*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì thế, nàng đành phải gánh nỗi oan này, lại còn phải chọn ra một lý do hợp lý nữa
Nàng đáp lời: “Bởi vì càng nhiều tiền thì càng tốt mà! Chẳng lẽ ngươi chế mình có nhiều tiền ư? Doanh Tần đưa tiền cho gia, tại sao gia lại không nhận?”
Thế nhưng, nàng vừa nói ra lời này, lửa giận trong đôi mắt ma quỷ của hắn càng thêm ác liệt
Lúc này, gương mặt đẹp trai như thần như ma kia tràn đầy lạnh lùng, hắn nói: “Nếu người cảm thấy tiền chưa đủ nhiều, vậy thì hãy đến phủ Nhiếp chính vương lấy thêm, lấy tới khi người cảm thấy mình đã có đủ nhiều tiền mới thôi! Cô không cho phép người lấy bất kỳ thứ gì của2Doanh Tần
Bởi vì người của cô không cần đồ người khác tặng
Người hiểu chưa?”
Hả? Cái gì cơ? Lạc Tử Dạ cảm thấy đầu hơi choáng váng
Người đàn ông này nói nếu nàng cảm thấy tiền chưa đủ nhiều thì có thể đến phủ của hắn lấy thoải mái, lấy tới khi nào cảm thấy đủ mới thôi
Lời này hẳn là sẽ khiến người nghe cảm thấy vui vẻ, thế nhưng hắn lại nói bằng giọng điệu dọa dẫm, thật là khó có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Còn nữa, “người của Cô” là ý gì đây? Người của hắn á, nàng sao? Nàng đồng ý rồi hả? Mọe
Nàng định phản bác ba chữ “người của Cô” kia, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ma quỷ của hắn đang7dán chặt vào nàng, ánh mắt đó tràn đầy nguy hiểm
Sau đó, hắn gần như không chút do dự nói với nàng một câu còn nguy hiểm hơn: “Lạc Tử Dạ, nếu người có ý kiến gì đối với lời nói của cô, thì Cô cũng không ngại biến người trở thành người của cô ngay bây giờ đâu!”.
Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, cực kỳ thức thời cười gượng: “Hì hì, hì hì, ta không có ý kiến gì hết, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, sau này không nhận đồ lung tung nữa! Hôm nay thời tiết đẹp thật đấy, mặt trời thật là to ha...”
Ôi!
Sau khi nói xong, nàng ngu người luôn
Bây giờ trời vẫn chưa sáng, lấy đâu ra mặt trời thật to chứ?9Ngược lại, Phượng Vô Trù không lên tiếng, cũng không cười nhạo nàng, bởi vì hắn biết nàng đang căng thẳng.
Giọng nói ma mị kia vang lên như một tiếng thở dài: “Lạc Tử Dạ, ngươi muốn gì, Cô đều có thể cho ngươi! Thế nhưng, thứ mà Cô muốn, đến bao giờ người mới bằng lòng lấy ra?”
Lạc Tử Dạ không trả lời.
Bầu không khí chợt rơi vào yên tĩnh
Phượng Vô Trù cũng không trông chờ Lạc Tử Dạ sẽ trả lời
Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, đợi nàng hồi phục sức lực thì hắn cũng kết thúc quá trình điều dưỡng nội tức
Lúc này, thật ra Lạc Tử cũng biết là bản thân thật hèn hạ
Nàng vẫn luôn hưởng thụ sự cưng chiều mà hắn dành cho nàng nhưng5lại chần chừ không chịu cho hắn một câu trả lời rõ ràng
Thế nhưng, điều này có thể trách nàng sao?
Còn không phải tại hắn lúc đầu cứ trêu chọc nàng, đùa bỡn nàng, bắt nạt nàng, khiến nàng vừa tưởng tượng tới cảnh bản thân mình nhào vào lòng đối phương và nói “chúng mình thành đôi đi” là lập tức cảm thấy bản thân hệt như một kẻ ngốc vậy!
Sau một hồi im lặng, Lạc Tử Dạ đột nhiên lên tiếng, không biết là nàng cho hắn một câu trả lời hay là cho chính bản thân mình một đáp án
Nàng nói: “Chờ tới khi chân gia khỏi hẳn, gia sẽ cân nhắc chuyện mà người mong muốn!”
Nàng vừa dứt lời, hắn mở choàng mắt, đôi mắt ma quỷ3kia nhuốm màu vàng rực, xen lẫn vài phần mừng rỡ
Trong lòng hắn hiểu rõ ý trong lời nói của Lạc Tử Dạ: sau khi chân nàng khỏi hẳn, nàng sẽ cân nhắc đến chuyện chấp nhận hắn!
Vì thế, nàng đành phải gánh nỗi oan này, lại còn phải chọn ra một lý do hợp lý nữa
Nàng đáp lời: “Bởi vì càng nhiều tiền thì càng tốt mà! Chẳng lẽ ngươi chế mình có nhiều tiền ư? Doanh Tần đưa tiền cho gia, tại sao gia lại không nhận?”
Thế nhưng, nàng vừa nói ra lời này, lửa giận trong đôi mắt ma quỷ của hắn càng thêm ác liệt
Lúc này, gương mặt đẹp trai như thần như ma kia tràn đầy lạnh lùng, hắn nói: “Nếu người cảm thấy tiền chưa đủ nhiều, vậy thì hãy đến phủ Nhiếp chính vương lấy thêm, lấy tới khi người cảm thấy mình đã có đủ nhiều tiền mới thôi! Cô không cho phép người lấy bất kỳ thứ gì của2Doanh Tần
Bởi vì người của cô không cần đồ người khác tặng
Người hiểu chưa?”
Hả? Cái gì cơ? Lạc Tử Dạ cảm thấy đầu hơi choáng váng
Người đàn ông này nói nếu nàng cảm thấy tiền chưa đủ nhiều thì có thể đến phủ của hắn lấy thoải mái, lấy tới khi nào cảm thấy đủ mới thôi
Lời này hẳn là sẽ khiến người nghe cảm thấy vui vẻ, thế nhưng hắn lại nói bằng giọng điệu dọa dẫm, thật là khó có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Còn nữa, “người của Cô” là ý gì đây? Người của hắn á, nàng sao? Nàng đồng ý rồi hả? Mọe
Nàng định phản bác ba chữ “người của Cô” kia, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ma quỷ của hắn đang7dán chặt vào nàng, ánh mắt đó tràn đầy nguy hiểm
Sau đó, hắn gần như không chút do dự nói với nàng một câu còn nguy hiểm hơn: “Lạc Tử Dạ, nếu người có ý kiến gì đối với lời nói của cô, thì Cô cũng không ngại biến người trở thành người của cô ngay bây giờ đâu!”.
Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, cực kỳ thức thời cười gượng: “Hì hì, hì hì, ta không có ý kiến gì hết, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, sau này không nhận đồ lung tung nữa! Hôm nay thời tiết đẹp thật đấy, mặt trời thật là to ha...”
Ôi!
Sau khi nói xong, nàng ngu người luôn
Bây giờ trời vẫn chưa sáng, lấy đâu ra mặt trời thật to chứ?9Ngược lại, Phượng Vô Trù không lên tiếng, cũng không cười nhạo nàng, bởi vì hắn biết nàng đang căng thẳng.
Giọng nói ma mị kia vang lên như một tiếng thở dài: “Lạc Tử Dạ, ngươi muốn gì, Cô đều có thể cho ngươi! Thế nhưng, thứ mà Cô muốn, đến bao giờ người mới bằng lòng lấy ra?”
Lạc Tử Dạ không trả lời.
Bầu không khí chợt rơi vào yên tĩnh
Phượng Vô Trù cũng không trông chờ Lạc Tử Dạ sẽ trả lời
Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, đợi nàng hồi phục sức lực thì hắn cũng kết thúc quá trình điều dưỡng nội tức
Lúc này, thật ra Lạc Tử cũng biết là bản thân thật hèn hạ
Nàng vẫn luôn hưởng thụ sự cưng chiều mà hắn dành cho nàng nhưng5lại chần chừ không chịu cho hắn một câu trả lời rõ ràng
Thế nhưng, điều này có thể trách nàng sao?
Còn không phải tại hắn lúc đầu cứ trêu chọc nàng, đùa bỡn nàng, bắt nạt nàng, khiến nàng vừa tưởng tượng tới cảnh bản thân mình nhào vào lòng đối phương và nói “chúng mình thành đôi đi” là lập tức cảm thấy bản thân hệt như một kẻ ngốc vậy!
Sau một hồi im lặng, Lạc Tử Dạ đột nhiên lên tiếng, không biết là nàng cho hắn một câu trả lời hay là cho chính bản thân mình một đáp án
Nàng nói: “Chờ tới khi chân gia khỏi hẳn, gia sẽ cân nhắc chuyện mà người mong muốn!”
Nàng vừa dứt lời, hắn mở choàng mắt, đôi mắt ma quỷ3kia nhuốm màu vàng rực, xen lẫn vài phần mừng rỡ
Trong lòng hắn hiểu rõ ý trong lời nói của Lạc Tử Dạ: sau khi chân nàng khỏi hẳn, nàng sẽ cân nhắc đến chuyện chấp nhận hắn!
/1476
|