*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng gật đầu: “Ta biết, đây không phải độc mà là cổ độc! Những loại cổ độc này không ảnh hưởng quá nhiều tới cơ thể người, chỉ có điều sau khi trúng độc mấy ngày sẽ có cảm giác khí độc chạy vào tim mà thôi, sau mười ngày nữa tháng cổ trùng sẽ tự chết
Vì vậy cổ độc này không có thuốc giải tương ứng đâu!”
Bởi vì cổ độc này cuối cùng có thể tự giải, mà cổ trùng sẽ tự chết đi, thế nên căn bản không cần phải nghiên cứu chế tạo thuốc giải
Như vậy cũng tức là nàng không có loại thuốc giải này! Lúc nàng nhìn thấy Võ Hạng Dương trúng độc, chỉ thấy cánh3tay đối phương đang chảy máu đen chứ không nhìn thấy vết thương
Vì vậy nàng không đoán được hắn trúng loại độc nào
Nhưng lúc này nhìn tay Lạc Tử Dạ, nàng có thể chắc chắn loại độc này rốt cuộc do cái gì tạo thành! Người trúng cổ độc không phải chịu tổn thương quá lớn, chỉ bị khí độc chạy vào tim
Lúc khí độc chạy vào tim, nếu người trúng cổ độc muốn dùng sức mạnh sẽ cảm thấy không thoải mái, không thuận tiện
Đương nhiên là Lạc Tử Dạ biết điều này! Doanh Tần và Võ Hạng Dương định cá chết lưới rách, nhưng nàng không muốn Doanh Tẩn mất mạng!
Nàng nhướng mày, đưa mắt nhìn sang Hiển Thương0Mặc Trần ở một bên
Người nọ vẫn im lặng đứng đó như thể mọi chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không liên quan tới hắn
Nụ cười ấm áp, nho nhã, nhẹ nhàng vẫn thường trực trên môi
Hắn lẳng lặng nhìn tất cả
Lạc Tử Dạ nhướng đuôi lông mày, cười tủm tỉm: “Phong vương điện hạ, bản Thái tử muốn hỏi người một vấn đề! Nếu chuyện này xảy ra với ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?” “Vậy thì phải xem Thái tử định chọn thế nào?” Hiên Thương Mặc Trần vẫn giữ nét mặt thản nhiên, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Thật ra trong lòng Thái tử đã có lựa chọn rồi, không phải sao?” Lạc5Tử Dạ gật đầu: “Đúng vậy!” Thật ra cái gọi là “chết chung” trong lời Doanh Tần chẳng qua là hắn sẽ chết vì cổ Đoạn Trường trong cơ thể bị đánh thức, mà kẻ địch bên kia cũng không còn đường sống, nhưng Lạc Tử Dạ lại có thể giữ được mạng! Nàng hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng nàng không cần hắn giúp nàng bằng cách này.
Nàng nhìn những người bên kia và nói: “Doanh Tần tình nguyện chết chung với các ngươi, nhưng gia lại không muốn hắn làm vậy chỉ vì lũ các ngươi! Bây giờ gia muốn nói là gia sẽ dẫn theo Doanh Tẩn chạy thoát thân! Đợi đến ngày mai nếu gia còn sống,4gia nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt!” Trên đời này, có lẽ chỉ duy nhất một người là Lạc Tử Dạ mới có thể nói câu “tiếp theo nàng định chạy thoát thân” một cách tự nhiên như thế.
Lúc nàng buông lời đe dọa, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Điều này khiến cặp mắt màu đỏ máu của Long Ngạo Địch hơi híp lại, bởi vì trong lòng hắn biết rõ mặc dù tên Lạc Tử Dạ này ưa sĩ diện, thích..
làm màu một tí, nhưng đối phương không phải là loại người thích nói suông, tùy tiện khoác lác
Vậy mà lúc này nàng lại nói một câu như thế.
Sợ là nếu như hôm nay nàng9thật sự không chết, vậy thì ngày mai nhất định sẽ có phiền phức chờ đón bọn họ!
Doanh Tần nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ
Hắn khẽ cong môi mỉm cười: “Tiểu Dạ Nhi, ta biết người muốn bỏ chạy để bảo vệ tính mạng của ta
Thế nhưng chúng ta có chạy cũng vô dụng thôi! Chỉ cần ta ở nơi có thể truyền âm, ta sẽ nghe thấy tiếng sáo Vạn Cổ
Như vậy chúng ta có thể chạy trốn tới nơi nào đây?”
Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ nhướng mày: “Ngươi nói không sai, chỉ cần người ở nơi có thể truyền âm, người sẽ không thoát khỏi trói buộc của sao Vạn Cổ
Nhưng nếu chúng ta không chạy thì làm sao biết được mình có thể thoát khỏi phạm vi tiếng sáo hay không? Có nhiều lúc biết rõ không thể mà vẫn cố làm là hành động ngu xuẩn, nhưng đôi khi mất lòng tin vào một vài việc một cách mù quáng thì cuối cùng sẽ đánh mất cơ hội! Vì vậy cứ thử một chút cũng có sao đâu?”
Vì nàng mà Doanh Tần mới trúng độc, nên đương nhiến nàng không chịu được việc có người lợi dụng độc tính này hại chết Doanh Tần
Nàng nói xong liền túm lấy cổ tay Doanh Tần, dứt khoát xoay người chạy đi! Đồng thời, nàng còn hét to: “Rút lui!” Nàng không thể chạy trốn một mình mà mặc kệ Thần Cơ doanh không còn người chỉ huy ở lại đối phó với những kẻ này, vì vậy chỉ còn cách tất cả cùng chạy! Nàng vừa dứt lời, người của Thần Cơ doanh lập tức xoay người chạy theo nàng.
Hiên Thương Mặc Trần khẽ cong môi mỉm cười
Lạc Tử Dạ cuối cùng vẫn coi trọng tình nghĩa hơn là thể diện đúng như dự đoán của mình
Lúc này, cho dù Doanh Tần không ra tay thì Lạc Tử Dạ cũng chiếm ưu thế
Quân đội của y đang bao vây đám người Võ Hạng Dương, huống hồ còn có sự giúp đỡ của Đạm Đài Dục Đường nữa!
Nếu Lạc Tử Dạ có thể mặc kệ sự sống chết của Doanh Tần, kệ cho bọn họ thổi sáo Vạn Cổ thì giờ đây y không cần phải chạy trốn, mà nói không chừng y còn có thể dạy dỗ đám người định hại y một trận nên thân đấy! Thế nhưng Lạc Tử Dạ lại coi trọng tình nghĩa
Cũng không biết tính cách này là tốt hay xấu nữa
Lạc Tử Dạ dẫn người bỏ chạy, mà số lượng người chạy lại rất đông
Trong lòng Lạc Tử Dạ hơi bực bội, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải đã nói trước là nếu gia không chống đỡ nổi thì Phượng Vô Trù sẽ đến giúp một tay hay sao? Đến giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, hắn đi ăn shit rồi hả?”
Nàng gật đầu: “Ta biết, đây không phải độc mà là cổ độc! Những loại cổ độc này không ảnh hưởng quá nhiều tới cơ thể người, chỉ có điều sau khi trúng độc mấy ngày sẽ có cảm giác khí độc chạy vào tim mà thôi, sau mười ngày nữa tháng cổ trùng sẽ tự chết
Vì vậy cổ độc này không có thuốc giải tương ứng đâu!”
Bởi vì cổ độc này cuối cùng có thể tự giải, mà cổ trùng sẽ tự chết đi, thế nên căn bản không cần phải nghiên cứu chế tạo thuốc giải
Như vậy cũng tức là nàng không có loại thuốc giải này! Lúc nàng nhìn thấy Võ Hạng Dương trúng độc, chỉ thấy cánh3tay đối phương đang chảy máu đen chứ không nhìn thấy vết thương
Vì vậy nàng không đoán được hắn trúng loại độc nào
Nhưng lúc này nhìn tay Lạc Tử Dạ, nàng có thể chắc chắn loại độc này rốt cuộc do cái gì tạo thành! Người trúng cổ độc không phải chịu tổn thương quá lớn, chỉ bị khí độc chạy vào tim
Lúc khí độc chạy vào tim, nếu người trúng cổ độc muốn dùng sức mạnh sẽ cảm thấy không thoải mái, không thuận tiện
Đương nhiên là Lạc Tử Dạ biết điều này! Doanh Tần và Võ Hạng Dương định cá chết lưới rách, nhưng nàng không muốn Doanh Tẩn mất mạng!
Nàng nhướng mày, đưa mắt nhìn sang Hiển Thương0Mặc Trần ở một bên
Người nọ vẫn im lặng đứng đó như thể mọi chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không liên quan tới hắn
Nụ cười ấm áp, nho nhã, nhẹ nhàng vẫn thường trực trên môi
Hắn lẳng lặng nhìn tất cả
Lạc Tử Dạ nhướng đuôi lông mày, cười tủm tỉm: “Phong vương điện hạ, bản Thái tử muốn hỏi người một vấn đề! Nếu chuyện này xảy ra với ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?” “Vậy thì phải xem Thái tử định chọn thế nào?” Hiên Thương Mặc Trần vẫn giữ nét mặt thản nhiên, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Thật ra trong lòng Thái tử đã có lựa chọn rồi, không phải sao?” Lạc5Tử Dạ gật đầu: “Đúng vậy!” Thật ra cái gọi là “chết chung” trong lời Doanh Tần chẳng qua là hắn sẽ chết vì cổ Đoạn Trường trong cơ thể bị đánh thức, mà kẻ địch bên kia cũng không còn đường sống, nhưng Lạc Tử Dạ lại có thể giữ được mạng! Nàng hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng nàng không cần hắn giúp nàng bằng cách này.
Nàng nhìn những người bên kia và nói: “Doanh Tần tình nguyện chết chung với các ngươi, nhưng gia lại không muốn hắn làm vậy chỉ vì lũ các ngươi! Bây giờ gia muốn nói là gia sẽ dẫn theo Doanh Tẩn chạy thoát thân! Đợi đến ngày mai nếu gia còn sống,4gia nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt!” Trên đời này, có lẽ chỉ duy nhất một người là Lạc Tử Dạ mới có thể nói câu “tiếp theo nàng định chạy thoát thân” một cách tự nhiên như thế.
Lúc nàng buông lời đe dọa, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Điều này khiến cặp mắt màu đỏ máu của Long Ngạo Địch hơi híp lại, bởi vì trong lòng hắn biết rõ mặc dù tên Lạc Tử Dạ này ưa sĩ diện, thích..
làm màu một tí, nhưng đối phương không phải là loại người thích nói suông, tùy tiện khoác lác
Vậy mà lúc này nàng lại nói một câu như thế.
Sợ là nếu như hôm nay nàng9thật sự không chết, vậy thì ngày mai nhất định sẽ có phiền phức chờ đón bọn họ!
Doanh Tần nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ
Hắn khẽ cong môi mỉm cười: “Tiểu Dạ Nhi, ta biết người muốn bỏ chạy để bảo vệ tính mạng của ta
Thế nhưng chúng ta có chạy cũng vô dụng thôi! Chỉ cần ta ở nơi có thể truyền âm, ta sẽ nghe thấy tiếng sáo Vạn Cổ
Như vậy chúng ta có thể chạy trốn tới nơi nào đây?”
Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ nhướng mày: “Ngươi nói không sai, chỉ cần người ở nơi có thể truyền âm, người sẽ không thoát khỏi trói buộc của sao Vạn Cổ
Nhưng nếu chúng ta không chạy thì làm sao biết được mình có thể thoát khỏi phạm vi tiếng sáo hay không? Có nhiều lúc biết rõ không thể mà vẫn cố làm là hành động ngu xuẩn, nhưng đôi khi mất lòng tin vào một vài việc một cách mù quáng thì cuối cùng sẽ đánh mất cơ hội! Vì vậy cứ thử một chút cũng có sao đâu?”
Vì nàng mà Doanh Tần mới trúng độc, nên đương nhiến nàng không chịu được việc có người lợi dụng độc tính này hại chết Doanh Tần
Nàng nói xong liền túm lấy cổ tay Doanh Tần, dứt khoát xoay người chạy đi! Đồng thời, nàng còn hét to: “Rút lui!” Nàng không thể chạy trốn một mình mà mặc kệ Thần Cơ doanh không còn người chỉ huy ở lại đối phó với những kẻ này, vì vậy chỉ còn cách tất cả cùng chạy! Nàng vừa dứt lời, người của Thần Cơ doanh lập tức xoay người chạy theo nàng.
Hiên Thương Mặc Trần khẽ cong môi mỉm cười
Lạc Tử Dạ cuối cùng vẫn coi trọng tình nghĩa hơn là thể diện đúng như dự đoán của mình
Lúc này, cho dù Doanh Tần không ra tay thì Lạc Tử Dạ cũng chiếm ưu thế
Quân đội của y đang bao vây đám người Võ Hạng Dương, huống hồ còn có sự giúp đỡ của Đạm Đài Dục Đường nữa!
Nếu Lạc Tử Dạ có thể mặc kệ sự sống chết của Doanh Tần, kệ cho bọn họ thổi sáo Vạn Cổ thì giờ đây y không cần phải chạy trốn, mà nói không chừng y còn có thể dạy dỗ đám người định hại y một trận nên thân đấy! Thế nhưng Lạc Tử Dạ lại coi trọng tình nghĩa
Cũng không biết tính cách này là tốt hay xấu nữa
Lạc Tử Dạ dẫn người bỏ chạy, mà số lượng người chạy lại rất đông
Trong lòng Lạc Tử Dạ hơi bực bội, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải đã nói trước là nếu gia không chống đỡ nổi thì Phượng Vô Trù sẽ đến giúp một tay hay sao? Đến giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu, hắn đi ăn shit rồi hả?”
/1476
|