*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mân Việt chẩn đoán một lát rồi chợt nhăn mày, buồn bực nói: “Vương, mạch đập của Thái tử rất bình thường, không giống như thật sự bị bệnh! Xem ra bệnh tình của y rất thất thường!”
Lạc Tử Dạ: “...”
“Vậy nàng ấy còn có thể tham gia săn bắn không?” Phượng Vô Trù nhanh chóng hỏi
Hắn vẫn còn đang ôm Lạc Tử Dạ, dáng vẻ bảo vệ của hắn quả thật hơi giống như đang đối xử với cục cưng
Mân Việt nhìn thoáng qua nét mặt hung ác của Lạc Tử Dạ, hé miệng nói: “Vấn đề này không lớn lắm! Dù sao bây giờ Thái tử cũng đang bình thường, hơn nữa loại bệnh này không tái phát thường xuyên, vừa nãy đã tái phát một lần rồi, chắc hẳn lần tái phát tiếp theo sẽ cách một khoảng thời3gian khá lâu.”
Ngay cả nét mặt của Diêm Liệt đều trở nên rầu rĩ.
Bởi vì ban đầu hắn còn cho rằng Mân Việt và Vương đang nói đùa, cổ ý trêu chọc Thái tử thôi
Hắn hiểu rõ con người của Mân Việt, hắn ta nói một câu thì có thể là nói giỡn, thế nhưng hắn ta đã nói nhiều câu như thế rồi, hơn nữa còn phân tích chuyên nghiệp như vậy, hắn ta là thầy thuốc, chắc là sẽ không đùa giỡn chuyện nghiêm trọng như vậy đâu.
Nhưng mà Thái tử thật sự bị bệnh ư? Điều này hơi..
Chẳng lẽ là do hắn đã nói với Thái tử nhiều việc liên quan tới Vương, làm cho tinh thần của Thái tử bị ảnh hưởng quá lớn nên thúc đẩy Thái tử mắc phải chứng bệnh này? Xong rồi, hắn phải1xin lỗi Thái tử rồi nghĩ ra biện pháp bồi thường y! Đôi mắt của Nhiếp chính vương điện hạ tối sầm, suy tư một hồi rồi nói: “Trước đó Lạc Tử Dạ cũng từng tự xưng cục cưng, chẳng qua khi đó Cô không có để ý!”
Hắn nhớ tới lần nàng tự xưng là cục cưng trước đó, đó là lúc hắn giận dữ tới mức suýt nữa đã ép buộc nàng.
Bây giờ Mân Việt nói tinh thần của nàng bị tổn thương, chẳng lẽ là do khi ấy hắn quá đáng sợ, dọa nàng sợ tới bệnh luôn ư? Ý nghĩ này làm cho đôi con người của hắn trở nên trầm lắng, ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ ẩn chứa chút đau lòng và áy náy.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật một cái, tất cả bọn họ đều đang3nhìn nàng như thể nàng mắc phải căn bệnh nan y vậy, làm cho nàng muốn mặc kệ bọn họ! Nàng dùng giọng điệu không tốt lắm để nói với Phượng Vô Trù: “Ngươi thả gia xuống!”
Những người đứng bên cạnh quan sát tình hình trước mắt cảm thấy như đang rơi vào sương mù.
Thái tử Thiên Diệu đang yên đang lành, tại sao lại muốn ngồi trong lòng Nhiếp chính vương Thiên Diệu chứ? Được rồi, xem ra là Phượng Vô Trù đè Lạc Tử Dạ, bắt buộc y ngồi
Quên đi, Phượng Vô Trù là quyền lực và nguyên tắc của thế giới này, bọn họ chỉ cần đứng xem như thế này thôi, không cần phải nhiều lời.
Hắn không động đậy, nhưng mà ánh mắt khi nhìn nàng lại càng thêm thương tiếc và dịu dàng hơn, đồng thời cực3kỳ xấu hổ
Giọng nói mê hoặc của hắn gần sát bên tại nàng: “Ngươi nghe lời đi, bệnh này cũng không nặng lắm, Cô nhất định sẽ bảo Mân Việt chữa khỏi cho ngươi! Đừng sợ, sau này Cô sẽ không tức giận với người nữa!”
Lạc Tử Dạ: “...”
Mân Việt cũng lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, Vương! Ngài thật sự không thể tức giận với nàng nữa, Thái tử đã mắc phải chứng bệnh này rồi, không thể bị kích thích dù chỉ một chút đầu! Bằng không bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!”
Nói tới nghiện luôn rồi đúng không?
Lạc Tử Dạ không học y nên không biết trên đời này thật sự có loại bệnh như thế này
Trực giác của nàng đang mách bảo rằng hai người này đang hùa nhau trêu chọc nàng! Chẳng qua khi nàng9nghe thấy Phượng Vô Trù nói sau này sẽ không tùy tiện tức giận với nàng nữa, hơn nữa giọng nói của hắn cũng khá chân thành, nàng cảm thấy nếu như nàng thừa nhận rằng mình có bệnh thật thì cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn cũng sẽ bớt làm khó nàng lại.
Thể là nàng đảo tròng mắt, chui vào lòng hắn, oan ức nói: “Ngươi buông cục cưng ra trước đã, bọn họ thấy chúng ta dây dưa không rõ như thế này rồi nói cục cưng có năng lực như vậy là nhờ ôm được cái đùi của ngươi thì làm sao đây, oa oa oa, cục cưng thật là khổ.”
Mân Việt chẩn đoán một lát rồi chợt nhăn mày, buồn bực nói: “Vương, mạch đập của Thái tử rất bình thường, không giống như thật sự bị bệnh! Xem ra bệnh tình của y rất thất thường!”
Lạc Tử Dạ: “...”
“Vậy nàng ấy còn có thể tham gia săn bắn không?” Phượng Vô Trù nhanh chóng hỏi
Hắn vẫn còn đang ôm Lạc Tử Dạ, dáng vẻ bảo vệ của hắn quả thật hơi giống như đang đối xử với cục cưng
Mân Việt nhìn thoáng qua nét mặt hung ác của Lạc Tử Dạ, hé miệng nói: “Vấn đề này không lớn lắm! Dù sao bây giờ Thái tử cũng đang bình thường, hơn nữa loại bệnh này không tái phát thường xuyên, vừa nãy đã tái phát một lần rồi, chắc hẳn lần tái phát tiếp theo sẽ cách một khoảng thời3gian khá lâu.”
Ngay cả nét mặt của Diêm Liệt đều trở nên rầu rĩ.
Bởi vì ban đầu hắn còn cho rằng Mân Việt và Vương đang nói đùa, cổ ý trêu chọc Thái tử thôi
Hắn hiểu rõ con người của Mân Việt, hắn ta nói một câu thì có thể là nói giỡn, thế nhưng hắn ta đã nói nhiều câu như thế rồi, hơn nữa còn phân tích chuyên nghiệp như vậy, hắn ta là thầy thuốc, chắc là sẽ không đùa giỡn chuyện nghiêm trọng như vậy đâu.
Nhưng mà Thái tử thật sự bị bệnh ư? Điều này hơi..
Chẳng lẽ là do hắn đã nói với Thái tử nhiều việc liên quan tới Vương, làm cho tinh thần của Thái tử bị ảnh hưởng quá lớn nên thúc đẩy Thái tử mắc phải chứng bệnh này? Xong rồi, hắn phải1xin lỗi Thái tử rồi nghĩ ra biện pháp bồi thường y! Đôi mắt của Nhiếp chính vương điện hạ tối sầm, suy tư một hồi rồi nói: “Trước đó Lạc Tử Dạ cũng từng tự xưng cục cưng, chẳng qua khi đó Cô không có để ý!”
Hắn nhớ tới lần nàng tự xưng là cục cưng trước đó, đó là lúc hắn giận dữ tới mức suýt nữa đã ép buộc nàng.
Bây giờ Mân Việt nói tinh thần của nàng bị tổn thương, chẳng lẽ là do khi ấy hắn quá đáng sợ, dọa nàng sợ tới bệnh luôn ư? Ý nghĩ này làm cho đôi con người của hắn trở nên trầm lắng, ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ ẩn chứa chút đau lòng và áy náy.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật một cái, tất cả bọn họ đều đang3nhìn nàng như thể nàng mắc phải căn bệnh nan y vậy, làm cho nàng muốn mặc kệ bọn họ! Nàng dùng giọng điệu không tốt lắm để nói với Phượng Vô Trù: “Ngươi thả gia xuống!”
Những người đứng bên cạnh quan sát tình hình trước mắt cảm thấy như đang rơi vào sương mù.
Thái tử Thiên Diệu đang yên đang lành, tại sao lại muốn ngồi trong lòng Nhiếp chính vương Thiên Diệu chứ? Được rồi, xem ra là Phượng Vô Trù đè Lạc Tử Dạ, bắt buộc y ngồi
Quên đi, Phượng Vô Trù là quyền lực và nguyên tắc của thế giới này, bọn họ chỉ cần đứng xem như thế này thôi, không cần phải nhiều lời.
Hắn không động đậy, nhưng mà ánh mắt khi nhìn nàng lại càng thêm thương tiếc và dịu dàng hơn, đồng thời cực3kỳ xấu hổ
Giọng nói mê hoặc của hắn gần sát bên tại nàng: “Ngươi nghe lời đi, bệnh này cũng không nặng lắm, Cô nhất định sẽ bảo Mân Việt chữa khỏi cho ngươi! Đừng sợ, sau này Cô sẽ không tức giận với người nữa!”
Lạc Tử Dạ: “...”
Mân Việt cũng lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, Vương! Ngài thật sự không thể tức giận với nàng nữa, Thái tử đã mắc phải chứng bệnh này rồi, không thể bị kích thích dù chỉ một chút đầu! Bằng không bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!”
Nói tới nghiện luôn rồi đúng không?
Lạc Tử Dạ không học y nên không biết trên đời này thật sự có loại bệnh như thế này
Trực giác của nàng đang mách bảo rằng hai người này đang hùa nhau trêu chọc nàng! Chẳng qua khi nàng9nghe thấy Phượng Vô Trù nói sau này sẽ không tùy tiện tức giận với nàng nữa, hơn nữa giọng nói của hắn cũng khá chân thành, nàng cảm thấy nếu như nàng thừa nhận rằng mình có bệnh thật thì cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn cũng sẽ bớt làm khó nàng lại.
Thể là nàng đảo tròng mắt, chui vào lòng hắn, oan ức nói: “Ngươi buông cục cưng ra trước đã, bọn họ thấy chúng ta dây dưa không rõ như thế này rồi nói cục cưng có năng lực như vậy là nhờ ôm được cái đùi của ngươi thì làm sao đây, oa oa oa, cục cưng thật là khổ.”
/1476
|