*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tiểu Hi liếc nhìn hai người đó rồi bật cười, nàng khom lưng chào một cái rồi mới đi theo bọn họ
Đợi đến khi ba cô nương đều đi ra ngoài hết, ánh mắt Lạc Tử Dạ tối sầm
Nàng thật sự không nghi ngờ Tiêu Sơ Cuồng, thế nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy hơi tò mò, không biết bọn họ có quan hệ gì với Long Ngạo Địch
Nàng đang suy nghĩ thì chợt thấy Nhiếp chính vương điện hạ quay đầu liếc nhìn nàng, hắn thấp giọng hỏi: “Muốn biết quan hệ giữa bọn họ à?” Lạc Tử Dạ gật đầu một cách thản nhiên: “Phải! Tuy rằng ta tin tưởng Tiêu Sơ Cuồng, thế nhưng ta cũng không thích cảm giác bản thân3chẳng hay biết gì cả!” Nàng vừa nói xong thì chợt thấy hắn đứng dậy
Hẳn bước đến trước mặt nàng, bởi vì vóc dáng của hắn vừa cao to vừa khôi ngô nên cái bóng mà hắn tạo ra gần như có thể che khuất toàn bộ cơ thể nàng! Vẻ mặt của hắn ngạo mạn và cao ngạo tới mức Lạc Tử Dạ muốn giơ chân đá hắn một cái
Hắn nhìn chằm chằm nàng, dùng giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Muốn biết thì cầu xin Cổ đi!”
Khóe miệng nàng giật giật, đột nhiên cảm thấy chân ngứa ngáy! Mẹ nó chứ, mới nãy ở bên ngoài thì nói rằng việc gì cũng nghe lời nàng, mới qua có bao lâu đâu mà lại y như0cũ rồi? Nàng chịu đựng cảm giác kích động tới mức muốn vươn chân đạp thẳng lên mặt hắn, nghiến răng hỏi: “Ngươi biết à?”
Trong lúc nàng hỏi thì thấy đôi con người của hắn chợt trở nên tối tăm, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của nàng và nói: “Không biết, nhưng mà chỉ cần Cô muốn biết thì không có chuyện gì trên đời này có thể tránh khỏi con mắt của Cô! Ngươi có thể thử xem năng lực của Cô!”
Cho nên ý của hắn là lúc này hắn không biết, tuy nhiên sau đó hắn mà muốn thì sẽ điều tra ra được.
Sắc mặt Lạc Tử Dạ tái xanh, cắn răng nói: “Phượng Vô Trù, chẳng phải ngươi đã nói rằng5chuyện gì cũng nghe lời gia à?”
“Cho nên người định đồng ý với điều kiện của Cô, ngươi sẽ giữ khoảng cách với Doanh Tần à?” Hắn hỏi xong là gương mặt đã kề sát mặt nàng rồi, chóp mũi của hắn gần như muốn đụng vào mũi của nàng
Lạc Tử Dạ nhìn xem gương mặt đẹp đến mức cả thần lẫn ma đều rung động của hắn chợt đến gần mình
Gương mặt đó làm cho nàng nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời không nhịn nổi mà nói móc một câu: “Phượng Vô Trù, đôi khi ta thật nghi ngờ rằng không biết ngươi có bị rối loạn đa nhân cách hay không! Lúc Doanh Tần ở đây thì ngươi tốt không có chỗ nào chê4trách được, thế mà hắn ta vừa đi là người lại bắt đầu ngựa quen đường cũ!”.
Nàng chỉ muốn biết mỗi chuyện này thôi, thế mà tên này lại làm như bản thân rút được nhị ngũ bát vạn(*) vậy, còn bắt nàng cầu xin hắn.
(*) Nhị ngũ bát vạn: đây là một thuật ngữ dùng trong trò mạt chược, trường hợp rút được quân bài vạn số 2, 5, 8 (nhị, ngũ, bát) là rất hiếm, thế nên mọi người thường tỏ vẻ đắc ý khi rút được chúng.
Hắn nghe nàng nói móc xong thì yên lặng một lát, đôi mắt ma quỷ liếc về phía cổ tay của nàng rồi mới thản nhiên nói: “Vì trước đó Cô cảm thấy thẹn trong lòng, thế nhưng9Lạc Tử Dạ à, hình như người đã quên một việc rồi! Ai cho phép người và Doanh Tần giằng co với nhau trên giường của Cô hả?”
Hiển nhiên, việc trở lại lều đã làm hắn nhớ lại cảnh tượng bản thân đã nhìn thấy, cho nên bây giờ hắn muốn tính sổ với nàng.
Bộ dạng đáng sợ của hắn làm cho Lạc Tử Dạ vội vàng nâng tay lên, để cho hắn nhìn thấy dấu bầm màu hồng vẫn còn chưa tan trên cổ tay của mình
Nàng ra vẻ lạnh lùng hỏi: “Lẽ nào bây giờ ngươi không cảm thấy thẹn trong lòng à? Cánh tay của ta còn chưa khỏi đâu đấy!”
Nàng vừa dứt lời, hắn đã vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng
Hắn giơ tay lên, một luồng nội lực tạo thành gió thổi qua, tiếp theo, cái rương gần đó chợt mở ra ngay sau khi hắn bắt đầu sử dụng nội lực
Bàn tay hắn vừa nắm lại là bình sứ đã rơi vào lòng bàn tay ấy! Cặp mắt ma quỷ của hắn nhìn chằm chằm dầu bầm màu hồng kia, tay nhẹ nhàng bồi thuốc giúp nàng
Có điều, khi hắn nhìn về phía nàng thì trong mắt lại ẩn giấu chút tức giận: “Lạc Tử Dạ, ngươi thực sự nên học cách nghe lời một chút!” Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Hạ Tiểu Hi liếc nhìn hai người đó rồi bật cười, nàng khom lưng chào một cái rồi mới đi theo bọn họ
Đợi đến khi ba cô nương đều đi ra ngoài hết, ánh mắt Lạc Tử Dạ tối sầm
Nàng thật sự không nghi ngờ Tiêu Sơ Cuồng, thế nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy hơi tò mò, không biết bọn họ có quan hệ gì với Long Ngạo Địch
Nàng đang suy nghĩ thì chợt thấy Nhiếp chính vương điện hạ quay đầu liếc nhìn nàng, hắn thấp giọng hỏi: “Muốn biết quan hệ giữa bọn họ à?” Lạc Tử Dạ gật đầu một cách thản nhiên: “Phải! Tuy rằng ta tin tưởng Tiêu Sơ Cuồng, thế nhưng ta cũng không thích cảm giác bản thân3chẳng hay biết gì cả!” Nàng vừa nói xong thì chợt thấy hắn đứng dậy
Hẳn bước đến trước mặt nàng, bởi vì vóc dáng của hắn vừa cao to vừa khôi ngô nên cái bóng mà hắn tạo ra gần như có thể che khuất toàn bộ cơ thể nàng! Vẻ mặt của hắn ngạo mạn và cao ngạo tới mức Lạc Tử Dạ muốn giơ chân đá hắn một cái
Hắn nhìn chằm chằm nàng, dùng giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Muốn biết thì cầu xin Cổ đi!”
Khóe miệng nàng giật giật, đột nhiên cảm thấy chân ngứa ngáy! Mẹ nó chứ, mới nãy ở bên ngoài thì nói rằng việc gì cũng nghe lời nàng, mới qua có bao lâu đâu mà lại y như0cũ rồi? Nàng chịu đựng cảm giác kích động tới mức muốn vươn chân đạp thẳng lên mặt hắn, nghiến răng hỏi: “Ngươi biết à?”
Trong lúc nàng hỏi thì thấy đôi con người của hắn chợt trở nên tối tăm, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của nàng và nói: “Không biết, nhưng mà chỉ cần Cô muốn biết thì không có chuyện gì trên đời này có thể tránh khỏi con mắt của Cô! Ngươi có thể thử xem năng lực của Cô!”
Cho nên ý của hắn là lúc này hắn không biết, tuy nhiên sau đó hắn mà muốn thì sẽ điều tra ra được.
Sắc mặt Lạc Tử Dạ tái xanh, cắn răng nói: “Phượng Vô Trù, chẳng phải ngươi đã nói rằng5chuyện gì cũng nghe lời gia à?”
“Cho nên người định đồng ý với điều kiện của Cô, ngươi sẽ giữ khoảng cách với Doanh Tần à?” Hắn hỏi xong là gương mặt đã kề sát mặt nàng rồi, chóp mũi của hắn gần như muốn đụng vào mũi của nàng
Lạc Tử Dạ nhìn xem gương mặt đẹp đến mức cả thần lẫn ma đều rung động của hắn chợt đến gần mình
Gương mặt đó làm cho nàng nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời không nhịn nổi mà nói móc một câu: “Phượng Vô Trù, đôi khi ta thật nghi ngờ rằng không biết ngươi có bị rối loạn đa nhân cách hay không! Lúc Doanh Tần ở đây thì ngươi tốt không có chỗ nào chê4trách được, thế mà hắn ta vừa đi là người lại bắt đầu ngựa quen đường cũ!”.
Nàng chỉ muốn biết mỗi chuyện này thôi, thế mà tên này lại làm như bản thân rút được nhị ngũ bát vạn(*) vậy, còn bắt nàng cầu xin hắn.
(*) Nhị ngũ bát vạn: đây là một thuật ngữ dùng trong trò mạt chược, trường hợp rút được quân bài vạn số 2, 5, 8 (nhị, ngũ, bát) là rất hiếm, thế nên mọi người thường tỏ vẻ đắc ý khi rút được chúng.
Hắn nghe nàng nói móc xong thì yên lặng một lát, đôi mắt ma quỷ liếc về phía cổ tay của nàng rồi mới thản nhiên nói: “Vì trước đó Cô cảm thấy thẹn trong lòng, thế nhưng9Lạc Tử Dạ à, hình như người đã quên một việc rồi! Ai cho phép người và Doanh Tần giằng co với nhau trên giường của Cô hả?”
Hiển nhiên, việc trở lại lều đã làm hắn nhớ lại cảnh tượng bản thân đã nhìn thấy, cho nên bây giờ hắn muốn tính sổ với nàng.
Bộ dạng đáng sợ của hắn làm cho Lạc Tử Dạ vội vàng nâng tay lên, để cho hắn nhìn thấy dấu bầm màu hồng vẫn còn chưa tan trên cổ tay của mình
Nàng ra vẻ lạnh lùng hỏi: “Lẽ nào bây giờ ngươi không cảm thấy thẹn trong lòng à? Cánh tay của ta còn chưa khỏi đâu đấy!”
Nàng vừa dứt lời, hắn đã vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng
Hắn giơ tay lên, một luồng nội lực tạo thành gió thổi qua, tiếp theo, cái rương gần đó chợt mở ra ngay sau khi hắn bắt đầu sử dụng nội lực
Bàn tay hắn vừa nắm lại là bình sứ đã rơi vào lòng bàn tay ấy! Cặp mắt ma quỷ của hắn nhìn chằm chằm dầu bầm màu hồng kia, tay nhẹ nhàng bồi thuốc giúp nàng
Có điều, khi hắn nhìn về phía nàng thì trong mắt lại ẩn giấu chút tức giận: “Lạc Tử Dạ, ngươi thực sự nên học cách nghe lời một chút!” Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
/1476
|