*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà, nói thật thì dù hắn ta không làm ra phản ứng gì nhiều cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, bởi vì...
Cuối cùng Đạm Đài Dục Đường đã nhìn về phía Võ Hạng Dương, nàng ta hỏi: “Hạng Dương ca ca, lời y nói có phải là sự thật hay không? Dao găm đó không phải của y mà là của huynh sao? Độc dược trên dao găm cũng là do huynh bội lên?”
Nghe nàng ta hỏi thể, Võ Hạng Dương nghẹn lời trong chốc lát, nét mặt hắn ta hơi lúng túng.
Hiện tại, nơi này không chỉ có mỗi Lạc Tử Dạ mà những người khác cũng đều nhìn chằm chằm vào hắn ta
Nếu hắn ta chỉ là một tên vô liêm sỉ, không có3tiếng tăm gì thì không sao, thế nhưng mà hắn ta lại là hoàng tử của một nước
Hắn ta đã dùng kể lừa gạt Đạm Đài Dục Đường trước mặt mọi người một lần rồi, nếu mà hắn ta lại nói dối nàng ngay trước mặt mọi người lần nữa..
Dù cho sau này hắn ta có leo lên ngai vàng thì cũng không thể nào cứu vãn danh tiếng của mình được nữa.
Vì thế nên hắn ta không nói gì cả.
Thấy hắn ta không nói gì, hàng lông mày của Đạm Đài Dục Đường nhíu lại, gần như không dám tin tưởng mà hỏi thêm một câu: “Trước đó muội muội của huynh bảo rằng Lạc Tử Dạ vẫn luôn gây chuyện với hai người nên gọi ta đến hỗ0trợ, chuyện này cũng là giả ư?”
Nàng không phải là đồ ngu, dựa theo tình hình trước mắt, đồng thời suy nghĩ lại về cuộc đối thoại giữa bọn họ ban nãy, nàng đại khái đã đoán được chuyện gì đang xảy ra
Hiển nhiên là Lạc Tử Dạ vốn không tính đánh với bọn họ, là do chính bọn họ gây chuyện với y trước
Điều kỳ lạ duy nhất ở đây là khi nàng tới, thứ nàng nhìn thấy là quân đội của Lạc Tử Dạ vây quanh người của Võ Hạng Dương, hơn nữa Võ Hạng Dương còn mắng Lạc Tử Dạ hèn hạ nữa, vì thế nên nàng liền tin rằng Lạc Tử Dạ tính ám hại Võ Hạng Dương
Thế nhưng đến lúc này, nàng hỏi Võ Hạng5Dương rằng Lạc Tử Dạ nói có thật không, độc trên dao găm rốt cuộc là do ai bôi lên thì đối phương lại không dám trả lời
Bây giờ mà nàng còn chưa nhìn ra vấn đề thì chính bản thân nàng cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của mình!
“Cái gì?” Võ Hạng Dương còn chưa mở miệng là Lạc Tử Dạ đã hô to trước rồi, nàng nói: “Ta có nghe lầm không? Các ngươi nói với người ta rằng ta vẫn luôn gây chuyện với các ngươi, bảo con gái nhà người ta tới hỗ trợ các ngươi ư? Ngươi tuyệt đối đừng nói với gia rằng các ngươi còn nói với người ta là hôm nay gia tính ám sát các ngươi, gọi người4ta tới cứu các ngươi nữa đấy nhá!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Võ Hạng Dương lập tức tối xuống.
Đạm Đài Dục Đường cũng yên lặng vài giây, sắc mặt của nàng cứng đờ lại
Những lời Võ Lưu Nguyệt từng nói với nàng đúng là giống y như những gì Lạc Tử Dạ vừa nói
Trong lòng nàng nhanh chóng dâng lên cảm giác bị lừa gạt, nhưng mà đối phương lại là Võ Hạng Dương
Nàng cố gắng tự thuyết phục mình, từ tận đáy lòng nàng không muốn tin tưởng rằng đối phương đã lừa gạt mình.
Có điều, sự thật dường như đã phơi bày trước mắt
Hơn nữa, đầu nàng còn rất không đúng lúc mà nhớ lại lời Vân Tiêu Náo từng nói, điều này làm cho nàng9thấy trái tim mình càng lạnh hơn! Sắc mặt nàng dần dần trở nên trắng bệch
Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta, nàng biết rằng đối phương đã phát hiện ra điều gì đó dựa vào nét mặt ấy
Nàng mở miệng nói: “Cô nương, khi người trong triều đình giao tranh với nhau thì thường mỗi bước đều là một nước cờ
Hiển nhiên, Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt đã bày một bàn cờ thật hay! Gia là mục tiêu mà bọn họ muốn đối phó, ngươi là quân cờ mà bọn họ đã bố trí, nếu gia đoán không sai thì nếu hôm nay gia thật sự chết ở đây, những kẻ có đầu óc thông minh này sẽ lựa chọn một trong hai phương án! Ngươi có thể đoán đó là hai phương án gì chứ?”
Lạc Tử Dạ vừa nói xong là sự khó coi trên mặt Đạm Đài Dục Đường càng trở nên rõ ràng hơn.
Nàng run rẩy mở miệng nói: “Phương án thứ nhất là cuối cùng ngươi không chết, thế nhưng chuyện người bị tấn công hôm nay, cộng thêm việc ta dẫn theo thần binh, giục ngựa xuất hiện ở đây đã bị nhiều người nhìn thấy! Đến lúc đó, nếu người nói mình bị tấn công thì mấy người này sẽ sử dụng miệng nhiều sắt chảy"(*), cùng nói rằng người thật sự tấn công ngươi là ta, không liên quan tới bọn họ! Bọn họ đều là người có quyền cao chức trọng, ai cũng kiên trì nói thế thì dù người có chứng minh bọn họ nhiều hơn nữa cũng không làm gì được
Dù sao thì rất nhiều người từng nhìn thấy bọn họ đi từ trong doanh trướng ra, chẳng qua là vài người đi ra ngoài mà thôi, bọn họ không thể nào thật sự làm ra chuyện như thế này với người được! Hơn nữa, nếu chuyện này nhất định cần có người gánh tội thay...”
(*) Miệng nhiều sắt chảy: tương tự như “tam sao thất bản”, ý nói sức mạnh từ lời nói của con người vô cùng ghê gớm, khiến tốt xấu lẫn lộn, thật giả khó phân
Thi công chúa của nước Tây Vực nhỏ nhoi như nàng dường như là người thích hợp nhất, tốt nhất để gánh tội thay
So với các nước lớn ở Trung Nguyên, dân số và địa lý của Tây Vực hoàn toàn không đáng nhắc tới
Nếu nàng gánh tội danh mưu hại Thái tử của một nước đứng thứ nhất như thế này thì đừng nói là nàng, ngay cả phụ vương của nàng cũng không thể vác nổi cái mũ này
Có điều, đối với những người Trung Nguyên này mà nói, do Tây Vực bọn họ nhỏ yếu hơn Trung Nguyên quá nhiều nên nếu như nhất định cần một người đứng ra gánh chịu trách nhiệm trong chuyện này thì người đó chắc chắn sẽ là nàng!
Hơn nữa, trong quá trình này, nàng thật sự đã ra tay! Những chuyện này đã rõ như ban ngày rồi, đến cuối cùng, Tây Vực không chỉ phải đối mặt với hậu quả của việc đắc tội Thiên Diệu mà còn phải đối mặt với lửa giận của Nhiếp chính vương điện hạ nữa! Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ lên tiếng: “Khả năng thứ hai là gia chết! Bọn họ cũng sẽ không cho người sống để xuất hiện trước mặt phụ hoàng của bản Thái tử, bọn họ sẽ trực tiếp giết người để bịt miệng
Bọn họ sẽ nói là vì bản Thái tử chết trong tay ngươi, bọn họ muốn báo thù cho bản Thái tử nên đã diệt trừ hung thủ là ngươi! Quả là kể hay, gia bị giết chết, ngươi thì gánh tội thay, những kẻ cầm đầu chuyện này như bọn họ lại trở thành kẻ lập công to!”
Lạc Tử Dạ nói đến đây lại giơ cánh tay đã bị trúng độc lên: “Đã thấy chưa, bây giờ gia còn bị trúng độc nữa! Vừa rồi cánh tay của Võ Hạng Dương cũng bị gia cắt trúng, hắn ta cũng trúng cùng loại độc với gia
Bọn họ có thể nói rằng ngươi hạ độc gia, Võ Hạng Dương vì báo thù cho gia nên mới đối phó ngươi, đồng thời cũng bị trúng độc của ngươi
Dù sao thì Tây Vực cũng là quốc gia dùng độc lợi hại nhất, mọi người rất dễ tin những lời nói như thế này, đúng không?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Võ Hạng Dương cũng trở nên khó coi.
Nhất là sắc mặt của hắn ta trở nên nghiêm túc sau khi thấy Đạm Đài Dục Đường nhìn mình
Cuối cùng, hắn ta không nhìn Đạm Đài Dục Đường mà trực tiếp nhìn về phía Lạc Tử Dạ, hắn ta cười lạnh một tiếng rồi nói: “Lạc Tử Dạ, bản điện hạ thật không ngờ rằng dù ngươi không nhìn thấy quá trình nhưng vẫn có thể suy đoán chính xác như vậy, giống y như là người đã thấy tận mắt cảnh tượng chúng ta âm mưu với nhau vậy!”
Nhưng mà, nói thật thì dù hắn ta không làm ra phản ứng gì nhiều cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, bởi vì...
Cuối cùng Đạm Đài Dục Đường đã nhìn về phía Võ Hạng Dương, nàng ta hỏi: “Hạng Dương ca ca, lời y nói có phải là sự thật hay không? Dao găm đó không phải của y mà là của huynh sao? Độc dược trên dao găm cũng là do huynh bội lên?”
Nghe nàng ta hỏi thể, Võ Hạng Dương nghẹn lời trong chốc lát, nét mặt hắn ta hơi lúng túng.
Hiện tại, nơi này không chỉ có mỗi Lạc Tử Dạ mà những người khác cũng đều nhìn chằm chằm vào hắn ta
Nếu hắn ta chỉ là một tên vô liêm sỉ, không có3tiếng tăm gì thì không sao, thế nhưng mà hắn ta lại là hoàng tử của một nước
Hắn ta đã dùng kể lừa gạt Đạm Đài Dục Đường trước mặt mọi người một lần rồi, nếu mà hắn ta lại nói dối nàng ngay trước mặt mọi người lần nữa..
Dù cho sau này hắn ta có leo lên ngai vàng thì cũng không thể nào cứu vãn danh tiếng của mình được nữa.
Vì thế nên hắn ta không nói gì cả.
Thấy hắn ta không nói gì, hàng lông mày của Đạm Đài Dục Đường nhíu lại, gần như không dám tin tưởng mà hỏi thêm một câu: “Trước đó muội muội của huynh bảo rằng Lạc Tử Dạ vẫn luôn gây chuyện với hai người nên gọi ta đến hỗ0trợ, chuyện này cũng là giả ư?”
Nàng không phải là đồ ngu, dựa theo tình hình trước mắt, đồng thời suy nghĩ lại về cuộc đối thoại giữa bọn họ ban nãy, nàng đại khái đã đoán được chuyện gì đang xảy ra
Hiển nhiên là Lạc Tử Dạ vốn không tính đánh với bọn họ, là do chính bọn họ gây chuyện với y trước
Điều kỳ lạ duy nhất ở đây là khi nàng tới, thứ nàng nhìn thấy là quân đội của Lạc Tử Dạ vây quanh người của Võ Hạng Dương, hơn nữa Võ Hạng Dương còn mắng Lạc Tử Dạ hèn hạ nữa, vì thế nên nàng liền tin rằng Lạc Tử Dạ tính ám hại Võ Hạng Dương
Thế nhưng đến lúc này, nàng hỏi Võ Hạng5Dương rằng Lạc Tử Dạ nói có thật không, độc trên dao găm rốt cuộc là do ai bôi lên thì đối phương lại không dám trả lời
Bây giờ mà nàng còn chưa nhìn ra vấn đề thì chính bản thân nàng cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của mình!
“Cái gì?” Võ Hạng Dương còn chưa mở miệng là Lạc Tử Dạ đã hô to trước rồi, nàng nói: “Ta có nghe lầm không? Các ngươi nói với người ta rằng ta vẫn luôn gây chuyện với các ngươi, bảo con gái nhà người ta tới hỗ trợ các ngươi ư? Ngươi tuyệt đối đừng nói với gia rằng các ngươi còn nói với người ta là hôm nay gia tính ám sát các ngươi, gọi người4ta tới cứu các ngươi nữa đấy nhá!”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Võ Hạng Dương lập tức tối xuống.
Đạm Đài Dục Đường cũng yên lặng vài giây, sắc mặt của nàng cứng đờ lại
Những lời Võ Lưu Nguyệt từng nói với nàng đúng là giống y như những gì Lạc Tử Dạ vừa nói
Trong lòng nàng nhanh chóng dâng lên cảm giác bị lừa gạt, nhưng mà đối phương lại là Võ Hạng Dương
Nàng cố gắng tự thuyết phục mình, từ tận đáy lòng nàng không muốn tin tưởng rằng đối phương đã lừa gạt mình.
Có điều, sự thật dường như đã phơi bày trước mắt
Hơn nữa, đầu nàng còn rất không đúng lúc mà nhớ lại lời Vân Tiêu Náo từng nói, điều này làm cho nàng9thấy trái tim mình càng lạnh hơn! Sắc mặt nàng dần dần trở nên trắng bệch
Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta, nàng biết rằng đối phương đã phát hiện ra điều gì đó dựa vào nét mặt ấy
Nàng mở miệng nói: “Cô nương, khi người trong triều đình giao tranh với nhau thì thường mỗi bước đều là một nước cờ
Hiển nhiên, Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt đã bày một bàn cờ thật hay! Gia là mục tiêu mà bọn họ muốn đối phó, ngươi là quân cờ mà bọn họ đã bố trí, nếu gia đoán không sai thì nếu hôm nay gia thật sự chết ở đây, những kẻ có đầu óc thông minh này sẽ lựa chọn một trong hai phương án! Ngươi có thể đoán đó là hai phương án gì chứ?”
Lạc Tử Dạ vừa nói xong là sự khó coi trên mặt Đạm Đài Dục Đường càng trở nên rõ ràng hơn.
Nàng run rẩy mở miệng nói: “Phương án thứ nhất là cuối cùng ngươi không chết, thế nhưng chuyện người bị tấn công hôm nay, cộng thêm việc ta dẫn theo thần binh, giục ngựa xuất hiện ở đây đã bị nhiều người nhìn thấy! Đến lúc đó, nếu người nói mình bị tấn công thì mấy người này sẽ sử dụng miệng nhiều sắt chảy"(*), cùng nói rằng người thật sự tấn công ngươi là ta, không liên quan tới bọn họ! Bọn họ đều là người có quyền cao chức trọng, ai cũng kiên trì nói thế thì dù người có chứng minh bọn họ nhiều hơn nữa cũng không làm gì được
Dù sao thì rất nhiều người từng nhìn thấy bọn họ đi từ trong doanh trướng ra, chẳng qua là vài người đi ra ngoài mà thôi, bọn họ không thể nào thật sự làm ra chuyện như thế này với người được! Hơn nữa, nếu chuyện này nhất định cần có người gánh tội thay...”
(*) Miệng nhiều sắt chảy: tương tự như “tam sao thất bản”, ý nói sức mạnh từ lời nói của con người vô cùng ghê gớm, khiến tốt xấu lẫn lộn, thật giả khó phân
Thi công chúa của nước Tây Vực nhỏ nhoi như nàng dường như là người thích hợp nhất, tốt nhất để gánh tội thay
So với các nước lớn ở Trung Nguyên, dân số và địa lý của Tây Vực hoàn toàn không đáng nhắc tới
Nếu nàng gánh tội danh mưu hại Thái tử của một nước đứng thứ nhất như thế này thì đừng nói là nàng, ngay cả phụ vương của nàng cũng không thể vác nổi cái mũ này
Có điều, đối với những người Trung Nguyên này mà nói, do Tây Vực bọn họ nhỏ yếu hơn Trung Nguyên quá nhiều nên nếu như nhất định cần một người đứng ra gánh chịu trách nhiệm trong chuyện này thì người đó chắc chắn sẽ là nàng!
Hơn nữa, trong quá trình này, nàng thật sự đã ra tay! Những chuyện này đã rõ như ban ngày rồi, đến cuối cùng, Tây Vực không chỉ phải đối mặt với hậu quả của việc đắc tội Thiên Diệu mà còn phải đối mặt với lửa giận của Nhiếp chính vương điện hạ nữa! Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ lên tiếng: “Khả năng thứ hai là gia chết! Bọn họ cũng sẽ không cho người sống để xuất hiện trước mặt phụ hoàng của bản Thái tử, bọn họ sẽ trực tiếp giết người để bịt miệng
Bọn họ sẽ nói là vì bản Thái tử chết trong tay ngươi, bọn họ muốn báo thù cho bản Thái tử nên đã diệt trừ hung thủ là ngươi! Quả là kể hay, gia bị giết chết, ngươi thì gánh tội thay, những kẻ cầm đầu chuyện này như bọn họ lại trở thành kẻ lập công to!”
Lạc Tử Dạ nói đến đây lại giơ cánh tay đã bị trúng độc lên: “Đã thấy chưa, bây giờ gia còn bị trúng độc nữa! Vừa rồi cánh tay của Võ Hạng Dương cũng bị gia cắt trúng, hắn ta cũng trúng cùng loại độc với gia
Bọn họ có thể nói rằng ngươi hạ độc gia, Võ Hạng Dương vì báo thù cho gia nên mới đối phó ngươi, đồng thời cũng bị trúng độc của ngươi
Dù sao thì Tây Vực cũng là quốc gia dùng độc lợi hại nhất, mọi người rất dễ tin những lời nói như thế này, đúng không?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Võ Hạng Dương cũng trở nên khó coi.
Nhất là sắc mặt của hắn ta trở nên nghiêm túc sau khi thấy Đạm Đài Dục Đường nhìn mình
Cuối cùng, hắn ta không nhìn Đạm Đài Dục Đường mà trực tiếp nhìn về phía Lạc Tử Dạ, hắn ta cười lạnh một tiếng rồi nói: “Lạc Tử Dạ, bản điện hạ thật không ngờ rằng dù ngươi không nhìn thấy quá trình nhưng vẫn có thể suy đoán chính xác như vậy, giống y như là người đã thấy tận mắt cảnh tượng chúng ta âm mưu với nhau vậy!”
/1476
|