*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng tựa vào lồng ngực của hắn, một tay còn vô ý thức vươn ra ôm lấy bờ vai hắn.
Nàng cọ xát bản thân trong lòng hắn.
Hiển nhiên, không lâu sau đó thì động tĩnh mà nàng tạo ra đã làm cho Nhiếp chính vương điện hạ tỉnh lại
Hắn mở đôi mắt ma quỷ của mình ra, ban đầu trong đôi mắt ấy còn hơi mờ mịt, thế nhưng nó lại nhanh chóng xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, nhìn chằm chằm phía trước
Bỗng nhiên, hắn cúi đầu nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình
Đôi con người của hắn vốn còn đang phát ra ánh sáng rét lạnh, sắc bén, thế nhưng nó lại đột nhiên thay đổi
Lúc này, đôi mắt hắn mơ hồ ẩn chứa sự ấm áp, hình như còn chứa ý cười
Cô gái này, chỉ có lúc ngủ mới có3thể ngoan ngoãn hơn một chút!
Cảnh tượng bên trong lều vải đang yên tĩnh như thế vậy
Dường như có người đang muốn vào trong lều để bẩm báo tin tức mới
Kẻ đó đã đi thẳng đến trước cửa lều rồi, thế nhưng Diêm Liệt lập tức “suyt” nhỏ một tiếng, ý bảo đối phương câm miệng, không được làm ổn người bên trong.
Tuy nhiên, Lạc Tử Dạ vẫn nghe thấy được dù tiếng động bên ngoài khá nhỏ.
Nàng nhắm mắt lại, cọ cọ mặt vào đồ vật thoải mái mà bản thân đang nằm lên rồi mới dần mở mắt ra
Không ngờ nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy lồng ngực trơn bóng và bắp thịt rắn chắc trên đó.
Mặt nàng cứng đờ, nhưng nàng không hề làm ra phản ứng quá mức kích động gì sau khi lấy lại tinh thần mà chỉ ngẩng đầu lên0xem đối phương có còn ngủ hay không
Ai ngờ rằng nàng vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt với đội đồng tử ma mị như đang rực cháy kia, thế nên sau đó nàng chẳng những cứng đờ mặt mà cả người cũng cứng lại nốt! Nàng biết rõ ánh mắt đó có ý gì hơn nữa, nàng từng nghe nói rằng khi đàn ông thức dậy vào sáng sớm thì bọn họ thường rất dễ..
kích động! Thế nên việc khẩn cấp trước mắt là nàng phải giữ bình tĩnh khi đối mặt với hắn, giúp hai bên rời giường theo cách bình thường nhất có thể, tránh phát sinh một số chuyện không được hay ho! Nàng ngồi xuống, nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có muốn ra ngoài đi vệ sinh hay không..
Gia cũng đang muốn...” Đổi băng vệ sinh.
Sáng sớm mà nàng lại hỏi vấn5đề buồn nôn như thế, hoàn toàn không lo lắng đến việc Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chưa dùng bữa sáng
Hắn lập tức sầm mặt lại, sắc mặt còn có xu hướng chuyển thành màu đen
Hắn mở miệng hỏi: “Lạc Tử Dạ, ngươi định không ăn sáng à?”
“A...” Lạc Tử Dạ nhanh chóng ý thức đến điều không thích hợp trong lời nói vừa rồi của mình.
Đúng lúc này, Diễm Liệt nghe thấy giọng nói bên trong lều, biết bọn họ đã tỉnh rồi nên hắn đứng bên ngoài hỏi vào: “Vương, Thái tử điện hạ, có cần người hầu hạ thay y phục và rửa mặt không?” “Không cần!”
Câu này là do Nhiếp chính vương điện hạ trả lời.
Hắn đứng dậy, tự mình mặc quần áo vào, còn Lạc Tử Dạ thì đang mặc bộ quần áo lỏng lẻo, rộng rãi của hắn
Diêm Liệt nghe4Phượng Vô Trù nói xong thì không sai người vào trong hầu hạ nữa, hắn ta trực tiếp đưa quần áo lấy từ trong lều của Lạc Tử Dạ vào trong lều
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Phượng Vô Trù, tiếp tục ra hiệu cho đối phương đi ra ngoài
Trên người nàng, từ trong ra ngoài, ngoại trừ vải bó ngực thì đều là quần áo của Phượng Vô Trù, nếu hắn không đi ra ngoài thì sao nàng có thể thay quần áo được? Hắn nhìn đôi mắt của nàng, hiểu ý nàng muốn nói nhưng hắn vốn không muốn đi ra ngoài
Không chỉ thế, hắn còn đứng tại chỗ giằng co một lúc với nàng nữa
Thế nhưng ánh mắt của Lạc Tử Dạ đột nhiên đổi thành vừa đáng thương vừa uất ức
Khóe miệng hắn giật giật, nhanh chóng tiến đến gần nàng rồi cúi đầu9cắn một cái vào môi nàng
Đồng thời, giọng nói mê hoặc của hắn cũng kề sát tại nàng: “Ngươi cứ che cơ thể này không cho Cô xem đi
Sớm muộn cũng có một ngày, Cô không chỉ nhìn thấy mà còn sẽ chạm vào từng tấc trên cơ thể người, chiếm lấy nó, từng chút từng chút một”
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn nàng một cái rồi mới xoay người đi ra ngoài cửa! Mặt Lạc Tử Dạ đỏ như táo ngay sau khi nghe thấy câu nói ấy, đồng thời trong lòng nàng bắt đầu sâu sắc nghi ngờ thuộc tính của bản thân
Chẳng phải nàng là công sao? Vì sao gần đây nàng luôn bị tên đó trêu chọc đến mức mặt đỏ tía tai thế này? Thật là! Nàng thay quần áo và băng vệ sinh vải xong liền nghe thấy có người đang bẩm báo tin tức ở bên ngoài
Người đó nói rằng đã điều tra ra chỗ mà mười mấy người áo đen bị giết chết, nơi đó cách bọn họ chừng bảy trăm thước
Hung thủ không chỉ giết những người áo đen kia mà thủ đoạn của kẻ đó còn vô cùng tàn nhẫn, thi thể gần như bị “ngũ mã phanh thây”(*), xác vẫn còn đang nằm ở bên đó.
(*) Ngũ mã phanh thây: Là một hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, sau đó đánh ngựa chạy
Lạc Tử Dạ vừa nghe xong liền sững sờ
Ai lại có thủ đoạn như thế chứ? Tuy rằng những người bên cạnh nàng đều không phải là người có lòng dạ lương thiện gì, thế nhưng nếu bảo nàng tìm ra kẻ nào trong những người đó có tác phong giết người đẫm máu như thế thì nàng thật sự không nghĩ ra được là ai.
Sau khi chuẩn bị xong, Lạc Tử Dạ nhìn thoáng qua băng vệ sinh đã bẩn trên mặt đất, nghĩ thẩm thứ này tất nhiên không thể cứ bỏ ở chỗ này như vậy được
Cái quần của Phượng Vô Trù cũng đã bị máu của nàng làm dơ, e rằng hắn sẽ không muốn mặc cái quần này nữa, mà có khi còn không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa, thế nên nàng liền dùng nó để gói thứ trên đất lại.
Nàng bỏ nó vào một góc, dự định đợi lúc không ai để ý sẽ lén lút ném nó đi
Nàng vừa ra cửa liền thấy Phượng Vô Trù đang đứng ngay trước cửa lều
Hắn chắp tay, quay lưng về phía nàng, người mới đến khi nãy đang quỳ trước mặt hắn để bẩm báo tin tức.
Người đó nói tiếp: “Chúng thuộc hạ không có chứng cứ xác thực, không biết người chết là ai
Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay, sau khi nhận được tin này thì Minh Dận Thanh trở nên rất khó hiểu, sắc mặt hắn ta không chỉ vô cùng khó coi mà còn có vẻ tức giận lắm! Vì thế nên chúng thuộc họ cho rằng những người này có khả năng là người của Minh Dận Thanh, có điều, hắn tính để cho những người này làm gì thì không ai biết được!”
Dựa theo tính cách của Minh Dận Thanh thì hắn ta sẽ không dễ dàng kích động và tức giận vì cái chết của vài tên thuộc hạ
Ánh mắt Lạc Tử Dạ trở nên lạnh lẽo, suy nghĩ một lát liền hiểu rõ
Có lẽ không chỉ vì cái chết của thuộc hạ mình mà Minh Dận Thanh còn tức giận vì bản thân bị mất thứ gì đó, từ đó mà ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn ta
Nếu không thì hắn ta sẽ không dễ dàng kích động và nổi giận đến như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng những người đó có liên quan đến mình.
Nàng đang nghĩ như thế thì chợt thấy Nhiếp chính vương điện hạ quay đầu lại nhìn mình
Ngay lúc này, Lâm An vốn luôn ở bên cạnh Lạc Túc Phong đi tới, ông ta cười cười, khom lưng hành lễ rồi mới nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, Thái tử điện hạ, nô tài phụng ý chỉ của bệ hạ đến truyền Thái tử qua gặp bệ hạ! Bệ hạ nói rằng có chuyện muốn nói với Thái tử điện hạ
Không biết là Nhiếp chính vương điện hạ còn muốn giải quyết chuyện gì với Thái tử điện hạ nữa hay không?”
Ông ta nói câu này là vì muốn hỏi Phượng Vô Trù có thể thả người ra hay không
Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn
Hôm qua nàng đã nói với Lạc Túc Phong rằng hôm nay sẽ đi gặp ông ta, thế nên nàng không chờ Phượng Vô Trù mở miệng mà trực tiếp nói: “Đi thôi!”
Nàng tựa vào lồng ngực của hắn, một tay còn vô ý thức vươn ra ôm lấy bờ vai hắn.
Nàng cọ xát bản thân trong lòng hắn.
Hiển nhiên, không lâu sau đó thì động tĩnh mà nàng tạo ra đã làm cho Nhiếp chính vương điện hạ tỉnh lại
Hắn mở đôi mắt ma quỷ của mình ra, ban đầu trong đôi mắt ấy còn hơi mờ mịt, thế nhưng nó lại nhanh chóng xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, nhìn chằm chằm phía trước
Bỗng nhiên, hắn cúi đầu nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình
Đôi con người của hắn vốn còn đang phát ra ánh sáng rét lạnh, sắc bén, thế nhưng nó lại đột nhiên thay đổi
Lúc này, đôi mắt hắn mơ hồ ẩn chứa sự ấm áp, hình như còn chứa ý cười
Cô gái này, chỉ có lúc ngủ mới có3thể ngoan ngoãn hơn một chút!
Cảnh tượng bên trong lều vải đang yên tĩnh như thế vậy
Dường như có người đang muốn vào trong lều để bẩm báo tin tức mới
Kẻ đó đã đi thẳng đến trước cửa lều rồi, thế nhưng Diêm Liệt lập tức “suyt” nhỏ một tiếng, ý bảo đối phương câm miệng, không được làm ổn người bên trong.
Tuy nhiên, Lạc Tử Dạ vẫn nghe thấy được dù tiếng động bên ngoài khá nhỏ.
Nàng nhắm mắt lại, cọ cọ mặt vào đồ vật thoải mái mà bản thân đang nằm lên rồi mới dần mở mắt ra
Không ngờ nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy lồng ngực trơn bóng và bắp thịt rắn chắc trên đó.
Mặt nàng cứng đờ, nhưng nàng không hề làm ra phản ứng quá mức kích động gì sau khi lấy lại tinh thần mà chỉ ngẩng đầu lên0xem đối phương có còn ngủ hay không
Ai ngờ rằng nàng vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt với đội đồng tử ma mị như đang rực cháy kia, thế nên sau đó nàng chẳng những cứng đờ mặt mà cả người cũng cứng lại nốt! Nàng biết rõ ánh mắt đó có ý gì hơn nữa, nàng từng nghe nói rằng khi đàn ông thức dậy vào sáng sớm thì bọn họ thường rất dễ..
kích động! Thế nên việc khẩn cấp trước mắt là nàng phải giữ bình tĩnh khi đối mặt với hắn, giúp hai bên rời giường theo cách bình thường nhất có thể, tránh phát sinh một số chuyện không được hay ho! Nàng ngồi xuống, nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có muốn ra ngoài đi vệ sinh hay không..
Gia cũng đang muốn...” Đổi băng vệ sinh.
Sáng sớm mà nàng lại hỏi vấn5đề buồn nôn như thế, hoàn toàn không lo lắng đến việc Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chưa dùng bữa sáng
Hắn lập tức sầm mặt lại, sắc mặt còn có xu hướng chuyển thành màu đen
Hắn mở miệng hỏi: “Lạc Tử Dạ, ngươi định không ăn sáng à?”
“A...” Lạc Tử Dạ nhanh chóng ý thức đến điều không thích hợp trong lời nói vừa rồi của mình.
Đúng lúc này, Diễm Liệt nghe thấy giọng nói bên trong lều, biết bọn họ đã tỉnh rồi nên hắn đứng bên ngoài hỏi vào: “Vương, Thái tử điện hạ, có cần người hầu hạ thay y phục và rửa mặt không?” “Không cần!”
Câu này là do Nhiếp chính vương điện hạ trả lời.
Hắn đứng dậy, tự mình mặc quần áo vào, còn Lạc Tử Dạ thì đang mặc bộ quần áo lỏng lẻo, rộng rãi của hắn
Diêm Liệt nghe4Phượng Vô Trù nói xong thì không sai người vào trong hầu hạ nữa, hắn ta trực tiếp đưa quần áo lấy từ trong lều của Lạc Tử Dạ vào trong lều
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Phượng Vô Trù, tiếp tục ra hiệu cho đối phương đi ra ngoài
Trên người nàng, từ trong ra ngoài, ngoại trừ vải bó ngực thì đều là quần áo của Phượng Vô Trù, nếu hắn không đi ra ngoài thì sao nàng có thể thay quần áo được? Hắn nhìn đôi mắt của nàng, hiểu ý nàng muốn nói nhưng hắn vốn không muốn đi ra ngoài
Không chỉ thế, hắn còn đứng tại chỗ giằng co một lúc với nàng nữa
Thế nhưng ánh mắt của Lạc Tử Dạ đột nhiên đổi thành vừa đáng thương vừa uất ức
Khóe miệng hắn giật giật, nhanh chóng tiến đến gần nàng rồi cúi đầu9cắn một cái vào môi nàng
Đồng thời, giọng nói mê hoặc của hắn cũng kề sát tại nàng: “Ngươi cứ che cơ thể này không cho Cô xem đi
Sớm muộn cũng có một ngày, Cô không chỉ nhìn thấy mà còn sẽ chạm vào từng tấc trên cơ thể người, chiếm lấy nó, từng chút từng chút một”
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn nàng một cái rồi mới xoay người đi ra ngoài cửa! Mặt Lạc Tử Dạ đỏ như táo ngay sau khi nghe thấy câu nói ấy, đồng thời trong lòng nàng bắt đầu sâu sắc nghi ngờ thuộc tính của bản thân
Chẳng phải nàng là công sao? Vì sao gần đây nàng luôn bị tên đó trêu chọc đến mức mặt đỏ tía tai thế này? Thật là! Nàng thay quần áo và băng vệ sinh vải xong liền nghe thấy có người đang bẩm báo tin tức ở bên ngoài
Người đó nói rằng đã điều tra ra chỗ mà mười mấy người áo đen bị giết chết, nơi đó cách bọn họ chừng bảy trăm thước
Hung thủ không chỉ giết những người áo đen kia mà thủ đoạn của kẻ đó còn vô cùng tàn nhẫn, thi thể gần như bị “ngũ mã phanh thây”(*), xác vẫn còn đang nằm ở bên đó.
(*) Ngũ mã phanh thây: Là một hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, sau đó đánh ngựa chạy
Lạc Tử Dạ vừa nghe xong liền sững sờ
Ai lại có thủ đoạn như thế chứ? Tuy rằng những người bên cạnh nàng đều không phải là người có lòng dạ lương thiện gì, thế nhưng nếu bảo nàng tìm ra kẻ nào trong những người đó có tác phong giết người đẫm máu như thế thì nàng thật sự không nghĩ ra được là ai.
Sau khi chuẩn bị xong, Lạc Tử Dạ nhìn thoáng qua băng vệ sinh đã bẩn trên mặt đất, nghĩ thẩm thứ này tất nhiên không thể cứ bỏ ở chỗ này như vậy được
Cái quần của Phượng Vô Trù cũng đã bị máu của nàng làm dơ, e rằng hắn sẽ không muốn mặc cái quần này nữa, mà có khi còn không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa, thế nên nàng liền dùng nó để gói thứ trên đất lại.
Nàng bỏ nó vào một góc, dự định đợi lúc không ai để ý sẽ lén lút ném nó đi
Nàng vừa ra cửa liền thấy Phượng Vô Trù đang đứng ngay trước cửa lều
Hắn chắp tay, quay lưng về phía nàng, người mới đến khi nãy đang quỳ trước mặt hắn để bẩm báo tin tức.
Người đó nói tiếp: “Chúng thuộc hạ không có chứng cứ xác thực, không biết người chết là ai
Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay, sau khi nhận được tin này thì Minh Dận Thanh trở nên rất khó hiểu, sắc mặt hắn ta không chỉ vô cùng khó coi mà còn có vẻ tức giận lắm! Vì thế nên chúng thuộc họ cho rằng những người này có khả năng là người của Minh Dận Thanh, có điều, hắn tính để cho những người này làm gì thì không ai biết được!”
Dựa theo tính cách của Minh Dận Thanh thì hắn ta sẽ không dễ dàng kích động và tức giận vì cái chết của vài tên thuộc hạ
Ánh mắt Lạc Tử Dạ trở nên lạnh lẽo, suy nghĩ một lát liền hiểu rõ
Có lẽ không chỉ vì cái chết của thuộc hạ mình mà Minh Dận Thanh còn tức giận vì bản thân bị mất thứ gì đó, từ đó mà ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn ta
Nếu không thì hắn ta sẽ không dễ dàng kích động và nổi giận đến như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng những người đó có liên quan đến mình.
Nàng đang nghĩ như thế thì chợt thấy Nhiếp chính vương điện hạ quay đầu lại nhìn mình
Ngay lúc này, Lâm An vốn luôn ở bên cạnh Lạc Túc Phong đi tới, ông ta cười cười, khom lưng hành lễ rồi mới nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, Thái tử điện hạ, nô tài phụng ý chỉ của bệ hạ đến truyền Thái tử qua gặp bệ hạ! Bệ hạ nói rằng có chuyện muốn nói với Thái tử điện hạ
Không biết là Nhiếp chính vương điện hạ còn muốn giải quyết chuyện gì với Thái tử điện hạ nữa hay không?”
Ông ta nói câu này là vì muốn hỏi Phượng Vô Trù có thể thả người ra hay không
Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn
Hôm qua nàng đã nói với Lạc Túc Phong rằng hôm nay sẽ đi gặp ông ta, thế nên nàng không chờ Phượng Vô Trù mở miệng mà trực tiếp nói: “Đi thôi!”
/1476
|