*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn nheo đôi mắt màu máu lại, tái xanh mặt mày nói: “Lạc Tử Dạ! Đó là do con ngựa của bản tướng quân.” “Chẳng lẽ ngươi đánh rắm rồi tính vu oan cho con ngựa của ngươi à?” Đôi mày thanh tú của Lạc Tử Dạ nhíu lại, nét mặt vừa đau khổ vừa khó chịu nổi, giống như cả cuộc đời nàng chưa từng nhìn thấy một tên vô liêm sỉ như vậy, tự mình đánh rắm rồi vu oan cho con ngựa của mình!
Gương mặt của Long Ngạo Địch xanh mét! Rõ ràng là con ngựa của hắn đánh rắm! Bây giờ Lạc Tử Dạ đã nói như vậy rồi, nếu hắn vẫn tiếp tục nói con ngựa của mình đánh rắm thì khác nào thừa nhận lời Lạc Tử Dạ nói về việc hắn tự mình đánh rắm rồi vu oan cho con ngựa của3mình là đúng chứ?
Thằng nhóc đáng chết này!
Ngược lại là Gia Trác Phong quan sát cả nửa buổi lại có phần thông cảm với Long Ngạo Địch
Đàn ông đại mạc thường không để ý tới những chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi này, thế là hắn hé miệng nói: “Thái tử Thiên Diệu, tiểu vương biết Trung Nguyên các ngươi có một câu nói, đó là đừng trách móc người ta quá khắc nghiệt, càng khắc nghiệt thì người ta lại càng xa cách
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng do Long tướng quân nhất thời không nhịn được mà thôi, ngài cần gì phải tức giận rồi trách móc hắn nặng nề như vậy chứ?” Hắn nói như vậy quả thật là đã tin rằng Long Ngạo Địch đánh rắm.
Gia Trác Phong vốn muốn nói giúp cho Long Ngạo Địch, chẳng qua sau khi nghe hắn1ta nói xong, sắc mặt của Long Ngạo Địch quả thật là khó coi tới mức người bên ngoài không đành lòng nhìn! Giọng nói lạnh như băng của hắn chậm rãi vang lên: “Vương gia Gia Trác sai rồi, khi nãy...”
Hắn còn chưa dứt lời thì Lạc Tử Dạ đã ra vẻ hiểu biết hắn rồi nói tiếp thay cho hắn: “Long tướng quân muốn nói rằng Vương gia Gia Trác sai rồi, mặc dù chuyện đánh rắm ấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà tiếng động của nó lại vô cùng lớn, mùi thối cực kỳ nồng, ảnh hưởng cực kỳ không tốt
Việc này đã khiến cho các vị ở đây bị chấn thương tâm lý, đồng thời còn ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng của mọi người, tất cả những việc này đều là do lỗi của Long tướng quân! Vì thế nên hắn cảm3thấy vô cùng có lỗi với mọi người, đồng thời cho rằng bản Thái tử dạy dỗ hắn mấy câu là vì tốt cho hắn, đây là điều bản Thái tử nên làm! Vương gia Gia Trác không cần xen vào việc của người khác đâu!”
Gia Trác Phong nghẹn họng, nhìn chằm chằm Long Ngạo Địch: “...” Long Ngạo Địch thật sự có ý này ư?
Người Trung Nguyên đều rất khiêm tốn, cho dù bọn họ phạm phải sai lầm nhỏ như thể cũng sẽ cảm thấy bất an trong lòng, lo lắng mình sẽ ảnh hưởng xấu tới mọi người xung quanh
Hơn nữa, bọn họ không chỉ không ngừng tự trách móc mình thật nặng mà còn cảm thấy mình nên bị người ta trách móc nặng nề như vậy sao?
Nếu quả thật là như vậy thì khí phách của người Trung Nguyên đáng được hắn kính trọng.
Sắc3mặt của Long Ngạo Địch lúc này đã tối tới mức không thấy được ánh sáng
Hắn cắn răng nhìn Lạc Tử Dạ, nghiến răng nói: “Thái tử! Bản tướng quân mong ngài có thể giữ im lặng khi bản tướng quân chuẩn bị nói chuyện, để cho bản tướng quân tự nói là được
Ngài đừng làm thay việc của người khác rồi khiến cho lời nói của mình không diễn tả được hết ý nghĩ của bản tướng quân, bêu xấu danh dự của bản tướng quân!”
Hắn tuyệt đối khẳng định, nếu chuyện hôm nay không được giải thích rõ thì bắt đầu từ ngày mai, đại khái là toàn bộ vùng thảo nguyên này cũng như đám sĩ binh của Trung Nguyên đều sẽ biết chuyện hôm nay hắn đánh rắm ngay trước mặt mọi người, trước mặt những người quyền quý của các nước
Hơn nữa hắn còn9bị Thái tử Thiên Diệu khiển trách nặng nề một trận!
Hắn nheo đôi mắt màu máu lại, tái xanh mặt mày nói: “Lạc Tử Dạ! Đó là do con ngựa của bản tướng quân.” “Chẳng lẽ ngươi đánh rắm rồi tính vu oan cho con ngựa của ngươi à?” Đôi mày thanh tú của Lạc Tử Dạ nhíu lại, nét mặt vừa đau khổ vừa khó chịu nổi, giống như cả cuộc đời nàng chưa từng nhìn thấy một tên vô liêm sỉ như vậy, tự mình đánh rắm rồi vu oan cho con ngựa của mình!
Gương mặt của Long Ngạo Địch xanh mét! Rõ ràng là con ngựa của hắn đánh rắm! Bây giờ Lạc Tử Dạ đã nói như vậy rồi, nếu hắn vẫn tiếp tục nói con ngựa của mình đánh rắm thì khác nào thừa nhận lời Lạc Tử Dạ nói về việc hắn tự mình đánh rắm rồi vu oan cho con ngựa của3mình là đúng chứ?
Thằng nhóc đáng chết này!
Ngược lại là Gia Trác Phong quan sát cả nửa buổi lại có phần thông cảm với Long Ngạo Địch
Đàn ông đại mạc thường không để ý tới những chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi này, thế là hắn hé miệng nói: “Thái tử Thiên Diệu, tiểu vương biết Trung Nguyên các ngươi có một câu nói, đó là đừng trách móc người ta quá khắc nghiệt, càng khắc nghiệt thì người ta lại càng xa cách
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng do Long tướng quân nhất thời không nhịn được mà thôi, ngài cần gì phải tức giận rồi trách móc hắn nặng nề như vậy chứ?” Hắn nói như vậy quả thật là đã tin rằng Long Ngạo Địch đánh rắm.
Gia Trác Phong vốn muốn nói giúp cho Long Ngạo Địch, chẳng qua sau khi nghe hắn1ta nói xong, sắc mặt của Long Ngạo Địch quả thật là khó coi tới mức người bên ngoài không đành lòng nhìn! Giọng nói lạnh như băng của hắn chậm rãi vang lên: “Vương gia Gia Trác sai rồi, khi nãy...”
Hắn còn chưa dứt lời thì Lạc Tử Dạ đã ra vẻ hiểu biết hắn rồi nói tiếp thay cho hắn: “Long tướng quân muốn nói rằng Vương gia Gia Trác sai rồi, mặc dù chuyện đánh rắm ấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà tiếng động của nó lại vô cùng lớn, mùi thối cực kỳ nồng, ảnh hưởng cực kỳ không tốt
Việc này đã khiến cho các vị ở đây bị chấn thương tâm lý, đồng thời còn ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng của mọi người, tất cả những việc này đều là do lỗi của Long tướng quân! Vì thế nên hắn cảm3thấy vô cùng có lỗi với mọi người, đồng thời cho rằng bản Thái tử dạy dỗ hắn mấy câu là vì tốt cho hắn, đây là điều bản Thái tử nên làm! Vương gia Gia Trác không cần xen vào việc của người khác đâu!”
Gia Trác Phong nghẹn họng, nhìn chằm chằm Long Ngạo Địch: “...” Long Ngạo Địch thật sự có ý này ư?
Người Trung Nguyên đều rất khiêm tốn, cho dù bọn họ phạm phải sai lầm nhỏ như thể cũng sẽ cảm thấy bất an trong lòng, lo lắng mình sẽ ảnh hưởng xấu tới mọi người xung quanh
Hơn nữa, bọn họ không chỉ không ngừng tự trách móc mình thật nặng mà còn cảm thấy mình nên bị người ta trách móc nặng nề như vậy sao?
Nếu quả thật là như vậy thì khí phách của người Trung Nguyên đáng được hắn kính trọng.
Sắc3mặt của Long Ngạo Địch lúc này đã tối tới mức không thấy được ánh sáng
Hắn cắn răng nhìn Lạc Tử Dạ, nghiến răng nói: “Thái tử! Bản tướng quân mong ngài có thể giữ im lặng khi bản tướng quân chuẩn bị nói chuyện, để cho bản tướng quân tự nói là được
Ngài đừng làm thay việc của người khác rồi khiến cho lời nói của mình không diễn tả được hết ý nghĩ của bản tướng quân, bêu xấu danh dự của bản tướng quân!”
Hắn tuyệt đối khẳng định, nếu chuyện hôm nay không được giải thích rõ thì bắt đầu từ ngày mai, đại khái là toàn bộ vùng thảo nguyên này cũng như đám sĩ binh của Trung Nguyên đều sẽ biết chuyện hôm nay hắn đánh rắm ngay trước mặt mọi người, trước mặt những người quyền quý của các nước
Hơn nữa hắn còn9bị Thái tử Thiên Diệu khiển trách nặng nề một trận!
/1476
|