mai mới đi! Hiện tại chúng ta cứ giả vờ như muốn đi điều tra phòng ngủ của Lạc3Tiểu Thất, ra vẻ muốn tìm cách tính kế Lạc Tiểu Thất!” Nếu Lạc Tử Dạ thật sự thông minh thì nhất định sẽ chờ ở ngoài điện theo dõi.
“Vâng!”
***
Lạc Tử Dạ chờ ở bên ngoài một lát liền thấy một tên người hầu đi từ bên trong điện ra, sắc mặt nàng ta vô cùng cay nghiệt, nhắm ngay hướng phòng ngủ của Lạc Tiểu Thất mà đi.
Nàng đứng tại chỗ một lát mới rời cung.
Nếu dựa vào điểm này thì hình như Hoàng hậu đang nói thật, nhưng mà không biết có phải là do trực giác của Lạc Tử Dạ hay không mà nàng thật sự cảm thấy không thể tin được Hoàng hậu
Nàng đang suy nghĩ, chợt nâng mắt lên liền thấy Lạc Tiểu Thất đứng cách đó không xa
Hắn đá hòn đá dưới chân, hình như là đang chờ nàng đến!
Nàng đang định chào hỏi.
Đột nhiên có một mũi tên nhọn bay thẳng về phía lưng của nàng! Lỗ tai nàng vừa nghe thấy tiếng gió thì trong lòng đã bắt đầu đếm giây, nàng tính đợi nó cách bản thân một xăng-ti-mét rồi mới đưa tay bắt lấy nó một cách chính xác!
Nhưng mà khi Lạc Tiểu Thất nâng mắt cũng nhìn thấy mũi tên kia!
Hắn lập tức sợ hãi kêu một tiếng: “Thái tử ca ca cẩn thận!” Hắn vừa dứt lời thì cơ thể đã muốn nhào tới che sau lưng nàng, tốc độ khinh công của hắn thật sự nhanh tới mức đáng kinh ngạc! Lạc Tử Dạ thấy không kịp ngăn cản hắn rồi nên đành kéo hắn qua...
Nhưng mà..
“Phập!” một tiếng, tuy rằng nhờ Lạc Tử Dạ kéo mà Lạc Tiểu Thất không bị bắn trúng chỗ hiểm nhưng mũi tên vẫn bắn trúng đầu vai hắn!
Máu đen chảy ra!
Là máu màu đen...
Nàng nâng mắt lạnh lùng nhìn vết thương của hắn: “Mũi tên có độc!”
Chuyện này hoàn toàn không như kịch bản mà Lạc Tử Dạ đã nghĩ! Nàng câm nín trừng Hoàng hậu một lát rồi mới nói: “Vẫn chưa rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào mà! Mẫu hậu cứ từ từ đã, chờ nhi thần điều tra xong rồi lại thảo luận tiếp, dù sao thì năm xưa Thục phi thật sự là vô tội!”
Nàng làm ra vẻ nhân từ nhân đức, nhưng thật ra trong lòng nàng đang lo lắng Hoàng hậu nói dối, hơn nữa bà ta đang cố ý nói nhưng nói cuội với nàng để biển Lạc Tiểu Thất thành kẻ chết thay!
Nghe nàng nói xong, Hoàng hậu nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một lát mới lên tiếng nhắc2nhở nàng: “Con đúng là quá lương thiện! Nhưng mà mẫu hậu phải nhắc nhở con một điều, hoàng cung là nơi con người ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, khi con đối xử nhân từ với người khác tức là con đang đối xử tàn nhẫn với bản thân
Con nhất định phải nhớ kỹ lời mẫu hậu căn dặn, tuyệt đối không thể mềm lòng!”
Lạc Tử Dạ vừa nghe lời bà ta nói xong liền gật đầu ngay lập tức: “Nhi thần đã hiểu được ý của mẫu hậu rồi! Bây giờ không còn sớm nữa, mẫu hậu nghỉ ngơi sớm đi, nhi thần xin cáo lui!” Nàng vừa nói xong, Hoàng hậu liền cười nói: “Vậy con đi về trước đi trên đường đi7cẩn thận một chút!” Lạc Tử Dạ gật gật đầu, chắp hai tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Sau khi Lạc Tử Dạ rời khỏi phòng ngủ của Hoàng hậu, nàng giả vờ như tính rời cung nhưng đi được nửa đường lại cho người hầu đang đi theo mình lui ra, nói rằng bản thân muốn đi tản bộ một mình
Không biết là trùng hợp hay là cố ý mà những thị vệ tuần tra đang đi gần nơi nàng đứng cho nên nàng không thể đến gần phòng ngủ của Hoàng hậu được
Dựa theo tình huống trước mắt thì nàng không tính đến gần đó nữa
Nàng trốn phía sau một hòn giả sơn cách phòng ngủ của Hoàng hậu không xa
Nếu kẻ âm mưu9mọi chuyện thật sự có quan hệ với Hoàng hậu thì chắc không qua bao lâu nữa, Hoàng hậu sẽ cho thuộc hạ của mình đi thông báo tới kẻ đó.
Sau khi nàng rời khỏi cung Loan Phượng, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trở nên lạnh lùng, bà ta gọi người: “Người đâu, lập tức đi thông báo cho ca ca về chuyện hôm nay, bảo hắn nhất định phải cẩn thận
Tuy rằng bản cũng đã cố ý nói chuyện này liên quan tới đứa con trai của ả Thục Phi để tiện kia, nhưng mà...”
Bà ta vừa dứt lời thì người hầu đứng phía sau lập tức hỏi: “Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ vừa rồi khi hai người nói chuyện thì Thái tử5không tin lời nói của người ư?”
“Nếu chỉ nhìn vẻ mặt thì hình như là nó tin, nhưng mà trong lòng bàn cung luôn thấy có dự cảm không tốt
Ngươi đi thông báo cho ca ca một tiếng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!” Hoàng hậu nói xong liền nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của mình.
Người hầu đó lập tức nói: “Vâng! Nô tỳ lập tức đi làm.”
Nàng ta vừa dứt lời liền xoay người muốn ra cửa.
Hoàng hậu như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng, bà ta nói: “Từ từ, hôm nay khoan hãy đi, ngày mai mới đi! Hiện tại chúng ta cứ giả vờ như muốn đi điều tra phòng ngủ của Lạc3Tiểu Thất, ra vẻ muốn tìm cách tính kế Lạc Tiểu Thất!” Nếu Lạc Tử Dạ thật sự thông minh thì nhất định sẽ chờ ở ngoài điện theo dõi.
“Vâng!”
***
Lạc Tử Dạ chờ ở bên ngoài một lát liền thấy một tên người hầu đi từ bên trong điện ra, sắc mặt nàng ta vô cùng cay nghiệt, nhắm ngay hướng phòng ngủ của Lạc Tiểu Thất mà đi.
Nàng đứng tại chỗ một lát mới rời cung.
Nếu dựa vào điểm này thì hình như Hoàng hậu đang nói thật, nhưng mà không biết có phải là do trực giác của Lạc Tử Dạ hay không mà nàng thật sự cảm thấy không thể tin được Hoàng hậu
Nàng đang suy nghĩ, chợt nâng mắt lên liền thấy Lạc Tiểu Thất đứng cách đó không xa
Hắn đá hòn đá dưới chân, hình như là đang chờ nàng đến!
Nàng đang định chào hỏi.
Đột nhiên có một mũi tên nhọn bay thẳng về phía lưng của nàng! Lỗ tai nàng vừa nghe thấy tiếng gió thì trong lòng đã bắt đầu đếm giây, nàng tính đợi nó cách bản thân một xăng-ti-mét rồi mới đưa tay bắt lấy nó một cách chính xác!
Nhưng mà khi Lạc Tiểu Thất nâng mắt cũng nhìn thấy mũi tên kia!
Hắn lập tức sợ hãi kêu một tiếng: “Thái tử ca ca cẩn thận!” Hắn vừa dứt lời thì cơ thể đã muốn nhào tới che sau lưng nàng, tốc độ khinh công của hắn thật sự nhanh tới mức đáng kinh ngạc! Lạc Tử Dạ thấy không kịp ngăn cản hắn rồi nên đành kéo hắn qua...
Nhưng mà..
“Phập!” một tiếng, tuy rằng nhờ Lạc Tử Dạ kéo mà Lạc Tiểu Thất không bị bắn trúng chỗ hiểm nhưng mũi tên vẫn bắn trúng đầu vai hắn!
Máu đen chảy ra!
Là máu màu đen...
Nàng nâng mắt lạnh lùng nhìn vết thương của hắn: “Mũi tên có độc!”
/1476
|