*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy thì người ở lại đây có ích gì đâu?”
Thanh Thành nghe xong, sắc mặt tái mét một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt
Công tử nhà mình vì Lạc Tử Dạ mới thành ra thế này, cho dù Phượng Vô Trù muốn ra tay cũng sẽ không ngu ngốc chọn thời điểm này
Vì vậy gã mới tạm thời yên tâm, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn ở một chỗ cách đó không xa...
Bên ngoài lều, Lạc Tử Dạ hỏi Vân Tiêu Náo: “Khi các ngươi đến tìm Gia có gặp bọn Thượng Quan Ngự trên đường không?” Lúc bọn họ trở lại, trên đường không có người nào còn sống3mà chỉ toàn là thi thể đã chết trong lúc giao chiến, còn đám người bị Đạm Đài Dục Đường làm hôn mê thì chẳng thấy một ai.
Vân Tiếu Náo lập tức trả lời: “Tất nhiên là chúng ta đã gặp bọn họ! Chính vì báo tin cho người khiêng bọn họ về nên chúng ta mới đến muộn như vậy! Ngài không cần lo lắng, quân y đã nói bọn họ chỉ trúng thuốc mê thông thường thôi, dược tính cũng không quá mạnh nên sẽ nhanh chóng tỉnh lại
Còn đám người áo đen hôn mê bất tỉnh đã bị Diễm Liệt nhốt lại rồi, xem chừng hắn định tra hỏi xem rốt cuộc bọn họ là người của ai!”
Thật ra1không cần tra hỏi thì mọi người cũng biết đám người áo đen kia là người của ai
Diệm Liệt làm vậy chỉ để dằn mặt mấy kẻ muốn lấy mạng Lạc Tử Dạ mà thôi! “Thái tử cứ yên tâm, nếu huynh trưởng ta gặp chuyện thì ta làm gì có thời gian rảnh rỗi theo Vân Tiêu Náo lên núi tham gia vào mấy chuyện không đầu của các ngươi!” Thượng Quan Băng nói chuyện rất thẳng thắn
Nghe nàng nói vậy, Lạc Tử Dạ gật đầu, khẽ mỉm cười, đồng thời cảm thấy cực kỳ yêu thích cô gái “thẳng tính” này.
Cùng lúc đó, Đạm Đài Dục Đường đứng sau lưng Lạc Tử Dạ cũng lên tiếng: “Thái tử Thiên Diệu,3Hoàng đế bệ hạ của quý quốc đã bắt đầu điều tra chuyện này, quân chủ nước Nhung cũng đã bắt tay vào điều tra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tra ra bản công chúa có tham dự vào chuyện này
Mong ngài đừng quên chuyện ngài đã đồng ý với bản công chúa!” Nói đến đây, Đạm Đài Dục Đường khom người hành lễ với Lạc Tử Dạ.
Dù sao trong chuyện này mình cũng bị người ta che mắt, có lỗi với Lạc Tử Dạ trước
Bây giờ bọn họ có thể biến thủ thành bạn, ngoại trừ lúc đó Lạc Tử Dạ thật sự không muốn đối địch với mình thì sao có thể không vì mục đích để người khác nghĩ3rằng Lạc Tử Dạ là người rộng lượng đây?
Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn Đạm Đài Dục Đường, vốn định vỗ vai nàng nhưng chợt nhớ ra “nam” nữ thụ thụ bất thân, vì vậy đành mỉm cười đáp lời: “Nếu gia đã đồng ý thì nhất định sẽ ghi nhớ, và chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa
Công chúa cứ yên tâm đi! Có điều trong chuyện này, tuy Công chúa bị người ta lừa, nhưng cũng xem như là lâm trận phản bội, chắc hẳn đám người Minh Dận Thanh sẽ bất mãn với Công chúa
Nếu bọn họ có âm mưu gì đó, mong Công chúa hãy sớm chuẩn bị!”
Long Ngạo Địch đã nói sẽ không gây khó dễ cho9nàng thì chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục kiếm chuyện với nàng nữa
Nhưng Minh Dận Thanh thì chưa chắc.
“Ta đã dám làm thì đương nhiên sẽ có chuẩn bị!” Đạm Đài Dục Đường cười lạnh, tỏ vẻ không thèm để ý
Sau đó nàng chắp tay, nói: “Đến lúc đó, nếu ta có việc cần nhờ, mong Thái tử có thể giúp một tay!”
Lạc Tử Dạ gật đầu.
Sau đó, bầu không khí chợt rơi vào yên tĩnh
Lạc Tử Dạ cảm thấy phiền muộn trong lòng
Nàng vừa phải lo lắng cho tình trạng của Doanh Tần, vừa phải suy nghĩ về chuyện của Phượng Vô Trù nên tâm trạng không tốt lắm
Nhưng vẻ mặt nàng lại không để lộ bất kỳ cảm xúc gì như thế gió yên biển lặng.
Nhưng Vân Tiêu Náo vẫn nhạy bén phát hiện ra điều bất thường
Nàng liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ và hỏi: “Hình như Thái tử không vui có phải không? Nói đúng hơn là kể từ sau khi người nọ muốn báo tin tức cơ mật cho Nhiếp chính vương điện hạ, ngài bắt đầu buồn bực
Thái tử, chẳng lẽ bây giờ ngài.”
Nàng không nói hết câu, nhưng tin rằng với sự thông minh của Thái tử, cho dù nàng không nói thẳng ra thì Thái tử cũng hiểu được
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy
Đầu tiên nàng bị Đạm Dài Dục Đường hỏi đang nhìn cái gì, bây giờ lại bị Vân Tiêu Náo hỏi đang nghĩ cái gì
Lẽ nào nàng thể hiện tâm trạng buồn bực ra ngoài một cách rõ ràng đến thế sao?
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Vân Tiêu Náo: “Chẳng lẽ cái gì? Gia chỉ đang lo lắng cho vết thương của Doanh Tẩn mà thôi!”
“Ồ, ta tin ngài!” Vân Tiêu Náo lập tức tiếp lời, sau đó thở dài một tiếng rồi nói: “Thái tử, ta tuyệt đối tin rằng ngài lo lắng cho Doanh Tần
Nhưng ngoài ra ngài còn có tâm sự gì khác nữa mà, đúng không? Ta cảm thấy ngài không phải là người thiểu quyết đoán, với tính cách trước giờ của ngài, lúc này hẳn là ngài phải tới tìm Nhiếp chính vương điện hạ hỏi cho rõ ràng chứ không phải ở đây buồn phiền!”
Vân Tiêu Náo đã nói thẳng ra như thế rồi, Lạc Tử Dạ có muốn giả ngu cũng không được
Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn các nàng liền thấy ai nấy đều đang nhìn mình chằm chằm
Nàng chợt cảm thấy dở khóc dở cười, vì vậy lên tiếng hỏi: “Mấy người các ngươi đều cho rằng với tính cách của gia, lúc này gia phải hỏi thẳng Phượng Vô Trù xem là hắn có tin gia hay không, nếu hắn không tin gia thì phải bắt hắn giải thích đàng hoàng xem hắn định lừa gạt gia điều gì, có phải không?”
“Đúng vậy!” Vân Tiêu Náo là người đầu tiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian chung sống này, bọn họ tự cảm thấy cho dù mình không được xem là hiểu rõ Lạc Tử Dạ nhưng cũng có đôi chút hiểu biết về y
Từ trước tới giờ, Lạc Tử Dạ là người có sao nói vậy, có thể nói là tính cách khá thẳng thắn
Vậy mà lúc này lại đột nhiên buồn lo suy nghĩ, hoàn toàn không hợp với tính cách của y.
Lạc Tử Dạ cười giễu: “Các ngươi nói không sai! Với tính cách của gia, hẳn là gia nên xông thẳng tới trước mặt hắn hỏi cho ra nhẽ
Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới chuyện gia lấy lập trường gì mà tới hỏi hắn hay không? Thứ nhất, gia không phải bạn gái của hắn
Thứ hai, gia không phải bạn trai của hắn
Thứ ba, gia không phải bạn đời hợp pháp của hắn
Nói tóm lại, quan hệ của hai người bọn ta rất mơ hồ, chính là kiểu sắp xác định quan hệ nhưng tạm thời vẫn chưa xác định ấy! Bây giờ ta lấy tư cách gì đi chất vấn hắn đây?”.
Nàng cũng phải có tư cách và thân phận để tới hỏi người ta chứ nhỉ?
Hai người chưa xác định quan hệ, nàng dựa vào đâu mà bảo người ta giải thích ngọn nguồn với nàng và kể hết mọi chuyện cho nàng nghe? Chỉ dựa vào Phượng Vô Trù thích nàng à? Như vậy có phải là quá giả nai quá làm bộ làm tịch hay không?
“A...” Nàng nói xong, những người khác đều nghẹn lời
Các nàng nói qua nói lại cả buổi vậy mà quên hỏi vấn đề này
Cũng phải thôi, hiện giờ Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ đang trong giai đoạn mập mờ, vẫn chưa xác định quan hệ, thể thì hỏi kiểu gì bây giờ?
“Vậy Thái tử...”
Lạc Tử Dạ nhếch môi: “Vì vậy gia quyết định lát nữa đến gặp Phượng Vô Trù, gia sẽ làm bạn trai của hắn!” Như vậy, nàng muốn hỏi cái gì thì hỏi!
Vậy thì người ở lại đây có ích gì đâu?”
Thanh Thành nghe xong, sắc mặt tái mét một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt
Công tử nhà mình vì Lạc Tử Dạ mới thành ra thế này, cho dù Phượng Vô Trù muốn ra tay cũng sẽ không ngu ngốc chọn thời điểm này
Vì vậy gã mới tạm thời yên tâm, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn ở một chỗ cách đó không xa...
Bên ngoài lều, Lạc Tử Dạ hỏi Vân Tiêu Náo: “Khi các ngươi đến tìm Gia có gặp bọn Thượng Quan Ngự trên đường không?” Lúc bọn họ trở lại, trên đường không có người nào còn sống3mà chỉ toàn là thi thể đã chết trong lúc giao chiến, còn đám người bị Đạm Đài Dục Đường làm hôn mê thì chẳng thấy một ai.
Vân Tiếu Náo lập tức trả lời: “Tất nhiên là chúng ta đã gặp bọn họ! Chính vì báo tin cho người khiêng bọn họ về nên chúng ta mới đến muộn như vậy! Ngài không cần lo lắng, quân y đã nói bọn họ chỉ trúng thuốc mê thông thường thôi, dược tính cũng không quá mạnh nên sẽ nhanh chóng tỉnh lại
Còn đám người áo đen hôn mê bất tỉnh đã bị Diễm Liệt nhốt lại rồi, xem chừng hắn định tra hỏi xem rốt cuộc bọn họ là người của ai!”
Thật ra1không cần tra hỏi thì mọi người cũng biết đám người áo đen kia là người của ai
Diệm Liệt làm vậy chỉ để dằn mặt mấy kẻ muốn lấy mạng Lạc Tử Dạ mà thôi! “Thái tử cứ yên tâm, nếu huynh trưởng ta gặp chuyện thì ta làm gì có thời gian rảnh rỗi theo Vân Tiêu Náo lên núi tham gia vào mấy chuyện không đầu của các ngươi!” Thượng Quan Băng nói chuyện rất thẳng thắn
Nghe nàng nói vậy, Lạc Tử Dạ gật đầu, khẽ mỉm cười, đồng thời cảm thấy cực kỳ yêu thích cô gái “thẳng tính” này.
Cùng lúc đó, Đạm Đài Dục Đường đứng sau lưng Lạc Tử Dạ cũng lên tiếng: “Thái tử Thiên Diệu,3Hoàng đế bệ hạ của quý quốc đã bắt đầu điều tra chuyện này, quân chủ nước Nhung cũng đã bắt tay vào điều tra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tra ra bản công chúa có tham dự vào chuyện này
Mong ngài đừng quên chuyện ngài đã đồng ý với bản công chúa!” Nói đến đây, Đạm Đài Dục Đường khom người hành lễ với Lạc Tử Dạ.
Dù sao trong chuyện này mình cũng bị người ta che mắt, có lỗi với Lạc Tử Dạ trước
Bây giờ bọn họ có thể biến thủ thành bạn, ngoại trừ lúc đó Lạc Tử Dạ thật sự không muốn đối địch với mình thì sao có thể không vì mục đích để người khác nghĩ3rằng Lạc Tử Dạ là người rộng lượng đây?
Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn Đạm Đài Dục Đường, vốn định vỗ vai nàng nhưng chợt nhớ ra “nam” nữ thụ thụ bất thân, vì vậy đành mỉm cười đáp lời: “Nếu gia đã đồng ý thì nhất định sẽ ghi nhớ, và chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa
Công chúa cứ yên tâm đi! Có điều trong chuyện này, tuy Công chúa bị người ta lừa, nhưng cũng xem như là lâm trận phản bội, chắc hẳn đám người Minh Dận Thanh sẽ bất mãn với Công chúa
Nếu bọn họ có âm mưu gì đó, mong Công chúa hãy sớm chuẩn bị!”
Long Ngạo Địch đã nói sẽ không gây khó dễ cho9nàng thì chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục kiếm chuyện với nàng nữa
Nhưng Minh Dận Thanh thì chưa chắc.
“Ta đã dám làm thì đương nhiên sẽ có chuẩn bị!” Đạm Đài Dục Đường cười lạnh, tỏ vẻ không thèm để ý
Sau đó nàng chắp tay, nói: “Đến lúc đó, nếu ta có việc cần nhờ, mong Thái tử có thể giúp một tay!”
Lạc Tử Dạ gật đầu.
Sau đó, bầu không khí chợt rơi vào yên tĩnh
Lạc Tử Dạ cảm thấy phiền muộn trong lòng
Nàng vừa phải lo lắng cho tình trạng của Doanh Tần, vừa phải suy nghĩ về chuyện của Phượng Vô Trù nên tâm trạng không tốt lắm
Nhưng vẻ mặt nàng lại không để lộ bất kỳ cảm xúc gì như thế gió yên biển lặng.
Nhưng Vân Tiêu Náo vẫn nhạy bén phát hiện ra điều bất thường
Nàng liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ và hỏi: “Hình như Thái tử không vui có phải không? Nói đúng hơn là kể từ sau khi người nọ muốn báo tin tức cơ mật cho Nhiếp chính vương điện hạ, ngài bắt đầu buồn bực
Thái tử, chẳng lẽ bây giờ ngài.”
Nàng không nói hết câu, nhưng tin rằng với sự thông minh của Thái tử, cho dù nàng không nói thẳng ra thì Thái tử cũng hiểu được
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy
Đầu tiên nàng bị Đạm Dài Dục Đường hỏi đang nhìn cái gì, bây giờ lại bị Vân Tiêu Náo hỏi đang nghĩ cái gì
Lẽ nào nàng thể hiện tâm trạng buồn bực ra ngoài một cách rõ ràng đến thế sao?
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Vân Tiêu Náo: “Chẳng lẽ cái gì? Gia chỉ đang lo lắng cho vết thương của Doanh Tẩn mà thôi!”
“Ồ, ta tin ngài!” Vân Tiêu Náo lập tức tiếp lời, sau đó thở dài một tiếng rồi nói: “Thái tử, ta tuyệt đối tin rằng ngài lo lắng cho Doanh Tần
Nhưng ngoài ra ngài còn có tâm sự gì khác nữa mà, đúng không? Ta cảm thấy ngài không phải là người thiểu quyết đoán, với tính cách trước giờ của ngài, lúc này hẳn là ngài phải tới tìm Nhiếp chính vương điện hạ hỏi cho rõ ràng chứ không phải ở đây buồn phiền!”
Vân Tiêu Náo đã nói thẳng ra như thế rồi, Lạc Tử Dạ có muốn giả ngu cũng không được
Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn các nàng liền thấy ai nấy đều đang nhìn mình chằm chằm
Nàng chợt cảm thấy dở khóc dở cười, vì vậy lên tiếng hỏi: “Mấy người các ngươi đều cho rằng với tính cách của gia, lúc này gia phải hỏi thẳng Phượng Vô Trù xem là hắn có tin gia hay không, nếu hắn không tin gia thì phải bắt hắn giải thích đàng hoàng xem hắn định lừa gạt gia điều gì, có phải không?”
“Đúng vậy!” Vân Tiêu Náo là người đầu tiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian chung sống này, bọn họ tự cảm thấy cho dù mình không được xem là hiểu rõ Lạc Tử Dạ nhưng cũng có đôi chút hiểu biết về y
Từ trước tới giờ, Lạc Tử Dạ là người có sao nói vậy, có thể nói là tính cách khá thẳng thắn
Vậy mà lúc này lại đột nhiên buồn lo suy nghĩ, hoàn toàn không hợp với tính cách của y.
Lạc Tử Dạ cười giễu: “Các ngươi nói không sai! Với tính cách của gia, hẳn là gia nên xông thẳng tới trước mặt hắn hỏi cho ra nhẽ
Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới chuyện gia lấy lập trường gì mà tới hỏi hắn hay không? Thứ nhất, gia không phải bạn gái của hắn
Thứ hai, gia không phải bạn trai của hắn
Thứ ba, gia không phải bạn đời hợp pháp của hắn
Nói tóm lại, quan hệ của hai người bọn ta rất mơ hồ, chính là kiểu sắp xác định quan hệ nhưng tạm thời vẫn chưa xác định ấy! Bây giờ ta lấy tư cách gì đi chất vấn hắn đây?”.
Nàng cũng phải có tư cách và thân phận để tới hỏi người ta chứ nhỉ?
Hai người chưa xác định quan hệ, nàng dựa vào đâu mà bảo người ta giải thích ngọn nguồn với nàng và kể hết mọi chuyện cho nàng nghe? Chỉ dựa vào Phượng Vô Trù thích nàng à? Như vậy có phải là quá giả nai quá làm bộ làm tịch hay không?
“A...” Nàng nói xong, những người khác đều nghẹn lời
Các nàng nói qua nói lại cả buổi vậy mà quên hỏi vấn đề này
Cũng phải thôi, hiện giờ Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ đang trong giai đoạn mập mờ, vẫn chưa xác định quan hệ, thể thì hỏi kiểu gì bây giờ?
“Vậy Thái tử...”
Lạc Tử Dạ nhếch môi: “Vì vậy gia quyết định lát nữa đến gặp Phượng Vô Trù, gia sẽ làm bạn trai của hắn!” Như vậy, nàng muốn hỏi cái gì thì hỏi!
/1476
|