*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì biết thế cho nên đương nhiên là hắn tính dùng cách này để đối phó với Phượng Vô Trù, nhưng mà không ngờ rằng đối phương không chịu nhận câu ca ngợi này
Đây đúng là kiểu “đoán được bắt đầu không đoán được kết thúc” mà.
Trong lúc hắn cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt không kiên nhẫn của Nhiếp chính vương điện hạ lại lướt qua Vương tử Hợp Tề lần nữa
Giọng nói lạnh lùng của hắn càng thêm không nhịn được, hắn hỏi: “Cô đang hỏi người đấy, kẻ nào nói rằng Cô khoan dung nhân hậu, ngươi không nghe thấy à?”
“Tiểu vương..
Tiểu vương...” Vương tử Hợp Tể không biết mình cần phải nói gì nữa
Hắn vốn tính nói những lời này để khen tặng Phượng Vô Trù chứ3thật ra là chưa từng có ai nói vậy
Đầu tiên là vì những lời nói này không phù hợp với lẽ thường, cho nên chẳng ai tùy tiện nói cả
Còn điều thứ hai và cũng là quan trọng nhất là cho dù Phượng Vô Trù thật sự khoan dung nhân hậu thì người trong thiên hạ này cũng chẳng dám tự tiện bình luận về hắn ta vì ai cũng biết tính nết của hắn ta như thế nào rồi.
Đâu có ai không muốn sống đâu!
Ngay lúc Vương tử Hợp Tể không biết trả lời như thế nào thì ánh mắt của Phượng Vô Trù lại liếc về phía hắn ta: “Sao thế? Nghĩ không ra à? Vậy thì người suy nghĩ lại thật kỹ đi, Cô thật sự rất muốn0biết kẻ nào dám nói xằng nói bậy rằng Cô khoan dung nhân hậu như thế
Nếu Cô biết kẻ tung tin đồn nhảm đó là ai thì Cô chắc chắn sẽ cắt lưỡi của kẻ đó!”
Lạc Tử Dạ ở bên cạnh nghe hắn nói như thế liền cảm thấy không chịu nổi, nàng ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Khụ khụ, ờ thì, ta thấy người ta đang khen ngươi khoan dung nhân hậu đó, người làm gì mà giận dữ the?”
Lạc Tử Dạ cảm thấy nếu có người khen ngợi nàng như thế thì nàng nhất định sẽ rất vui vẻ, đồng thời còn vỗ vai của đối phương rồi đề nghị đối phương rảnh rỗi thì khoe khoang giúp bản thân nhiều chút nữa
Nếu nàng5đang dư dả thời gian thì có lẽ sẽ mời đối phương ăn một bữa cơm để cảm ơn cũng không chừng.
Nhưng mà Phượng Vô Trù đang làm gì đây?
Được rồi, tuy rằng nàng đã phát hiện hắn đang cố ý gây sự, nhưng trước khi người gây sự thì có thể tìm một phương hướng thích hợp được hay không? Nàng vừa lên tiếng thì ánh mắt khó chịu của Phượng Vô Trù lập tức quét về phía nàng, trong mắt hắn có chứa ý cảnh cáo
Sau đó hắn hạ giọng ra lệnh: “Thái tử, lo việc pha trà của ngươi đi!” Lạc Tử Dạ: “...” Nàng thật sự rất muốn bất cả ly trà lên mặt hắn!
Mẹ nó, nàng chẳng qua là nói một câu với chàng đẹp trai4kia thôi mà, có cần phải nhỏ mọn như thế không? Có cần phải thể không? Thật là..
Trong lúc nàng buồn bực, Vương tử Hợp Tề cười gượng rồi cố gắng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ chớ tức giận, dù sao thì tin đồn mà tiểu Vương nghe cũng là lời ca ngợi Nhiếp chính vương điện hạ mà, nếu đã như vậy thì Nhiếp chính vương điện hạ...” “Cô như thế nào thì chính là như thế đó, Cô không cần bất kỳ kẻ nào tự ý thêm thắt để mình trở nên tốt hơn, đồng thời Cô cũng không chấp nhận việc bị bôi nhọ bởi những kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm! Hiểu chưa?” Giọng nói của hắn càng thêm áp lực, khiến cho người9nghe run rẩy.
Những quan viên đi theo biết chuyện đều nhanh chóng nhớ lại những lời đồn đãi giữa Nhiếp chính vương điện hạ và Thái tử rồi lại nhớ đến tình huống khi nãy
Lúc đó Thái tử đã nhiệt tình chào hỏi Vương tử Hợp Tề, sau đó Thái tử còn nói chuyện với hắn ta nữa.
Lúc này, trong lòng họ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất nhiên là bọn họ chỉ đoán mò một chút rồi hiểu ngầm mà thôi.
Còn những người hoàn toàn không biết gì hết thì vẫn mờ mịt chẳng hiểu mô tế gì
Bọn họ thấy rất khó hiểu, bình thường Nhiếp chính vương điện hạ luôn luôn ngạo mạn mà, hôm nay hắn ta bị sao thể, hắn ta không chỉ cố ý làm khó người ta mà còn chịu bỏ cả buổi trời để gây khó dễ cho người ta nữa.
Vì biết thế cho nên đương nhiên là hắn tính dùng cách này để đối phó với Phượng Vô Trù, nhưng mà không ngờ rằng đối phương không chịu nhận câu ca ngợi này
Đây đúng là kiểu “đoán được bắt đầu không đoán được kết thúc” mà.
Trong lúc hắn cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt không kiên nhẫn của Nhiếp chính vương điện hạ lại lướt qua Vương tử Hợp Tề lần nữa
Giọng nói lạnh lùng của hắn càng thêm không nhịn được, hắn hỏi: “Cô đang hỏi người đấy, kẻ nào nói rằng Cô khoan dung nhân hậu, ngươi không nghe thấy à?”
“Tiểu vương..
Tiểu vương...” Vương tử Hợp Tể không biết mình cần phải nói gì nữa
Hắn vốn tính nói những lời này để khen tặng Phượng Vô Trù chứ3thật ra là chưa từng có ai nói vậy
Đầu tiên là vì những lời nói này không phù hợp với lẽ thường, cho nên chẳng ai tùy tiện nói cả
Còn điều thứ hai và cũng là quan trọng nhất là cho dù Phượng Vô Trù thật sự khoan dung nhân hậu thì người trong thiên hạ này cũng chẳng dám tự tiện bình luận về hắn ta vì ai cũng biết tính nết của hắn ta như thế nào rồi.
Đâu có ai không muốn sống đâu!
Ngay lúc Vương tử Hợp Tể không biết trả lời như thế nào thì ánh mắt của Phượng Vô Trù lại liếc về phía hắn ta: “Sao thế? Nghĩ không ra à? Vậy thì người suy nghĩ lại thật kỹ đi, Cô thật sự rất muốn0biết kẻ nào dám nói xằng nói bậy rằng Cô khoan dung nhân hậu như thế
Nếu Cô biết kẻ tung tin đồn nhảm đó là ai thì Cô chắc chắn sẽ cắt lưỡi của kẻ đó!”
Lạc Tử Dạ ở bên cạnh nghe hắn nói như thế liền cảm thấy không chịu nổi, nàng ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Khụ khụ, ờ thì, ta thấy người ta đang khen ngươi khoan dung nhân hậu đó, người làm gì mà giận dữ the?”
Lạc Tử Dạ cảm thấy nếu có người khen ngợi nàng như thế thì nàng nhất định sẽ rất vui vẻ, đồng thời còn vỗ vai của đối phương rồi đề nghị đối phương rảnh rỗi thì khoe khoang giúp bản thân nhiều chút nữa
Nếu nàng5đang dư dả thời gian thì có lẽ sẽ mời đối phương ăn một bữa cơm để cảm ơn cũng không chừng.
Nhưng mà Phượng Vô Trù đang làm gì đây?
Được rồi, tuy rằng nàng đã phát hiện hắn đang cố ý gây sự, nhưng trước khi người gây sự thì có thể tìm một phương hướng thích hợp được hay không? Nàng vừa lên tiếng thì ánh mắt khó chịu của Phượng Vô Trù lập tức quét về phía nàng, trong mắt hắn có chứa ý cảnh cáo
Sau đó hắn hạ giọng ra lệnh: “Thái tử, lo việc pha trà của ngươi đi!” Lạc Tử Dạ: “...” Nàng thật sự rất muốn bất cả ly trà lên mặt hắn!
Mẹ nó, nàng chẳng qua là nói một câu với chàng đẹp trai4kia thôi mà, có cần phải nhỏ mọn như thế không? Có cần phải thể không? Thật là..
Trong lúc nàng buồn bực, Vương tử Hợp Tề cười gượng rồi cố gắng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ chớ tức giận, dù sao thì tin đồn mà tiểu Vương nghe cũng là lời ca ngợi Nhiếp chính vương điện hạ mà, nếu đã như vậy thì Nhiếp chính vương điện hạ...” “Cô như thế nào thì chính là như thế đó, Cô không cần bất kỳ kẻ nào tự ý thêm thắt để mình trở nên tốt hơn, đồng thời Cô cũng không chấp nhận việc bị bôi nhọ bởi những kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm! Hiểu chưa?” Giọng nói của hắn càng thêm áp lực, khiến cho người9nghe run rẩy.
Những quan viên đi theo biết chuyện đều nhanh chóng nhớ lại những lời đồn đãi giữa Nhiếp chính vương điện hạ và Thái tử rồi lại nhớ đến tình huống khi nãy
Lúc đó Thái tử đã nhiệt tình chào hỏi Vương tử Hợp Tề, sau đó Thái tử còn nói chuyện với hắn ta nữa.
Lúc này, trong lòng họ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất nhiên là bọn họ chỉ đoán mò một chút rồi hiểu ngầm mà thôi.
Còn những người hoàn toàn không biết gì hết thì vẫn mờ mịt chẳng hiểu mô tế gì
Bọn họ thấy rất khó hiểu, bình thường Nhiếp chính vương điện hạ luôn luôn ngạo mạn mà, hôm nay hắn ta bị sao thể, hắn ta không chỉ cố ý làm khó người ta mà còn chịu bỏ cả buổi trời để gây khó dễ cho người ta nữa.
/1476
|