*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nhìn thấy hai con đại bàng đều rơi xuống đất mới hiểu vì sao ban nãy Lạc Tử Dạ rõ ràng có thể dùng một mũi tên bắn trúng một con đại bàng ngon lành như thế nhưng lại muốn đổi một dáng bắn khác ngay giữa không trung, cuối cùng nghiêng người ở bên hông ngựa.
Đến lúc này bọn họ mới hiểu, thật ra y không muốn tự tìm phiền toái cho mình, cũng không phải vì ra vẻ đẹp trai mà là vì muốn một mũi tên trúng hai con đại bàng! Có người không hài lòng về việc này
Long Ngạo Địch không hề lên tiếng, ngược lại là Gia Trác Phong mở miệng trước: “Thái tử Thiên Diệu, tuy rằng tài bắn cung của người rất cao...”
“Ừ! Ngươi vừa nói ra sự thật!” Lạc Tử Dạ gật đầu, kéo dây cương một cái3rồi ngồi vững vàng trên lưng ngựa
Nàng bày ra dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng xong mới quay đầu nhìn về phía Gia Trác Phong, dùng giọng điệu ác ý nói: “Nói tiếp đi?”
Gia Trác Phong nghẹn lời.
Hắn có thể nói rằng hắn bị câu nói không biết xấu hổ, thuận nước đầy thuyền của Lạc Tử Dạ chặn họng đến mức không muốn nói gì nữa không? Có thể làm như vậy sao? Nghe người ta nói được nửa câu liền nhận lời khen ngợi luôn à? Lẽ nào y không nghe thấy hai chữ “tuy rằng” trong lời nói của hắn? Có “tuy rằng” có nghĩa là sẽ có “thế nhưng” để chuyển ý đó!
Hắn cứ im lặng như vậy một lúc, rốt cuộc hé miệng nói thêm lần nữa: “Chuyện săn bắn nên công bằng mới đúng, thế mà Thái tử Thiên Diệu lại không1cho phép Long tướng quân đoạt con mồi với Thái tử, ngài không cảm thấy ngài thật sự quá bá đạo sao?”
“Bá đạo?” Lạc Tử Dạ nhíu mày nhìn hắn ta, tiếp đó cười nhạo một tiếng rồi nói: “Bá đạo à, thật ra gia không thấy thế! Ngươi cũng nói đây là săn bắn mà, trong bãi săn bắn chỉ cần xem ai có bản lĩnh hơn ai mà thôi, ai có bản lĩnh bắn xuống thì đó chính là năng lực của người ấy! Những chuyện khác tuyệt đối không cần phải nói nhiều, chỗ này là chỗ dùng sức mạnh để nói chuyện
Nếu lát nữa Long tướng quân có bản lĩnh bắn bản Thái tử một mũi tên rồi đoạt con mồi thì bản Thái tử tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì!” Lời nói ngông cuồng của nàng làm cho những người khác3sửng sốt
Không ai ngờ rằng Lạc Tử Dạ lại có khẩu khí lớn như vậy! Suy cho cùng thì đối phương là Thái tử Thiên Diệu, những người đại mạc như bọn họ quả thật đều có lòng muốn dạy dỗ y, nhưng mà không có ai to gan tới mức biến nó thành sự thật cả
Nếu thật sự có người bắn y một mũi tên mày chỉ bị thương ngoài da thì còn đỡ, còn nếu như y bị thương nặng hoặc là bị bắn chết luôn thì hậu quả tiếp theo đó sẽ khó mà lường được! Tất cả mọi người đều nhìn Long Ngạo Địch, chờ xem phản ứng của Long Ngạo Địch.
Ai dè lúc này Long Ngạo Địch hoàn toàn không tức giận, trái lại lạnh lùng nhếch nhếch khóe môi, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lạc Tử Dạ mang theo một3ít suy nghĩ
Hắn nói: “Thái tử nói thật đúng! Bãi săn bắn giống như bãi chiến trường, người nào có bản lĩnh thì người đó thắng
Nếu Thái tử đã nói như vậy thì mạt tướng cũng sẽ không khách sáo nữa, mạt tướng tin rằng Thái tử nhất định sẽ không so đo chuyện mạt tướng bất kính với ngài trong lúc so tài, đúng không?”
Dựa theo tính cách trơ tráo của Lạc Tử Dạ, khả năng, trả lời một câu “Ai nói ông đây không ngại: Ông đây có thể bắn ngươi nhưng ngươi không thể bắn ông đây” là rất cao! Thế nhưng có vẻ như Lạc Tử Dạ hôm nay thật sự muốn đầu một trận với Long Ngạo Địch, chỉ thấy nàng nhíu mày lại, lộ vẻ khinh thường nhìn hắn: “Bản Thái tử thật sự muốn nhìn xem Long Ngạo Địch người phải9bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có thể bất kính với bản Thái tử!”
Nàng kiêu ngạo nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Long Ngạo Địch nữa, nhắm ngay một con đại bàng lớn trên bầu trời mà bắn! Nàng lại bổ sung thêm một câu nhưng không quay đầu lại: “Đúng rồi, ngươi cũng đừng dự định đánh lén sau lưng gia
Ngươi nên biết, người như gia nhìn qua không có lòng phòng bị gì, thế nhưng lại rất cảnh giác! Nếu như người bắn một mũi tên về phía gia, gia không thể bảo đảm rằng mình sẽ không quay đầu bắn ngược trở lại, bắn nát cả mặt ngươi đâu!”
Nàng đang chế giễu chuyện Long Ngạo Địch bị nàng bắn một mũi tên
Long Ngạo Địch cũng không để bụng, nhưng cảm xúc bên trong cặp mắt hắn mới là thứ kỳ dị nhất
Hiên Thương Mặc Trần ở bên cạnh Long Ngạo Địch nhìn thấy ham muốn chinh phục từ trong ánh mắt đó! Trái tim Hiên Thương Mặc Trần chợt chùng xuống, cảm thấy tình hình lúc này có vẻ không tốt lắm.
Long Ngạo Địch thể mà cũng...
Hắn cũng hiểu biết một chút về Long Ngạo Địch, chỉ khi hắn ta cảm thấy hứng thú với vật gì đó thì hắn ta mới có ham muốn chinh phục
Cũng không biết sự thật có phải là vậy không, hay là do chính mình có hứng thú với Lạc Tử Dạ nên nhìn những người bên cạnh đều cảm thấy đối phương có hứng thú với Lạc Tử Dạ.
Hiến Thương Mặc Trần bỗng nhiên chợt nhận ra, Lạc Tử Dạ là một người đàn ông! Tuy rằng người đàn ông này xinh đẹp, nhưng mà giới tính của đối phương quả thật là vấn đề lớn
Hắn tin rằng Long Ngạo Địch chỉ xem y là đối thủ chứ không có hứng thú gì với y
Hắn nghĩ như vậy xong mới rốt cuộc thở phào một hơi
Người càng muốn thở phào một hơi hơn cả Hiến Thương Mặc Trần chính là Minh Dận Thanh ở bên cạnh, lúc này hắn đã trực tiếp lên tiếng: “Không tồi, mục tiêu của Lạc Tử Dạ chính là Long Ngạo Địch!”
Không phải hắn.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, chẳng qua chỉ là than nhẹ mà thôi, nhưng mà những người bên cạnh hắn đều nghe thấy
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, tuy rằng trong lòng bọn họ cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng không vì vậy mà xem thường hắn
Dù sao bọn họ đều biết Minh Dận Thanh đã bị thương nặng từ trước, tham gia săn bắn lần này đã là miễn cưỡng lắm rồi, nếu như còn bị Lạc Tử Dạ làm khó nữa thì hắn thật sự sẽ không chịu nổi nữa đâu!
Chỉ là không ngờ rằng hắn vừa mới dứt lời, Lạc Tử Dạ vốn đã giục ngựa đi thật xa ở phía trước giống như có tâm linh cảm ứng vậy, nàng xoay đầu nhìn hắn rồi cất giọng nói: “Thân vương Phượng Minh, Đại hoàng tử Long Chiêu, hai người các ngươi làm sao vậy? Vì sao không ra tay thể, quá thận trọng đó?”.
Minh Dận Thanh: “...”
Việc này đã nói cho chúng ta biết, khi đối mặt với một chuyện có khả năng xảy ra biển cố, dù thế nào cũng tuyệt đối không được vui vẻ quá sớm
Ngay lúc này, mũi tên trong tay Long Ngạo Địch đột nhiên bắn về phía sau gáy của Lạc Tử Dạ, nhưng nó lại mang tới cho người ta cảm giác hắn không cố ý bắn Lạc Tử Dạ mà chỉ là bắn ngang qua cái gáy của Lạc Tử Dạ rồi dừng lại ở trên người một con diều hâu!
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi nhếch lên, nàng có thể cảm thấy một mũi tên chứa đựng sát khí đang bay thẳng về phía mình! Nàng không quay đầu lại, giơ tay kéo cung, mũi tên nhắm ngay mũi tên đang bay tới của Long Ngạo Địch, bắn tới!
Hai mũi tên đụng vào nhau! Long Ngạo Địch dùng nội công để bắn mũi tên ấy ra, theo lý thuyết thì Lạc Tử Dạ không có đủ nội lực nên sẽ không cản nổi! Thế nhưng bởi vì Lạc Tử Dạ đã khống chế lực lượng, mũi tên của nàng vậy mà “xoẹt” một tiếng, đâm xuyên mũi tên của Long Ngạo Địch!
Mũi tên của Long Ngạo Địch bị xẻ đổi từ giữa trung tâm! Đồng thời, mũi tên của nàng bẻ gãy mũi tên của đối phương xong liền bay thẳng về phía trước, nhắm ngay mặt của Long Ngạo Địch...
Mọi người nhìn thấy hai con đại bàng đều rơi xuống đất mới hiểu vì sao ban nãy Lạc Tử Dạ rõ ràng có thể dùng một mũi tên bắn trúng một con đại bàng ngon lành như thế nhưng lại muốn đổi một dáng bắn khác ngay giữa không trung, cuối cùng nghiêng người ở bên hông ngựa.
Đến lúc này bọn họ mới hiểu, thật ra y không muốn tự tìm phiền toái cho mình, cũng không phải vì ra vẻ đẹp trai mà là vì muốn một mũi tên trúng hai con đại bàng! Có người không hài lòng về việc này
Long Ngạo Địch không hề lên tiếng, ngược lại là Gia Trác Phong mở miệng trước: “Thái tử Thiên Diệu, tuy rằng tài bắn cung của người rất cao...”
“Ừ! Ngươi vừa nói ra sự thật!” Lạc Tử Dạ gật đầu, kéo dây cương một cái3rồi ngồi vững vàng trên lưng ngựa
Nàng bày ra dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng xong mới quay đầu nhìn về phía Gia Trác Phong, dùng giọng điệu ác ý nói: “Nói tiếp đi?”
Gia Trác Phong nghẹn lời.
Hắn có thể nói rằng hắn bị câu nói không biết xấu hổ, thuận nước đầy thuyền của Lạc Tử Dạ chặn họng đến mức không muốn nói gì nữa không? Có thể làm như vậy sao? Nghe người ta nói được nửa câu liền nhận lời khen ngợi luôn à? Lẽ nào y không nghe thấy hai chữ “tuy rằng” trong lời nói của hắn? Có “tuy rằng” có nghĩa là sẽ có “thế nhưng” để chuyển ý đó!
Hắn cứ im lặng như vậy một lúc, rốt cuộc hé miệng nói thêm lần nữa: “Chuyện săn bắn nên công bằng mới đúng, thế mà Thái tử Thiên Diệu lại không1cho phép Long tướng quân đoạt con mồi với Thái tử, ngài không cảm thấy ngài thật sự quá bá đạo sao?”
“Bá đạo?” Lạc Tử Dạ nhíu mày nhìn hắn ta, tiếp đó cười nhạo một tiếng rồi nói: “Bá đạo à, thật ra gia không thấy thế! Ngươi cũng nói đây là săn bắn mà, trong bãi săn bắn chỉ cần xem ai có bản lĩnh hơn ai mà thôi, ai có bản lĩnh bắn xuống thì đó chính là năng lực của người ấy! Những chuyện khác tuyệt đối không cần phải nói nhiều, chỗ này là chỗ dùng sức mạnh để nói chuyện
Nếu lát nữa Long tướng quân có bản lĩnh bắn bản Thái tử một mũi tên rồi đoạt con mồi thì bản Thái tử tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì!” Lời nói ngông cuồng của nàng làm cho những người khác3sửng sốt
Không ai ngờ rằng Lạc Tử Dạ lại có khẩu khí lớn như vậy! Suy cho cùng thì đối phương là Thái tử Thiên Diệu, những người đại mạc như bọn họ quả thật đều có lòng muốn dạy dỗ y, nhưng mà không có ai to gan tới mức biến nó thành sự thật cả
Nếu thật sự có người bắn y một mũi tên mày chỉ bị thương ngoài da thì còn đỡ, còn nếu như y bị thương nặng hoặc là bị bắn chết luôn thì hậu quả tiếp theo đó sẽ khó mà lường được! Tất cả mọi người đều nhìn Long Ngạo Địch, chờ xem phản ứng của Long Ngạo Địch.
Ai dè lúc này Long Ngạo Địch hoàn toàn không tức giận, trái lại lạnh lùng nhếch nhếch khóe môi, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lạc Tử Dạ mang theo một3ít suy nghĩ
Hắn nói: “Thái tử nói thật đúng! Bãi săn bắn giống như bãi chiến trường, người nào có bản lĩnh thì người đó thắng
Nếu Thái tử đã nói như vậy thì mạt tướng cũng sẽ không khách sáo nữa, mạt tướng tin rằng Thái tử nhất định sẽ không so đo chuyện mạt tướng bất kính với ngài trong lúc so tài, đúng không?”
Dựa theo tính cách trơ tráo của Lạc Tử Dạ, khả năng, trả lời một câu “Ai nói ông đây không ngại: Ông đây có thể bắn ngươi nhưng ngươi không thể bắn ông đây” là rất cao! Thế nhưng có vẻ như Lạc Tử Dạ hôm nay thật sự muốn đầu một trận với Long Ngạo Địch, chỉ thấy nàng nhíu mày lại, lộ vẻ khinh thường nhìn hắn: “Bản Thái tử thật sự muốn nhìn xem Long Ngạo Địch người phải9bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có thể bất kính với bản Thái tử!”
Nàng kiêu ngạo nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Long Ngạo Địch nữa, nhắm ngay một con đại bàng lớn trên bầu trời mà bắn! Nàng lại bổ sung thêm một câu nhưng không quay đầu lại: “Đúng rồi, ngươi cũng đừng dự định đánh lén sau lưng gia
Ngươi nên biết, người như gia nhìn qua không có lòng phòng bị gì, thế nhưng lại rất cảnh giác! Nếu như người bắn một mũi tên về phía gia, gia không thể bảo đảm rằng mình sẽ không quay đầu bắn ngược trở lại, bắn nát cả mặt ngươi đâu!”
Nàng đang chế giễu chuyện Long Ngạo Địch bị nàng bắn một mũi tên
Long Ngạo Địch cũng không để bụng, nhưng cảm xúc bên trong cặp mắt hắn mới là thứ kỳ dị nhất
Hiên Thương Mặc Trần ở bên cạnh Long Ngạo Địch nhìn thấy ham muốn chinh phục từ trong ánh mắt đó! Trái tim Hiên Thương Mặc Trần chợt chùng xuống, cảm thấy tình hình lúc này có vẻ không tốt lắm.
Long Ngạo Địch thể mà cũng...
Hắn cũng hiểu biết một chút về Long Ngạo Địch, chỉ khi hắn ta cảm thấy hứng thú với vật gì đó thì hắn ta mới có ham muốn chinh phục
Cũng không biết sự thật có phải là vậy không, hay là do chính mình có hứng thú với Lạc Tử Dạ nên nhìn những người bên cạnh đều cảm thấy đối phương có hứng thú với Lạc Tử Dạ.
Hiến Thương Mặc Trần bỗng nhiên chợt nhận ra, Lạc Tử Dạ là một người đàn ông! Tuy rằng người đàn ông này xinh đẹp, nhưng mà giới tính của đối phương quả thật là vấn đề lớn
Hắn tin rằng Long Ngạo Địch chỉ xem y là đối thủ chứ không có hứng thú gì với y
Hắn nghĩ như vậy xong mới rốt cuộc thở phào một hơi
Người càng muốn thở phào một hơi hơn cả Hiến Thương Mặc Trần chính là Minh Dận Thanh ở bên cạnh, lúc này hắn đã trực tiếp lên tiếng: “Không tồi, mục tiêu của Lạc Tử Dạ chính là Long Ngạo Địch!”
Không phải hắn.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, chẳng qua chỉ là than nhẹ mà thôi, nhưng mà những người bên cạnh hắn đều nghe thấy
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, tuy rằng trong lòng bọn họ cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng không vì vậy mà xem thường hắn
Dù sao bọn họ đều biết Minh Dận Thanh đã bị thương nặng từ trước, tham gia săn bắn lần này đã là miễn cưỡng lắm rồi, nếu như còn bị Lạc Tử Dạ làm khó nữa thì hắn thật sự sẽ không chịu nổi nữa đâu!
Chỉ là không ngờ rằng hắn vừa mới dứt lời, Lạc Tử Dạ vốn đã giục ngựa đi thật xa ở phía trước giống như có tâm linh cảm ứng vậy, nàng xoay đầu nhìn hắn rồi cất giọng nói: “Thân vương Phượng Minh, Đại hoàng tử Long Chiêu, hai người các ngươi làm sao vậy? Vì sao không ra tay thể, quá thận trọng đó?”.
Minh Dận Thanh: “...”
Việc này đã nói cho chúng ta biết, khi đối mặt với một chuyện có khả năng xảy ra biển cố, dù thế nào cũng tuyệt đối không được vui vẻ quá sớm
Ngay lúc này, mũi tên trong tay Long Ngạo Địch đột nhiên bắn về phía sau gáy của Lạc Tử Dạ, nhưng nó lại mang tới cho người ta cảm giác hắn không cố ý bắn Lạc Tử Dạ mà chỉ là bắn ngang qua cái gáy của Lạc Tử Dạ rồi dừng lại ở trên người một con diều hâu!
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi nhếch lên, nàng có thể cảm thấy một mũi tên chứa đựng sát khí đang bay thẳng về phía mình! Nàng không quay đầu lại, giơ tay kéo cung, mũi tên nhắm ngay mũi tên đang bay tới của Long Ngạo Địch, bắn tới!
Hai mũi tên đụng vào nhau! Long Ngạo Địch dùng nội công để bắn mũi tên ấy ra, theo lý thuyết thì Lạc Tử Dạ không có đủ nội lực nên sẽ không cản nổi! Thế nhưng bởi vì Lạc Tử Dạ đã khống chế lực lượng, mũi tên của nàng vậy mà “xoẹt” một tiếng, đâm xuyên mũi tên của Long Ngạo Địch!
Mũi tên của Long Ngạo Địch bị xẻ đổi từ giữa trung tâm! Đồng thời, mũi tên của nàng bẻ gãy mũi tên của đối phương xong liền bay thẳng về phía trước, nhắm ngay mặt của Long Ngạo Địch...
/1476
|