*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông nói: “Nếu Thất hoàng đế đã hy sinh vì con như vậy, vì tình nghĩa huynh đệ, sau này Thái tử con cũng sẽ hy sinh cho Thất hoàng đệ như vậy chứ?” Nghe ông ta nói vậy, Lạc Tử Dạ chưa kịp đáp lại thì Lạc Tiểu Thất đang nằm trên giường đã lên tiếng: “Phụ hoàng, nếu trời đã định vận mệnh con có nhiều sóng gió thì đó là chuyện của riêng con, không liên quan gì đến Thái tử ca ca, cũng không cân Thái tử ca ca phải hy sinh cái gì vì nhi thần cả!”
Hắn vừa dứt lời, mắt Lạc Túc Phong lập tức sắc lạnh
Đột nhiên Lạc Tử Dạ hiểu ra, Lạc Túc Phong đang muốn ám chỉ với nàng điều gì đó nhưng mà muốn nàng hiểu ra điều ông2ta ám chỉ ngay lập tức thì nàng không làm được.
Nàng không để ý lời Lạc Tiểu Thất, chỉ nói một câu với Lạc Túc Phong: “Khải bẩm phụ hoàng, nhi thần không dám khẳng định bản thân sẽ hy sinh vì hoàng đế nếu một ngày nào đó đệ ấy gặp chuyện
Nhưng mà trước giờ nhi thần luôn coi trọng công bằng và ơn nghĩa, người khác đối xử với nhi thần thế nào, tất nhiên nhi thần sẽ đáp lại người đó thể ấy, chỉ vậy thôi!” Nàng không nói nhiều, cũng không lảng sang việc khác mà chỉ nói một câu như vậy
Sau khi Lạc Túc Phong nghe vậy, ông ta hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười và vỗ bả vai Lạc Tử Dạ nói: “Tốt lắm, dù vậy Thái tử đã làm tốt7lắm rồi!” Mấy cái vỗ vai này khiến Lạc Tử Dạ nổi da gà
Nàng biết nhất định Lạc Túc Phong đang suy tính gì đó trong đầu, dù vậy nhưng hiện tại nàng chưa có căn cứ để xác định ông ta đang suy tính điều gì
Cho nên nàng chỉ gật đầu mà thôi, rồi cười nói: “Đa tạ phụ hoàng khen ngợi!”
Tiếp theo đó, Lạc Túc Phong không nói gì về vấn đề này nữa mà chỉ hỏi Lạc Tử Dạ một câu: “Thái tử có manh mối gì về người ra tay với con không?” “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không có chút manh mối nào cả!” Thật sự là Lạc Tử Dạ không có chút manh mối nào cả, cho dù có nàng cũng không nói với Hoàng đế
Sau khi nói xong câu đó, nàng9tiếp lời: “Hoàng tướng quân đã đuổi theo tên thích khách, hơn nữa tên thích khách đó cũng đã trúng dao của nhi thần
Nếu bắt được thích khách, chắc hẳn sẽ biết đối phương là ai và nguyên nhân đối phương muốn lấy mạng nhi thần!”
Nàng vừa mới nói xong, Lạc Túc Phong liền gật đầu, nói: “Xem ra Thái tử đã có kết luận trong lòng
Con là Thái tử của một nước, còn quản lý cả Hình bộ nữa, sớm muộn gì cũng phải có chút thành tích mới khiến người khác phục
Vậy trẫm giao chuyện này cho con điều tra
Nhất định phải tra rõ mọi chuyện
Hừng đông ngày mai còn phải tảo triều, trẫm về trước!
“Nhi thần cùng tiện phụ hoàng!” Trông Lạc Tử Dạ như kính cẩn nghe theo những nàng đang cạn lời.
Trong tình huống5này, một người phụ thân bình thường dù cho có giao chuyện này cho người bên dưới xử lý thì trước đó còn phải tức giận một trận, đồng thời còn phải quan tâm hai đứa con trai của mình chứ? Ông ta vứt việc này cho mình xử lý, cảnh cáo ngự y xong rồi về ngủ, nói một câu bất kính là Lạc Tử Dạ thật sự bội phục ông ta, như vậy mà còn về ngủ cho được.
Nàng cực kỳ nghi ngờ mình và Lạc Tiểu Thất không phải con ruột của ông ta! Đương nhiên Hoàng để không hề hay biết mấy lời oán thán này của nàng, thấy nàng cung kính nghe theo nên gật đầu quay người đi ra ngoài
Lạc Tử Dạ cũng đi theo ra đến cửa.
Nhưng nàng không rời đi mà3đứng đó đợi xem tình hình của Lạc Tiểu Thất và chờ Hoàng Sở Phong bắt người.
Ông nói: “Nếu Thất hoàng đế đã hy sinh vì con như vậy, vì tình nghĩa huynh đệ, sau này Thái tử con cũng sẽ hy sinh cho Thất hoàng đệ như vậy chứ?” Nghe ông ta nói vậy, Lạc Tử Dạ chưa kịp đáp lại thì Lạc Tiểu Thất đang nằm trên giường đã lên tiếng: “Phụ hoàng, nếu trời đã định vận mệnh con có nhiều sóng gió thì đó là chuyện của riêng con, không liên quan gì đến Thái tử ca ca, cũng không cân Thái tử ca ca phải hy sinh cái gì vì nhi thần cả!”
Hắn vừa dứt lời, mắt Lạc Túc Phong lập tức sắc lạnh
Đột nhiên Lạc Tử Dạ hiểu ra, Lạc Túc Phong đang muốn ám chỉ với nàng điều gì đó nhưng mà muốn nàng hiểu ra điều ông2ta ám chỉ ngay lập tức thì nàng không làm được.
Nàng không để ý lời Lạc Tiểu Thất, chỉ nói một câu với Lạc Túc Phong: “Khải bẩm phụ hoàng, nhi thần không dám khẳng định bản thân sẽ hy sinh vì hoàng đế nếu một ngày nào đó đệ ấy gặp chuyện
Nhưng mà trước giờ nhi thần luôn coi trọng công bằng và ơn nghĩa, người khác đối xử với nhi thần thế nào, tất nhiên nhi thần sẽ đáp lại người đó thể ấy, chỉ vậy thôi!” Nàng không nói nhiều, cũng không lảng sang việc khác mà chỉ nói một câu như vậy
Sau khi Lạc Túc Phong nghe vậy, ông ta hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười và vỗ bả vai Lạc Tử Dạ nói: “Tốt lắm, dù vậy Thái tử đã làm tốt7lắm rồi!” Mấy cái vỗ vai này khiến Lạc Tử Dạ nổi da gà
Nàng biết nhất định Lạc Túc Phong đang suy tính gì đó trong đầu, dù vậy nhưng hiện tại nàng chưa có căn cứ để xác định ông ta đang suy tính điều gì
Cho nên nàng chỉ gật đầu mà thôi, rồi cười nói: “Đa tạ phụ hoàng khen ngợi!”
Tiếp theo đó, Lạc Túc Phong không nói gì về vấn đề này nữa mà chỉ hỏi Lạc Tử Dạ một câu: “Thái tử có manh mối gì về người ra tay với con không?” “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không có chút manh mối nào cả!” Thật sự là Lạc Tử Dạ không có chút manh mối nào cả, cho dù có nàng cũng không nói với Hoàng đế
Sau khi nói xong câu đó, nàng9tiếp lời: “Hoàng tướng quân đã đuổi theo tên thích khách, hơn nữa tên thích khách đó cũng đã trúng dao của nhi thần
Nếu bắt được thích khách, chắc hẳn sẽ biết đối phương là ai và nguyên nhân đối phương muốn lấy mạng nhi thần!”
Nàng vừa mới nói xong, Lạc Túc Phong liền gật đầu, nói: “Xem ra Thái tử đã có kết luận trong lòng
Con là Thái tử của một nước, còn quản lý cả Hình bộ nữa, sớm muộn gì cũng phải có chút thành tích mới khiến người khác phục
Vậy trẫm giao chuyện này cho con điều tra
Nhất định phải tra rõ mọi chuyện
Hừng đông ngày mai còn phải tảo triều, trẫm về trước!
“Nhi thần cùng tiện phụ hoàng!” Trông Lạc Tử Dạ như kính cẩn nghe theo những nàng đang cạn lời.
Trong tình huống5này, một người phụ thân bình thường dù cho có giao chuyện này cho người bên dưới xử lý thì trước đó còn phải tức giận một trận, đồng thời còn phải quan tâm hai đứa con trai của mình chứ? Ông ta vứt việc này cho mình xử lý, cảnh cáo ngự y xong rồi về ngủ, nói một câu bất kính là Lạc Tử Dạ thật sự bội phục ông ta, như vậy mà còn về ngủ cho được.
Nàng cực kỳ nghi ngờ mình và Lạc Tiểu Thất không phải con ruột của ông ta! Đương nhiên Hoàng để không hề hay biết mấy lời oán thán này của nàng, thấy nàng cung kính nghe theo nên gật đầu quay người đi ra ngoài
Lạc Tử Dạ cũng đi theo ra đến cửa.
Nhưng nàng không rời đi mà3đứng đó đợi xem tình hình của Lạc Tiểu Thất và chờ Hoàng Sở Phong bắt người.
/1476
|