Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 672: Hắn có thể chết vì người nhưng cô sẽ khiến người sống sót (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ xưa đến nay, đây là chuyện Nhiếp chính vương điện hạ hết sức kiêng kỵ, nhưng bây giờ Minh Dân Thanh cứ ám chỉ như vậy khiến đôi lông mày rậm của hắn hơi chau lại, thoạt nhìn có vài phần lạnh lẽo.
Lạc Tử Dạ cũng là người thẳng thắn, sau khi nghe Minh Dận Thanh nói xong, nàng đặc biệt cẩn thận mà nói: “Có chuyện gì xảy ra, nếu như có thể để cho người khác gánh chịu giúp gia vậy sao gia nhất định phải tự mình gánh?” Nàng vừa nói lời này ra, đừng nói là một mình Minh Dận Thanh nghẹn họng, ngay cả đám người Long Ngạo Địch cũng cảm thấy cạn lời
Chuyện có thể để người khác gánh thay, sao nàng phải tự mình gánh chịu? Đã3thế câu này còn nghe có vẻ rất có lý nữa
Nhưng đến lúc này, Long Ngạo Địch đã hiểu rõ vấn đề của Minh Dận Thanh
Hắn không định nói nhảm nữa, mặt lạnh tanh, trực tiếp mở miệng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, nếu như người cố ý giúp đỡ Lạc Tử Dạ, vậy mạt tướng cũng chỉ có thể..”
Hắn nói đến đây bèn giơ tay lên, hô to: “Bắn tên!”
Hắn nói vô cùng nhanh, cũng bởi vì hắn nhận ra Phượng Vô Trù có ý định giết Minh Dận Thanh
Hắn muốn lập tức tranh thủ thời gian đối phó Phượng Vô Trù, bằng không nếu đối phương ra tay, đánh Minh Dận Thanh thành bộ dạng như Võ Hạng Dương thì sẽ khiến cho bên bọn họ có hai nhân vật quan trọng1bị thương, như vậy thì vấn đề này lớn rồi!
Hắn vừa dứt lời, mấy nghìn mũi tên rơi từ trên cao xuống, bay thẳng về đám người Lạc Tử Dạ!
Giống hệt tình hình vừa nãy khi Phượng Vô Trù chưa đến
Chỉ là khi đó trên người Doanh Tần có cổ độc, chống đỡ không được bao lâu, nhưng mà lúc này Phượng Vô Trù..
Trong lòng Lạc Tử Dạ vẫn hơi căng thẳng, không biết hắn thật sự có thể ứng phó được hay không! Nàng đang nghĩ như thế thì bỗng nghe một tiếng “âm” thật lớn vang lên
Trong lúc hắn giơ tay lên, một luồng hơi thở ma quái mạnh mẽ va vào thân núi, ngay lập tức, phía trên tảng đá lớn bên cạnh đường núi, cách chỗ bọn họ ước chừng mười3thước, đã bị nổ thành một cái cửa động song song!
Độ cao, độ rộng và độ dài của cửa động vừa được nổ ra này đều chừng hai thước.
Sau khi cho nổ ra hang núi này, lúc này hắn mới giơ tay lên
Hơi thở ma quái màu đen ngưng kết cực nhanh trên không trung, hình thành một vòng kết giới, nhanh chóng ngăn lại toàn bộ số mũi tên kia! Đồng thời, đôi mắt ma quỷ quét về phía Lạc Tử Dạ, trầm giọng nói: “Dẫn người đi vào!”
“Hả?” Lạc Tử Dạ sửng sốt một chút.
Nàng chăm chú nhìn góc nghiêng tuấn mỹ không gì sánh được, nhìn hắn bình thản chống đỡ số mũi tên này
Nàng nhíu mày mở miệng nói: “Một mình ngươi thật sự có thể ứng phó chứ?”
Phải biết rằng3cho dù Phượng Vô Trù thật sự có thể ứng được phó toàn bộ số mũi tên này, nhưng mà đối phương còn có nhiều đá tảng và núi đá cực lớn như vậy nữa
Đá tảng có thể tích hơn nghìn mét khối, nếu cứ nện xuống như vậy, sợ là nội tức có lớn hơn nữa cũng không gánh nổi!
Hơn nữa lúc trước Phượng Vô Trù đã bị thương nặng, bây giờ vẫn còn chưa khỏe.
Nàng vừa nói lời này ra, giống như là đang nghi ngờ thực lực của hắn
Ánh mắt của hắn lại liếc sang lần nữa, trong ánh mắt cao ngạo kia còn mang theo vài phần khinh miệt, giống như là nàng đã hỏi một điều hết sức ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức hắn hoàn toàn khinh thường trả9lời!
Đối diện với ánh mắt này, Lạc Tử Dạ nghẹn họng, cảm thấy tên này thật sự rất thiếu đòn! Nhưng nàng vẫn không động đậy, chỉ liếc mắt một cái về phía đám người Thanh Thành cùng Đạm Đài Dục Đường, ý bảo bọn họ tránh vào bên trong hang núi kia, còn nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Phượng Vô Trù nhìn thẳng về phía nàng, dùng giọng nói lạnh lùng trầm thấp ra lệnh cho nàng, hắn gằn từng chữ một: “Ngươi cũng đi vào cho Cô!”
“Nhưng mà một mình ngươi.” Lạc Tử Dạ còn muốn nói gì nữa
Hắn đột nhiên liếc Doanh Tần đang ngất xỉu, ánh mắt kia càng thêm coi thường rồi mới quay lại nhìn Lạc Tử Dạ, ngạo mạn nói: “Lạc Tử Dạ, đi vào! Ngươi phải tin tưởng, hắn có thể chết vì người, nhưng Cô sẽ khiến người sống sót!” “Hắn” ở đây dĩ nhiên là chỉ Doanh Tần.
Một người có thể vì nàng mà chết, một người chắc chắn có thể khiến nàng sống sót
Thoạt nhìn dường như hai câu này không khác nhau lắm, nhưng thật ra không khó để khiến cho người ta nghe ra được sự khác biệt trong đó
Phượng Vô Trù hiểu rõ nàng, hắn biết nàng theo đuổi sự mạnh mẽ, thật ra chỉ là vì một chữ sống mà thôi, nghĩ sâu xa hơn nữa, thì chính là sống có tôn nghiêm
Hắn biết rõ là nàng muốn sống đấy, vì thể hắn trực tiếp nói như vậy
Lạc Tử Dạ nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình cảm xúc ngổn ngang
Nàng nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, nàng ngưng một chốc, cuối cùng chọn thuận theo ý của hắn, lui về phía sau mấy bước
Dưới sự che chở của kết giới, nàng và những người khác đồng loạt lui vào trong hang núi kia! Tiếp theo, chỉ còn lại mình hắn ở trên đường núi đối mặt với những công kích kia
Nàng vừa mới lui vào hang núi, đôi mắt ma mị của hắn liền lướt sang, giọng nói từ tính lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, ngươi phải nhìn xem rốt cuộc là ai mới có thể giúp người sống sót
Cho dù cuối cùng người chọn một người chỉ vì người đó có giá trị lợi dụng, ngươi cũng nhất định phải hiểu rằng đối với người mà nói, Cô mới là người có giá trị lợi dụng nhất!” Hắn vừa nói đến đây, không đợi Lạc Tử Dạ đáp lời đã đột nhiên thu lại đôi tay đang tạo kết giới ngăn cản mũi tên ở xa xa! Hắn khom lưng, bất thình lình tung ra một quyền đánh mạnh lên mặt đất.
“Ầm!”, mặt đất nứt ra một đường
Dưới chân tất cả mọi người đều rung chuyển, mà theo đó, một vòng sáng màu đen do nội lực đúc thành nhanh chóng dâng lên, sau khi mở rộng ra thì bỗng nhiên và vào giữa không trung
Một tiếng “rầm” vang lên! Trong số những mũi tên kia, có cái gãy đoạn rơi xuống, có cái bỗng nhiên bị bắn lên, quay lại theo đường cũ, đâm vào người những kẻ bắn tên.
Mũi tên cũng không xoay lại, vẫn theo đường cũ mà đấm ngược trở về! Cho nên, đầu có lông vũ đã bay về chỗ những binh lính kia! Lẽ ra khi đâm trở lại như thể hẳn là sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn, dù sao đây cũng không phải là đầu mũi tên sắc bén
Nhưng điều khiển cho người ta cảm thấy kinh hãi là...
Dưới lực trùng kích mạnh mẽ, những đầu lông chim nương theo âm thanh “Vút! Vút”, cứ thế đâm vào cơ thể của không ít người!
Hơn nữa còn xuyên thẳng qua rồi bắn đi thật xa...
Tiếp đó, những binh sĩ kia lần lượt ngã xuống đường núi, tử trạng cực kỳ thê thảm!
Sắc mặt Long Ngạo Địch trầm xuống...
Từ xưa đến nay, đây là chuyện Nhiếp chính vương điện hạ hết sức kiêng kỵ, nhưng bây giờ Minh Dân Thanh cứ ám chỉ như vậy khiến đôi lông mày rậm của hắn hơi chau lại, thoạt nhìn có vài phần lạnh lẽo.
Lạc Tử Dạ cũng là người thẳng thắn, sau khi nghe Minh Dận Thanh nói xong, nàng đặc biệt cẩn thận mà nói: “Có chuyện gì xảy ra, nếu như có thể để cho người khác gánh chịu giúp gia vậy sao gia nhất định phải tự mình gánh?” Nàng vừa nói lời này ra, đừng nói là một mình Minh Dận Thanh nghẹn họng, ngay cả đám người Long Ngạo Địch cũng cảm thấy cạn lời
Chuyện có thể để người khác gánh thay, sao nàng phải tự mình gánh chịu? Đã3thế câu này còn nghe có vẻ rất có lý nữa
Nhưng đến lúc này, Long Ngạo Địch đã hiểu rõ vấn đề của Minh Dận Thanh
Hắn không định nói nhảm nữa, mặt lạnh tanh, trực tiếp mở miệng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, nếu như người cố ý giúp đỡ Lạc Tử Dạ, vậy mạt tướng cũng chỉ có thể..”
Hắn nói đến đây bèn giơ tay lên, hô to: “Bắn tên!”
Hắn nói vô cùng nhanh, cũng bởi vì hắn nhận ra Phượng Vô Trù có ý định giết Minh Dận Thanh
Hắn muốn lập tức tranh thủ thời gian đối phó Phượng Vô Trù, bằng không nếu đối phương ra tay, đánh Minh Dận Thanh thành bộ dạng như Võ Hạng Dương thì sẽ khiến cho bên bọn họ có hai nhân vật quan trọng1bị thương, như vậy thì vấn đề này lớn rồi!
Hắn vừa dứt lời, mấy nghìn mũi tên rơi từ trên cao xuống, bay thẳng về đám người Lạc Tử Dạ!
Giống hệt tình hình vừa nãy khi Phượng Vô Trù chưa đến
Chỉ là khi đó trên người Doanh Tần có cổ độc, chống đỡ không được bao lâu, nhưng mà lúc này Phượng Vô Trù..
Trong lòng Lạc Tử Dạ vẫn hơi căng thẳng, không biết hắn thật sự có thể ứng phó được hay không! Nàng đang nghĩ như thế thì bỗng nghe một tiếng “âm” thật lớn vang lên
Trong lúc hắn giơ tay lên, một luồng hơi thở ma quái mạnh mẽ va vào thân núi, ngay lập tức, phía trên tảng đá lớn bên cạnh đường núi, cách chỗ bọn họ ước chừng mười3thước, đã bị nổ thành một cái cửa động song song!
Độ cao, độ rộng và độ dài của cửa động vừa được nổ ra này đều chừng hai thước.
Sau khi cho nổ ra hang núi này, lúc này hắn mới giơ tay lên
Hơi thở ma quái màu đen ngưng kết cực nhanh trên không trung, hình thành một vòng kết giới, nhanh chóng ngăn lại toàn bộ số mũi tên kia! Đồng thời, đôi mắt ma quỷ quét về phía Lạc Tử Dạ, trầm giọng nói: “Dẫn người đi vào!”
“Hả?” Lạc Tử Dạ sửng sốt một chút.
Nàng chăm chú nhìn góc nghiêng tuấn mỹ không gì sánh được, nhìn hắn bình thản chống đỡ số mũi tên này
Nàng nhíu mày mở miệng nói: “Một mình ngươi thật sự có thể ứng phó chứ?”
Phải biết rằng3cho dù Phượng Vô Trù thật sự có thể ứng được phó toàn bộ số mũi tên này, nhưng mà đối phương còn có nhiều đá tảng và núi đá cực lớn như vậy nữa
Đá tảng có thể tích hơn nghìn mét khối, nếu cứ nện xuống như vậy, sợ là nội tức có lớn hơn nữa cũng không gánh nổi!
Hơn nữa lúc trước Phượng Vô Trù đã bị thương nặng, bây giờ vẫn còn chưa khỏe.
Nàng vừa nói lời này ra, giống như là đang nghi ngờ thực lực của hắn
Ánh mắt của hắn lại liếc sang lần nữa, trong ánh mắt cao ngạo kia còn mang theo vài phần khinh miệt, giống như là nàng đã hỏi một điều hết sức ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức hắn hoàn toàn khinh thường trả9lời!
Đối diện với ánh mắt này, Lạc Tử Dạ nghẹn họng, cảm thấy tên này thật sự rất thiếu đòn! Nhưng nàng vẫn không động đậy, chỉ liếc mắt một cái về phía đám người Thanh Thành cùng Đạm Đài Dục Đường, ý bảo bọn họ tránh vào bên trong hang núi kia, còn nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Phượng Vô Trù nhìn thẳng về phía nàng, dùng giọng nói lạnh lùng trầm thấp ra lệnh cho nàng, hắn gằn từng chữ một: “Ngươi cũng đi vào cho Cô!”
“Nhưng mà một mình ngươi.” Lạc Tử Dạ còn muốn nói gì nữa
Hắn đột nhiên liếc Doanh Tần đang ngất xỉu, ánh mắt kia càng thêm coi thường rồi mới quay lại nhìn Lạc Tử Dạ, ngạo mạn nói: “Lạc Tử Dạ, đi vào! Ngươi phải tin tưởng, hắn có thể chết vì người, nhưng Cô sẽ khiến người sống sót!” “Hắn” ở đây dĩ nhiên là chỉ Doanh Tần.
Một người có thể vì nàng mà chết, một người chắc chắn có thể khiến nàng sống sót
Thoạt nhìn dường như hai câu này không khác nhau lắm, nhưng thật ra không khó để khiến cho người ta nghe ra được sự khác biệt trong đó
Phượng Vô Trù hiểu rõ nàng, hắn biết nàng theo đuổi sự mạnh mẽ, thật ra chỉ là vì một chữ sống mà thôi, nghĩ sâu xa hơn nữa, thì chính là sống có tôn nghiêm
Hắn biết rõ là nàng muốn sống đấy, vì thể hắn trực tiếp nói như vậy
Lạc Tử Dạ nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình cảm xúc ngổn ngang
Nàng nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, nàng ngưng một chốc, cuối cùng chọn thuận theo ý của hắn, lui về phía sau mấy bước
Dưới sự che chở của kết giới, nàng và những người khác đồng loạt lui vào trong hang núi kia! Tiếp theo, chỉ còn lại mình hắn ở trên đường núi đối mặt với những công kích kia
Nàng vừa mới lui vào hang núi, đôi mắt ma mị của hắn liền lướt sang, giọng nói từ tính lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, ngươi phải nhìn xem rốt cuộc là ai mới có thể giúp người sống sót
Cho dù cuối cùng người chọn một người chỉ vì người đó có giá trị lợi dụng, ngươi cũng nhất định phải hiểu rằng đối với người mà nói, Cô mới là người có giá trị lợi dụng nhất!” Hắn vừa nói đến đây, không đợi Lạc Tử Dạ đáp lời đã đột nhiên thu lại đôi tay đang tạo kết giới ngăn cản mũi tên ở xa xa! Hắn khom lưng, bất thình lình tung ra một quyền đánh mạnh lên mặt đất.
“Ầm!”, mặt đất nứt ra một đường
Dưới chân tất cả mọi người đều rung chuyển, mà theo đó, một vòng sáng màu đen do nội lực đúc thành nhanh chóng dâng lên, sau khi mở rộng ra thì bỗng nhiên và vào giữa không trung
Một tiếng “rầm” vang lên! Trong số những mũi tên kia, có cái gãy đoạn rơi xuống, có cái bỗng nhiên bị bắn lên, quay lại theo đường cũ, đâm vào người những kẻ bắn tên.
Mũi tên cũng không xoay lại, vẫn theo đường cũ mà đấm ngược trở về! Cho nên, đầu có lông vũ đã bay về chỗ những binh lính kia! Lẽ ra khi đâm trở lại như thể hẳn là sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn, dù sao đây cũng không phải là đầu mũi tên sắc bén
Nhưng điều khiển cho người ta cảm thấy kinh hãi là...
Dưới lực trùng kích mạnh mẽ, những đầu lông chim nương theo âm thanh “Vút! Vút”, cứ thế đâm vào cơ thể của không ít người!
Hơn nữa còn xuyên thẳng qua rồi bắn đi thật xa...
Tiếp đó, những binh sĩ kia lần lượt ngã xuống đường núi, tử trạng cực kỳ thê thảm!
Sắc mặt Long Ngạo Địch trầm xuống...
/1476
|