*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất nhiên nàng sẽ không làm như vậy
Và nàng cũng biết Lạc Túc Phong chắc chắn sẽ hiểu ý nàng muốn nói
Nàng chỉ cần đối phương nghe hiểu là được!
Nàng vừa dứt lời là bầu không khí trong lều chợt lạnh xuống ngay
Thái độ hiển từ và vô cùng yêu thương Lạc Tử Dạ của Lạc Tục Phong biến mất ngay lập tức, giọng ông ta trở nên lạnh bằng: “Thái tử, con biết mình rốt cuộc đang nói cái gì hay không?” Ông ta đương nhiên biết vật mà Lạc Tử Dạ muốn là Thiên Tử lệnh
Tuy nhiên, điều làm ông ta cảm thấy tức giận là Lạc Tử Dạ lại dám nói mình muốn lấy lại Thiên Tử lệnh, chẳng phải nó đã rơi vào tay ông ta rồi sao? Không chỉ thế, chuyện Lạc Tử Dục3trước đó quả thật do chính tay ông ta lập mưu
mà ra, nhưng những chuyện như thế này nói ra ngoài cũng chẳng vẻ vang gì, mà ông ta còn là Hoàng đế nữa chứ
Thế mà Lạc Tử Dạ lại dám ngang nhiên nói ra chuyện này, mặc dù chỉ là ám chỉ nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy rất không hài lòng.
Nghe ông ta nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đương nhiên biết mình đang nói cái gì
Cũng do nhi thần biết yêu cầu này hơi quá đáng với phụ hoàng nên từ lúc bắt đầu nhi thần đã nói rằng sợ phụ hoàng không đồng ý!”
Nàng nói đến đây liền hơi cúi đầu xuống, ra vẻ vừa sợ hãi vừa cung kính
Trong lòng nàng biết rằng Lạc Túc Phong chắc chắn0sẽ không trừng trị nàng ngay vì Lạc Tục Phong vẫn muốn đồ trong tay nàng! Quả nhiên, Lạc Túc Phong vừa nghe xong liền liếc nhìn sắc mặt của Lạc Tử Dạ, ông ta vốn đang muốn phun đám lửa trong bụng ra, thế nhưng có vẻ như ông ta chợt nghĩ tới điều gì đó rồi tự mình dùng sức kiềm chế cơn tức ấy lại
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Thái tử thật sự không tính đổi một yêu cầu khác à? Nếu con đổi yêu cầu khác thì trẫm còn có thể suy nghĩ lại!”
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần thật sự không tính thay đổi! Dù sao đối phương cũng vì nhi thần nên mới mất vật đó, nhi thần vẫn luôn cảm thấy lo sợ và bất an5trong lòng, e rằng chỉ đến khi nhi thần trả lại vật đó cho đối phương thì mới có thể an tâm được!” Lạc Tử Dạ nói đến đây thì dáng vẻ trông vẫn rất ngoan ngoãn.
Sắc mặt Lạc Túc Phong càng tốt hơn, ông ta đột nhiên hé miệng hỏi Lạc Tử Dạ: “Cảm thấy bồn chồn lo sợ vì đối phương? Thế nhưng Thái tử có còn nhớ phụ hoàng của con là trẫm hay không! Con làm khó phụ hoàng như vậy chỉ vì sự bất an đối với người ngoài sao?”
Ông ta làm vậy rõ ràng là định đi con đường đánh vào tình thân đây mà.
Lạc Tử Dạ thật sự rất muốn cười, thể sao khi hãm hại nàng thì Lạc Túc Phong không nhớ rằng ông ta là phụ hoàng của nàng chứ?4Khi ông ta muốn dùng chuyện của Lạc Tử Dục để trừng trị nàng, ông ta có nghĩ đến quan hệ cha con của hai người không? Đến lúc này rồi mà còn đem chuyện đó ra để nhắc nhở nàng nữa chứ.
Tuy trong lòng giễu cợt những nét mặt nàng vẫn cung kính như thường, đồng thời mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không dám! Nhi thần tất nhiên không dám làm phụ hoàng khó xử
Chẳng qua là phụ hoàng cũng nên hiểu, tại một số thời điểm, tuy rằng nhi thần có thể hiểu phụ hoàng làm vậy là vì suy nghĩ cho đại cuộc, nhưng mà nhi thần cũng là ruột thịt của phụ hoàng mà
Trái tim nhi thần đã nguội lạnh khi phải đối mặt với những cách thức xử lý công việc của9phụ hoàng, đó là điều khó tránh khỏi! Chỉ khi phụ hoàng đồng ý đem vật này trả lại cho chủ nhân của nó thì nhi thần mới có thể buông tảng đá lớn trong lòng xuống được, mới có thể một lòng trung thành với phụ hoàng như trước đây, cho phụ hoàng cầu gì được đó!”
Nói thật ra, nàng đang nói bóng nói gió rằng tuy ông đúng là cha ta, thế nhưng chuyện trước đây ông từng làm đã khiến cho ta cảm thấy bất mãn
Vậy nên nếu như ông đồng ý yêu cầu của ta thì ta sẽ quên hết những hành vi ông đã làm, đồng thời cho ông cầu gì được đó!
Cầu gì được đó ở đây là chỉ chuyện những thanh súng.
Sau khi nghe đến đây, gương mặt Lạc Túc Phong đã hoàn toàn tối sầm lại! Ông ta biết ngụ ý trong lời nói của Lạc Tử Dạ, người đứng trước mặt ông ta hiện tại đã thông minh đến mức biết vì sao mình lại gọi y tới đây rồi
Vì thế nên y mới dám công khai bàn điều kiện với mình, muốn mình đưa Thiên Tử lệnh cho y!
Đương nhiên là ông ta không muốn đưa rồi, đặc biệt là sau khi nhớ lại sự hy sinh của Vân thừa tướng, ái khanh của mình thì ông ta càng không muốn đưa!
Lúc đó, bởi vì ông ta rất muốn có vật này nên mới để cho Vân thừa tướng ra gánh tội, đây vẫn luôn là nút thắt trong lòng ông ta
Có điều, không muốn cho là một chuyện, ông ta nhớ lại những thanh sáng trong tay Lạc Tử Dạ, còn có vật đã thể hiện uy lực lúc diễn tập quân sự hôm qua nữa, ông ta cảm thấy mình thật sự muốn có chúng
Vì thế nên trong lúc xoắn xuýt về sự mâu thuẫn này, ông ta đã yên lặng không lên tiếng một hồi lâu
Tuy nhiên, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, ánh mắt ông ta vô cùng không thân thiện, rõ ràng là đang uy hiếp nàng! Ông ta nhìn chòng chọc Lạc Tử Dạ một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, ý con vừa nói là nếu trẫm không đưa vật này cho con thì con sẽ không trung thành với trẫm nữa, đúng không?” Ông ta vừa dứt lời liền dùng tay vỗ xuống bàn để thể hiện sự tức giận của mình, thậm chí hy vọng rằng thái độ của mình có thể hù dọa được Lạc Tử Dạ
Có điều, Lạc Tử Dạ vẫn vững như núi sau khi nghe ông ta nói
Nàng cứ đứng lẳng lặng như thế, nhẹ nhàng nói: “Nhi thần không dám!”
Nàng không nói “không phải” mà là “không dám”
Lạc Túc Phong đương nhiên hiểu sự khác nhau giữa hai từ này.
Lạc Tử Dạ cũng biết vì sao Lạc Túc Phong lại nói như vậy
Ông ta muốn dùng tay không bắt sói trắng nên mới hù dọa nàng
Nếu như nàng nhát gan thì chắc chắn sẽ bị dọa và hoang mang không biết nên làm gì mới đúng, đồng thời trực tiếp giao thứ trên tay mình ra, không dám nói gì nữa.
Thế nhưng có lẽ Lạc Túc Phong không biết, không chỉ có mình ông ta muốn dùng tay không bắt sói trắng mà nàng cũng thế
Lần này thử xem kỹ thuật của ai cao hơn! Lạc Túc Phong thấy Lạc Tử Dạ vẫn vững như núi sau khi bản thân đã thể hiện sự tức giận ra như thế, thậm chí còn đáp lại một cách nhẹ nhàng thì rất giận dữ
Ông ta nói: “Xem dáng vẻ của Thái tử thì chắc con đã biết trẫm muốn thứ gì rồi! Chẳng qua là Thái tử thật sự muốn bàn điều kiện với trẫm ư? Thái tử có nghĩ tới việc trẫm nóng giận rồi ra lệnh giết chết con luôn không? Con nên biết rằng những kẻ muốn bàn điều kiện với Hoàng đế đều không có kết quả gì tốt đâu!”
Ông ta vẫn đang uy hiếp Lạc Tử Dạ
Lạc Tử Dạ lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là phụ hoàng có thể làm vậy rồi, chẳng qua là Thần Cơ doanh chỉ nghe lời một mình nhi thần mà thôi, ngoài bọn họ ra thì không còn ai biết cách sử dụng súng nữa
Phụ hoàng có thể đem nó về nghiên cứu, dù sao thì phụ hoàng cũng đã thấy phương pháp sử dụng của nó khi diễn tập quân sự rồi
Thế nhưng phụ hoàng có thể đảm bảo rằng phụ hoàng và thuộc hạ của ngài có thể học được cách sử dụng chỉ sau một lần quan sát không?”
Tất nhiên nàng sẽ không làm như vậy
Và nàng cũng biết Lạc Túc Phong chắc chắn sẽ hiểu ý nàng muốn nói
Nàng chỉ cần đối phương nghe hiểu là được!
Nàng vừa dứt lời là bầu không khí trong lều chợt lạnh xuống ngay
Thái độ hiển từ và vô cùng yêu thương Lạc Tử Dạ của Lạc Tục Phong biến mất ngay lập tức, giọng ông ta trở nên lạnh bằng: “Thái tử, con biết mình rốt cuộc đang nói cái gì hay không?” Ông ta đương nhiên biết vật mà Lạc Tử Dạ muốn là Thiên Tử lệnh
Tuy nhiên, điều làm ông ta cảm thấy tức giận là Lạc Tử Dạ lại dám nói mình muốn lấy lại Thiên Tử lệnh, chẳng phải nó đã rơi vào tay ông ta rồi sao? Không chỉ thế, chuyện Lạc Tử Dục3trước đó quả thật do chính tay ông ta lập mưu
mà ra, nhưng những chuyện như thế này nói ra ngoài cũng chẳng vẻ vang gì, mà ông ta còn là Hoàng đế nữa chứ
Thế mà Lạc Tử Dạ lại dám ngang nhiên nói ra chuyện này, mặc dù chỉ là ám chỉ nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy rất không hài lòng.
Nghe ông ta nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đương nhiên biết mình đang nói cái gì
Cũng do nhi thần biết yêu cầu này hơi quá đáng với phụ hoàng nên từ lúc bắt đầu nhi thần đã nói rằng sợ phụ hoàng không đồng ý!”
Nàng nói đến đây liền hơi cúi đầu xuống, ra vẻ vừa sợ hãi vừa cung kính
Trong lòng nàng biết rằng Lạc Túc Phong chắc chắn0sẽ không trừng trị nàng ngay vì Lạc Tục Phong vẫn muốn đồ trong tay nàng! Quả nhiên, Lạc Túc Phong vừa nghe xong liền liếc nhìn sắc mặt của Lạc Tử Dạ, ông ta vốn đang muốn phun đám lửa trong bụng ra, thế nhưng có vẻ như ông ta chợt nghĩ tới điều gì đó rồi tự mình dùng sức kiềm chế cơn tức ấy lại
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Thái tử thật sự không tính đổi một yêu cầu khác à? Nếu con đổi yêu cầu khác thì trẫm còn có thể suy nghĩ lại!”
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần thật sự không tính thay đổi! Dù sao đối phương cũng vì nhi thần nên mới mất vật đó, nhi thần vẫn luôn cảm thấy lo sợ và bất an5trong lòng, e rằng chỉ đến khi nhi thần trả lại vật đó cho đối phương thì mới có thể an tâm được!” Lạc Tử Dạ nói đến đây thì dáng vẻ trông vẫn rất ngoan ngoãn.
Sắc mặt Lạc Túc Phong càng tốt hơn, ông ta đột nhiên hé miệng hỏi Lạc Tử Dạ: “Cảm thấy bồn chồn lo sợ vì đối phương? Thế nhưng Thái tử có còn nhớ phụ hoàng của con là trẫm hay không! Con làm khó phụ hoàng như vậy chỉ vì sự bất an đối với người ngoài sao?”
Ông ta làm vậy rõ ràng là định đi con đường đánh vào tình thân đây mà.
Lạc Tử Dạ thật sự rất muốn cười, thể sao khi hãm hại nàng thì Lạc Túc Phong không nhớ rằng ông ta là phụ hoàng của nàng chứ?4Khi ông ta muốn dùng chuyện của Lạc Tử Dục để trừng trị nàng, ông ta có nghĩ đến quan hệ cha con của hai người không? Đến lúc này rồi mà còn đem chuyện đó ra để nhắc nhở nàng nữa chứ.
Tuy trong lòng giễu cợt những nét mặt nàng vẫn cung kính như thường, đồng thời mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không dám! Nhi thần tất nhiên không dám làm phụ hoàng khó xử
Chẳng qua là phụ hoàng cũng nên hiểu, tại một số thời điểm, tuy rằng nhi thần có thể hiểu phụ hoàng làm vậy là vì suy nghĩ cho đại cuộc, nhưng mà nhi thần cũng là ruột thịt của phụ hoàng mà
Trái tim nhi thần đã nguội lạnh khi phải đối mặt với những cách thức xử lý công việc của9phụ hoàng, đó là điều khó tránh khỏi! Chỉ khi phụ hoàng đồng ý đem vật này trả lại cho chủ nhân của nó thì nhi thần mới có thể buông tảng đá lớn trong lòng xuống được, mới có thể một lòng trung thành với phụ hoàng như trước đây, cho phụ hoàng cầu gì được đó!”
Nói thật ra, nàng đang nói bóng nói gió rằng tuy ông đúng là cha ta, thế nhưng chuyện trước đây ông từng làm đã khiến cho ta cảm thấy bất mãn
Vậy nên nếu như ông đồng ý yêu cầu của ta thì ta sẽ quên hết những hành vi ông đã làm, đồng thời cho ông cầu gì được đó!
Cầu gì được đó ở đây là chỉ chuyện những thanh súng.
Sau khi nghe đến đây, gương mặt Lạc Túc Phong đã hoàn toàn tối sầm lại! Ông ta biết ngụ ý trong lời nói của Lạc Tử Dạ, người đứng trước mặt ông ta hiện tại đã thông minh đến mức biết vì sao mình lại gọi y tới đây rồi
Vì thế nên y mới dám công khai bàn điều kiện với mình, muốn mình đưa Thiên Tử lệnh cho y!
Đương nhiên là ông ta không muốn đưa rồi, đặc biệt là sau khi nhớ lại sự hy sinh của Vân thừa tướng, ái khanh của mình thì ông ta càng không muốn đưa!
Lúc đó, bởi vì ông ta rất muốn có vật này nên mới để cho Vân thừa tướng ra gánh tội, đây vẫn luôn là nút thắt trong lòng ông ta
Có điều, không muốn cho là một chuyện, ông ta nhớ lại những thanh sáng trong tay Lạc Tử Dạ, còn có vật đã thể hiện uy lực lúc diễn tập quân sự hôm qua nữa, ông ta cảm thấy mình thật sự muốn có chúng
Vì thế nên trong lúc xoắn xuýt về sự mâu thuẫn này, ông ta đã yên lặng không lên tiếng một hồi lâu
Tuy nhiên, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, ánh mắt ông ta vô cùng không thân thiện, rõ ràng là đang uy hiếp nàng! Ông ta nhìn chòng chọc Lạc Tử Dạ một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, ý con vừa nói là nếu trẫm không đưa vật này cho con thì con sẽ không trung thành với trẫm nữa, đúng không?” Ông ta vừa dứt lời liền dùng tay vỗ xuống bàn để thể hiện sự tức giận của mình, thậm chí hy vọng rằng thái độ của mình có thể hù dọa được Lạc Tử Dạ
Có điều, Lạc Tử Dạ vẫn vững như núi sau khi nghe ông ta nói
Nàng cứ đứng lẳng lặng như thế, nhẹ nhàng nói: “Nhi thần không dám!”
Nàng không nói “không phải” mà là “không dám”
Lạc Túc Phong đương nhiên hiểu sự khác nhau giữa hai từ này.
Lạc Tử Dạ cũng biết vì sao Lạc Túc Phong lại nói như vậy
Ông ta muốn dùng tay không bắt sói trắng nên mới hù dọa nàng
Nếu như nàng nhát gan thì chắc chắn sẽ bị dọa và hoang mang không biết nên làm gì mới đúng, đồng thời trực tiếp giao thứ trên tay mình ra, không dám nói gì nữa.
Thế nhưng có lẽ Lạc Túc Phong không biết, không chỉ có mình ông ta muốn dùng tay không bắt sói trắng mà nàng cũng thế
Lần này thử xem kỹ thuật của ai cao hơn! Lạc Túc Phong thấy Lạc Tử Dạ vẫn vững như núi sau khi bản thân đã thể hiện sự tức giận ra như thế, thậm chí còn đáp lại một cách nhẹ nhàng thì rất giận dữ
Ông ta nói: “Xem dáng vẻ của Thái tử thì chắc con đã biết trẫm muốn thứ gì rồi! Chẳng qua là Thái tử thật sự muốn bàn điều kiện với trẫm ư? Thái tử có nghĩ tới việc trẫm nóng giận rồi ra lệnh giết chết con luôn không? Con nên biết rằng những kẻ muốn bàn điều kiện với Hoàng đế đều không có kết quả gì tốt đâu!”
Ông ta vẫn đang uy hiếp Lạc Tử Dạ
Lạc Tử Dạ lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là phụ hoàng có thể làm vậy rồi, chẳng qua là Thần Cơ doanh chỉ nghe lời một mình nhi thần mà thôi, ngoài bọn họ ra thì không còn ai biết cách sử dụng súng nữa
Phụ hoàng có thể đem nó về nghiên cứu, dù sao thì phụ hoàng cũng đã thấy phương pháp sử dụng của nó khi diễn tập quân sự rồi
Thế nhưng phụ hoàng có thể đảm bảo rằng phụ hoàng và thuộc hạ của ngài có thể học được cách sử dụng chỉ sau một lần quan sát không?”
/1476
|