*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ đã đi tới cuối hang núi
Đúng như người đàn ông què chân kia đã nói, nơi sâu nhất trong hang núi này có hai cửa động một trái một phải! Người đàn ông kia lập tức lên tiếng: “Đi bên phải! Bên phải là đường núi, có lẽ còn có một cơ hội sống sót!”
Hắn vừa dứt lời, Đạm Đài Dục Đường ngoảnh đầu nhìn hắn, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ta lại cảm thấy nên rẽ trái!” Không vì nguyên nhân nào khác, nàng chưa từng đi vào nơi sâu nhất trong hang núi này nên đương nhiên không biết rốt cuộc là nên đi về bên nào
Nhưng hiện giờ rõ ràng là người này có vấn đề, đang yên đang lành làm gì có người nào què chân3còn chạy lên núi chứ?
Sao bọn họ có thể tin lời hắn đây? Theo lý mà nói, hẳn là Lạc Tử Dạ nên đi về bên trái
Nhưng nàng ngoảnh đầu nhìn lại liền bắt gặp vẻ chân thành trong ánh mắt người đàn ông kia! Ánh mắt đó thật sự chân thành, Lạc Tử Dạ tự nhận thấy bản thân mình sẽ không nhìn lầm.
Chẳng lẽ lúc trước mình đã nghĩ nhiều ư? Người này thật sự không phải người phe địch, chỉ là nàng quá nhạy cảm mà thôi? Nàng cảm thấy điều này là không thể, nhưng ánh mắt lúc này của đối phương cũng không giống đang lừa dối.
Vậy thì chọn bên nào? Tin vào nhân tính hay là tin tưởng phán đoán của mình đây? Thật ra trong lòng0nàng nghiêng về tin tưởng người đàn ông kia hơn
Vả lại, không cần nói cũng biết bất kể đường núi hay trong dãy núi chắc chắn đều có mai phục, chọn bên nào cũng thế cả thôi
Điểm khác biệt duy nhất là đi lên đường núi có thể sẽ có cơ hội thoát thân nhỏ nhoi, còn ở trong dãy núi sẽ không có cơ hội sống sót
Nàng nhìn Doanh Tần và hỏi ý hắn: “Ngươi thấy sao?”
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, mắt thấy kẻ địch sắp đuổi tới nơi, bọn họ không có nhiều thời gian suy xét
Sau khi nàng hỏi xong, Doanh Tần đưa mắt nhìn nàng, giọng nói cuốn hút chầm chậm vang lên: “Cứ nghe theo tiếng lòng của ngươi đi!” “Ừm!” Lạc Tử Dạ5nhận được câu trả lời của hắn, lập tức vọt sang con đường bên phải
Nói thật lòng, nàng rõ ràng cảm thấy người đàn ông này chắc chắn có vấn đề, cho nên lúc này nàng nên quả quyết chọn ngược lại mới phải
Nhưng mà hiện tại, ánh mắt của đối phương thật sự quá chân thành, không giống đang nói dối, vì thế nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn! Còn sự lựa chọn này là đúng hay sai cũng chỉ đành xem ý trời mà thôi! Sau khi nàng chạy ra ngoài, tất nhiên Doanh Tần cũng nhanh chóng chạy theo! Đạm Đài Dục Đường nhìn qua nhìn lại hai bên, trong lòng hơi tức giận, cảm thấy Lạc Tử Dạ không nên tin tưởng người kia
Người kia vừa nhìn đã4thấy có vấn đề, sao có thể tin lời hắn được chứ?
Nhưng Lạc Tử Dạ lại cứ khăng khăng tin tưởng hắn, y có giống kẻ ngu đâu! Nàng tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đi sang bên phải rồi, cho dù nàng cảm thấy người đàn ông kia không đáng tin thì lúc này cũng chỉ có thể đi theo mọi người thôi
Dù sao giờ đây sự an toàn của Lạc Tử Dạ chính là sự an toàn của nàng và cả Tây Vực, nàng phải đi theo Lạc Tử Dạ để bảo vệ, thật tốt.
Sau khi mọi người đi vào con đường bên phải thì thấy một đường hầm
Bọn họ vội chạy thẳng về phía trước.
Mà những binh lính đuổi theo phía sau9lại nhìn bóng lưng đám người Lạc Tử Dạ một cách khó hiểu
Là bọn họ nhìn nhầm chứ không phải nhớ nhầm nhỉ? Lúc bọn họ tiến vào trong hang núi, Long tướng quân đã dặn rằng bên trong có một người đàn ông sẽ dẫn đám người Lạc Tử Dạ đi sang bên trái, mà bên trái là cửa tử, núi non bao quanh bốn phía, trong đó có sát chiêu đang chờ bọn họ!
Nhưng tình huống hiện tại là thế nào? Là do bọn họ không phân biệt được đâu là bên phải đầu là bên trái, hay là người đàn ông kia mù phương hướng? Hay là Long tướng quân tư duy hỗn loạn, quên mất bọn họ đã bàn bạc những gì, cho nên bây giờ mới xảy ra tình huống này:
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, nghĩ xem rốt cuộc có nên tiếp tục đuổi theo hay không.
Sau một hồi trố mắt nhìn nhau, cuối cùng có một người lên tiếng: “Ta đi báo cáo tình hình cho Long tướng quân, các ngươi đi chậm một chút, nhưng vẫn phải bám theo bọn họ để tránh mất dấu!”
Hắn vừa nói xong, người kia vội gật đầu đáp lời: “Vậy ngươi đi mau lên! Long tướng quân đang chờ chúng ta ở bên ngoài đấy!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có một người chạy ra ngoài
Trong khi đó, sau khi đám người Lạc Tử Dạ chạy vào con đường nhỏ bí mật kia, bọn họ lại phải chạy tiếp một lúc lâu
Cùng lúc bọn họ nhìn thấy ánh sáng, đập vào mắt là rừng rậm xanh um tươi tốt
Lần này không chỉ Đạm Đài Dục Đường thoáng sửng sốt mà Lạc Tử Dạ cũng ngây người
Nói thật lòng, khi Lạc Tử Dạ quyết định lựa chọn con đường này, trong lòng nàng có sự đấu tranh và mâu thuẫn
Nhưng nàng không ngờ mình đã chọn đúng, đây thật sự là con đường có thể xuống núi
Đường núi ở bên ngoài con đường bí mật, có lẽ đi dọc theo con đường này có thể đi thẳng xuống núi!
Chắc chắn là kẻ địch vẫn còn đuổi theo phía sau, bọn họ không thể chậm trễ một giây một phút nào mà chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước
Nhưng Lạc Tử Dạ cũng tin chắc là phía trước nhất định có mai phục! Nếu cứ chạy thể này...
Lạc Tử Dạ hỏi: “Thật ra ngươi là người phe bọn họ có đúng không?”
Người đàn ông kia thoáng sững sờ, vừa chạy theo vừa thản nhiên trả lời: “Đúng vậy! Sao Thái tử biết?” Thật ra hắn biết là lúc ở trong hang núi, Thái tử hỏi mình tại sao lại xuất hiện ở đây, khi ấy Thái tử đã sinh lòng nghi ngờ rồi
Nhưng hắn không biết rốt cuộc là mình đã để lộ sơ hở lúc nào, dù sao lúc ở trên đường lớn, Lạc Tử Dạ vẫn tỏ ra rất tin tưởng hắn! Lạc Tử Dạ cũng thản nhiên đáp lại: “Ban đầu gia tin tưởng người, nhưng sau đó gia chợt nhớ ra chúng ta đã không gặp nhau trong suốt mười năm trời, hơn nữa gia còn là Thái tử, vậy tại sao người vừa gặp đã nhận ra gia, lại còn dám tùy tiện nhận người quen nữa? Chuyện này từ đầu đến cuối đều lộ ra điểm bất thường
Sau đó gia lại thấy người xuất hiện trên núi, vì thể gia hoàn toàn khẳng định ngươi có vấn đề!” “Vậy tại sao Thái tử vẫn tin ta?” Hắn ngoảnh lại nhìn Lạc Tử Dạ, cảm thấy không tài nào hiểu nổi.
Nhưng Lạc Tử Dạ chưa kịp trả lời thì phía trước đã xuất hiện hơn một nghìn binh lính, tất cả đều cầm cung tên trong tay tạo thành một vòng vây bao quanh bọn họ! Người đàn ông kia gượng cười: “Thật ra đi lối nào cũng thế thôi, cả hai lối đều có mai phục, có điều...”
Có điều so với con đường kia, lối này có thể sẽ có chút hy vọng nhỏ nhoi.
Hắn vừa nói xong, bóng dáng đám người Long Ngạo Địch cũng xuất hiện trên cửa ra của con đường bí mật! Bọn họ đợi hồi lâu mà không nghe thấy tiếng nổ mạnh nên lập tức theo vào
Bây giờ mấy người kia đứng ở cửa ra của con đường bí mật, cũng là ở phía sau bọn họ, nhìn xuống bọn họ từ trên cao!
Võ Hạng Dương cười lạnh: “Lạc Tử Dạ, hôm nay ngày chết của ngươi tới rồi!” Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ đang định lên tiếng thì một tiếng “rầm” đột nhiên vang lên, cả ngọn núi đều rung chuyển, bước chân mọi người chợt lảo đảo
Ai nấy đều hoảng hốt, chuyện gì thế này? Sắc mặt Long Ngạo Địch xanh mét: “Phượng Vô Trù đến rồi!”
Bọn họ đã đi tới cuối hang núi
Đúng như người đàn ông què chân kia đã nói, nơi sâu nhất trong hang núi này có hai cửa động một trái một phải! Người đàn ông kia lập tức lên tiếng: “Đi bên phải! Bên phải là đường núi, có lẽ còn có một cơ hội sống sót!”
Hắn vừa dứt lời, Đạm Đài Dục Đường ngoảnh đầu nhìn hắn, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ta lại cảm thấy nên rẽ trái!” Không vì nguyên nhân nào khác, nàng chưa từng đi vào nơi sâu nhất trong hang núi này nên đương nhiên không biết rốt cuộc là nên đi về bên nào
Nhưng hiện giờ rõ ràng là người này có vấn đề, đang yên đang lành làm gì có người nào què chân3còn chạy lên núi chứ?
Sao bọn họ có thể tin lời hắn đây? Theo lý mà nói, hẳn là Lạc Tử Dạ nên đi về bên trái
Nhưng nàng ngoảnh đầu nhìn lại liền bắt gặp vẻ chân thành trong ánh mắt người đàn ông kia! Ánh mắt đó thật sự chân thành, Lạc Tử Dạ tự nhận thấy bản thân mình sẽ không nhìn lầm.
Chẳng lẽ lúc trước mình đã nghĩ nhiều ư? Người này thật sự không phải người phe địch, chỉ là nàng quá nhạy cảm mà thôi? Nàng cảm thấy điều này là không thể, nhưng ánh mắt lúc này của đối phương cũng không giống đang lừa dối.
Vậy thì chọn bên nào? Tin vào nhân tính hay là tin tưởng phán đoán của mình đây? Thật ra trong lòng0nàng nghiêng về tin tưởng người đàn ông kia hơn
Vả lại, không cần nói cũng biết bất kể đường núi hay trong dãy núi chắc chắn đều có mai phục, chọn bên nào cũng thế cả thôi
Điểm khác biệt duy nhất là đi lên đường núi có thể sẽ có cơ hội thoát thân nhỏ nhoi, còn ở trong dãy núi sẽ không có cơ hội sống sót
Nàng nhìn Doanh Tần và hỏi ý hắn: “Ngươi thấy sao?”
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, mắt thấy kẻ địch sắp đuổi tới nơi, bọn họ không có nhiều thời gian suy xét
Sau khi nàng hỏi xong, Doanh Tần đưa mắt nhìn nàng, giọng nói cuốn hút chầm chậm vang lên: “Cứ nghe theo tiếng lòng của ngươi đi!” “Ừm!” Lạc Tử Dạ5nhận được câu trả lời của hắn, lập tức vọt sang con đường bên phải
Nói thật lòng, nàng rõ ràng cảm thấy người đàn ông này chắc chắn có vấn đề, cho nên lúc này nàng nên quả quyết chọn ngược lại mới phải
Nhưng mà hiện tại, ánh mắt của đối phương thật sự quá chân thành, không giống đang nói dối, vì thế nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn! Còn sự lựa chọn này là đúng hay sai cũng chỉ đành xem ý trời mà thôi! Sau khi nàng chạy ra ngoài, tất nhiên Doanh Tần cũng nhanh chóng chạy theo! Đạm Đài Dục Đường nhìn qua nhìn lại hai bên, trong lòng hơi tức giận, cảm thấy Lạc Tử Dạ không nên tin tưởng người kia
Người kia vừa nhìn đã4thấy có vấn đề, sao có thể tin lời hắn được chứ?
Nhưng Lạc Tử Dạ lại cứ khăng khăng tin tưởng hắn, y có giống kẻ ngu đâu! Nàng tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đi sang bên phải rồi, cho dù nàng cảm thấy người đàn ông kia không đáng tin thì lúc này cũng chỉ có thể đi theo mọi người thôi
Dù sao giờ đây sự an toàn của Lạc Tử Dạ chính là sự an toàn của nàng và cả Tây Vực, nàng phải đi theo Lạc Tử Dạ để bảo vệ, thật tốt.
Sau khi mọi người đi vào con đường bên phải thì thấy một đường hầm
Bọn họ vội chạy thẳng về phía trước.
Mà những binh lính đuổi theo phía sau9lại nhìn bóng lưng đám người Lạc Tử Dạ một cách khó hiểu
Là bọn họ nhìn nhầm chứ không phải nhớ nhầm nhỉ? Lúc bọn họ tiến vào trong hang núi, Long tướng quân đã dặn rằng bên trong có một người đàn ông sẽ dẫn đám người Lạc Tử Dạ đi sang bên trái, mà bên trái là cửa tử, núi non bao quanh bốn phía, trong đó có sát chiêu đang chờ bọn họ!
Nhưng tình huống hiện tại là thế nào? Là do bọn họ không phân biệt được đâu là bên phải đầu là bên trái, hay là người đàn ông kia mù phương hướng? Hay là Long tướng quân tư duy hỗn loạn, quên mất bọn họ đã bàn bạc những gì, cho nên bây giờ mới xảy ra tình huống này:
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, nghĩ xem rốt cuộc có nên tiếp tục đuổi theo hay không.
Sau một hồi trố mắt nhìn nhau, cuối cùng có một người lên tiếng: “Ta đi báo cáo tình hình cho Long tướng quân, các ngươi đi chậm một chút, nhưng vẫn phải bám theo bọn họ để tránh mất dấu!”
Hắn vừa nói xong, người kia vội gật đầu đáp lời: “Vậy ngươi đi mau lên! Long tướng quân đang chờ chúng ta ở bên ngoài đấy!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có một người chạy ra ngoài
Trong khi đó, sau khi đám người Lạc Tử Dạ chạy vào con đường nhỏ bí mật kia, bọn họ lại phải chạy tiếp một lúc lâu
Cùng lúc bọn họ nhìn thấy ánh sáng, đập vào mắt là rừng rậm xanh um tươi tốt
Lần này không chỉ Đạm Đài Dục Đường thoáng sửng sốt mà Lạc Tử Dạ cũng ngây người
Nói thật lòng, khi Lạc Tử Dạ quyết định lựa chọn con đường này, trong lòng nàng có sự đấu tranh và mâu thuẫn
Nhưng nàng không ngờ mình đã chọn đúng, đây thật sự là con đường có thể xuống núi
Đường núi ở bên ngoài con đường bí mật, có lẽ đi dọc theo con đường này có thể đi thẳng xuống núi!
Chắc chắn là kẻ địch vẫn còn đuổi theo phía sau, bọn họ không thể chậm trễ một giây một phút nào mà chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước
Nhưng Lạc Tử Dạ cũng tin chắc là phía trước nhất định có mai phục! Nếu cứ chạy thể này...
Lạc Tử Dạ hỏi: “Thật ra ngươi là người phe bọn họ có đúng không?”
Người đàn ông kia thoáng sững sờ, vừa chạy theo vừa thản nhiên trả lời: “Đúng vậy! Sao Thái tử biết?” Thật ra hắn biết là lúc ở trong hang núi, Thái tử hỏi mình tại sao lại xuất hiện ở đây, khi ấy Thái tử đã sinh lòng nghi ngờ rồi
Nhưng hắn không biết rốt cuộc là mình đã để lộ sơ hở lúc nào, dù sao lúc ở trên đường lớn, Lạc Tử Dạ vẫn tỏ ra rất tin tưởng hắn! Lạc Tử Dạ cũng thản nhiên đáp lại: “Ban đầu gia tin tưởng người, nhưng sau đó gia chợt nhớ ra chúng ta đã không gặp nhau trong suốt mười năm trời, hơn nữa gia còn là Thái tử, vậy tại sao người vừa gặp đã nhận ra gia, lại còn dám tùy tiện nhận người quen nữa? Chuyện này từ đầu đến cuối đều lộ ra điểm bất thường
Sau đó gia lại thấy người xuất hiện trên núi, vì thể gia hoàn toàn khẳng định ngươi có vấn đề!” “Vậy tại sao Thái tử vẫn tin ta?” Hắn ngoảnh lại nhìn Lạc Tử Dạ, cảm thấy không tài nào hiểu nổi.
Nhưng Lạc Tử Dạ chưa kịp trả lời thì phía trước đã xuất hiện hơn một nghìn binh lính, tất cả đều cầm cung tên trong tay tạo thành một vòng vây bao quanh bọn họ! Người đàn ông kia gượng cười: “Thật ra đi lối nào cũng thế thôi, cả hai lối đều có mai phục, có điều...”
Có điều so với con đường kia, lối này có thể sẽ có chút hy vọng nhỏ nhoi.
Hắn vừa nói xong, bóng dáng đám người Long Ngạo Địch cũng xuất hiện trên cửa ra của con đường bí mật! Bọn họ đợi hồi lâu mà không nghe thấy tiếng nổ mạnh nên lập tức theo vào
Bây giờ mấy người kia đứng ở cửa ra của con đường bí mật, cũng là ở phía sau bọn họ, nhìn xuống bọn họ từ trên cao!
Võ Hạng Dương cười lạnh: “Lạc Tử Dạ, hôm nay ngày chết của ngươi tới rồi!” Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ đang định lên tiếng thì một tiếng “rầm” đột nhiên vang lên, cả ngọn núi đều rung chuyển, bước chân mọi người chợt lảo đảo
Ai nấy đều hoảng hốt, chuyện gì thế này? Sắc mặt Long Ngạo Địch xanh mét: “Phượng Vô Trù đến rồi!”
/1476
|