Nhiếp chính vương điện hạ sững sờ, thực sự nghi ngờ cảm nhận của mình sai lầm. Tên tiểu Lạc Tử Dạ này lại dám...! Đôi mắt ma mị của hắn vụt mở ra, nhìn theo bóng dáng đang điên cuồng chạy trốn của Lạc Tử Dạ. Hắn đưa IV tay, định dùng nội lực túm nàng lại! Nhưng có lẽ là do phản ứng của hắn hơi chậm một chút, có lẽ thực sự là nằm mơ cũng không từng nghĩ rằng trên thế gian này lại có một người thô bỉ như nàng, nên động tác của2hắn chậm mất nửa nhịp. Sau khi hắn đưa tay ra, thì Lạc Tử Dạ đã vòng qua cửa chạy ra ngoài rồi. Khóe môi cuồng vọng của hắn thoáng co giật trong một thoáng giây, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn.
Hắn phát hiện ra, dưới hành vi của Lạc Tử Da, cơ thể của hắn đã bất giác có phản ứng rồi, hơn nữa, còn khiến hắn khá là khó chịu. Có người châm lửa rồi bỏ chạy như thế này đây!!! Sau đó, sắc mặt Phượng Vô Trù dần có dấu hiệu sạm đen lại... Hẳn6nhắm mắt, hít thở sâu một lát, cuối cùng cũng không chỉ được cơn giận trên khuôn mặt. Hắn thầm cảm thấy rằng, một lúc nào đó hắn phải trả lại cái sờ mó này cho Lạc Tử Dạ mới được!
Lúc này Lạc Tử Dạ vẫn còn chưa biết hắn đã tỉnh rồi. Nhưng nàng biết rõ, nàng sờ hắn như vậy, khả năng đánh thức hắn là cực kỳ lớn! Vì vậy, hai cái chân của nàng phóng điên cuồng, khuôn mặt cười vô cùng bỉ ổi, chạy thẳng một mạch ra ngoài cửa. Cũng không biết có3phải vì chạy vội quá, vừa rồi mặc y phục quá nhanh, không chỉnh trang tử tế hay không mà sau khi nàng vọt ra ngoài, thì thắt lưng đột nhiên lỏng ra. Nàng cuống quýt túm quần kéo lên, tiếp tục chạy biến. Thế nhưng khi động tác và tư thế này lọt vào mắt đám Diêm Liệt ở ngoài cửa, thì họ đồng loạt run rẩy khóe môi. Cái dáng vẻ “ăn” xong không chịu trách nhiệm, vội vàng xách quần chạy như kẻ bội tình bạc nghĩa này của Thái tử là thể nào?! Họ không9nhìn nhầm đấy chứ?!
Còn nữa, hiện giờ Vương còn ổn không? Trong khi bọn họ còn đang nghĩ sâu xa thì trong điện chợt dấy lên một trận gió lạnh.
Cơn gió đó thổi từ trong ra đến ngoài, khiến mấy người đứng ngoài cửa như bọn họ cũng không kiềm chế được mà run cả người. Sau đó, họ nghe thấy giọng nói u ám nghiến răng nghiến lợi của Vương truyền từ trong điện ra: “Lạc Tử Dạ...” Tập thể bọn họ đều cùng run rẩy...
Lạc Tử Dạ chạy đi xa thật xa rồi, không biết vì sao4lại bỗng rùng mình một cái, trong lòng thoáng nảy sinh ra dự cảm không lành. Nàng cảm thấy chuyện này chỉ e vẫn chưa xong. Nhưng nàng cũng không phải dạng người hay băn khoăn rối rắm mãi một vấn đề, trước mắt vẫn còn chưa rõ chuyện gì thì cũng không đáng để sợ hãi. Nàng còn đang định quay về tẩm điện của mình, thì giờ mới nhớ ra hình như tẩm điện của mình bị thiêu rụi rồi, vì vậy, nàng đành suy nghĩ một cách nghiêm túc xem bây giờ nên đi đâu.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy một đội nhân mã đi theo Long Ngạo Địch, đi thẳng về phía nàng. Lạc Tử Dạ hơi nheo đôi mắt đào hoa nhìn hắn. Hắn vẫn rất đẹp troai, trên mặt vẫn giữ bộ râu quai nón đầy hoang dại, đôi mắt màu máu lạ thường kia vẫn khiến tim người ta loạn nhịp. Vóc dáng khôi ngô dũng mãnh cùng với bộ quân trang làm tôn lên vẻ uy nghiêm của hắn, trời sinh đã phù hợp với hình tượng anh tuấn trong mộng của các cô gái trẻ! Nhưng khi nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng chợt lạnh đi vài phần, khóe môi cũng dần nhếch lên nụ cười lạnh!
Khi Long Ngạo Địch bước đến trước mặt nàng, nụ cười lạnh trên khóe môi nàng cũng lập tức biến mất, cứ như thể chưa từng xuất hiện. Mấy người đi sau lưng hắn, có người mặc cung trang, lưng đeo thùng thuốc, còn có hai người ăn mặc như thị tỳ nữa. Long Ngạo Địch bước tới trước mặt nàng, cúi đầu hành lễ với Lạc Tử Dạ trước: “Mạt tướng tham kiến Thái tử!”
Người đi theo sau hắn cũng đồng loạt cúi đầu: “Tham kiến Thái tử!” Lạc Tử Dạ nhìn hắn một lúc, không nói gì. Thế nên, những người này cũng vẫn giữ tư thế khom người cúi đầu, không dám đứng thẳng lên. Đối mày kiểm của Long Ngạo Địch chau lại, chỉ có điều, lúc này hắn cũng có thể hiểu được chắc hẳn mình lại đắc tội gì Lạc Tử Dạ rồi, thế nên Lạc Tử Dạ mới không “ừ hử” gì, không để cho hắn đứng dậy. Nhưng hắn cũng chẳng mấy bận tâm, vẫn cúi thấp đầu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thái độ rất bất cần đời. Lạc Tử Dạ vốn bất mãn trong lòng, cứ thể bộc lộ thẳng ra, không hiểu cách che giấu cảm xúc của mình, cứ thể...
Chỉ có thể nói rõ một điều, là Lạc Tử Dạ không đủ trầm tĩnh!
Bản thân Lạc Tử Dạ cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn, khóe môi nàng lại một lần nữa nhếch lên cười lạnh. Nàng trừng mắt nhìn bọn họ thêm một lát nữa, cuối cùng mới lên tiếng: “Đứng lên đi!”
Long Ngạo Địch ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp. Hắn không thèm nhìn Lạc Tử Dạ, cũng chẳng hỏi vì sao nàng tức giận, chỉ quay đầu nhìn mấy người đi theo sau mình, rồi lại bẩm báo với Lạc Tử Dạ: “Khởi bẩm Thái tử, bệ hạ biết đêm qua Thái tử bị kinh hãi, đặc biệt phái Viện phán của Thái y viện tới chẩn đoán và điều dưỡng sức khỏe cho Thái tử. Còn hai người này, là cung ty đã được thị vệ Đại nội huấn luyện rồi, sau này sẽ thay Tiểu Minh Tử hầu hạ Thái tử!”
Hắn nói dứt lời, hai cung tỳ kia lập tức bước lên trước.
Hai người đều có thể coi là tuyệt mỹ, chỉ bàn về dung mạo và dáng người yểu điệu duyên dáng kia, thì đều có thể coi là mỹ nhân đệ nhất. Sau khi đứng ra đằng trước, hai người đều hành lễ, ăn nói rất có lẽ lối, thứ tự: “Nô tỳ Lộ Nhi, nô tỳ Đáp Đáp, bái kiến Thái Tử điện hạ!”
Lạc Tử Dạ nghe xong, tim đập thịch một cái, ngoài mặt lại vẫn không biểu lộ gì. Dùng người đã được thị vệ Đại nội huấn luyện tới để làm nô tỳ cho nàng... Vị phụ hoàng kia của nàng thật sự phái người tới hầu hạ nàng, hay là phái người tới giám sát nàng thế:
Nàng còn đang mải nghĩ, Long Ngạo Địch lại lên tiếng: “Còn nữa, Thái Tử điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, trưa nay sau khi tế lễ ở quốc tự xong, mời ngài quay về cung gặp bệ hạ!”
Vẻ mặt Long Ngạo Địch lạnh bằng, chậm rãi bẩm báo hết. Hắn không nói Hoàng để tìm nàng có chuyện gì, nhưng lời của Hoàng để hắn cũng đã truyền đạt lại toàn bộ. Lạc Tử Dạ gật đầu ra vẻ đã biết, trong lòng cũng thấm suy tư và tò mò không hiểu Hoàng đế tìm nàng là muốn làm gì.
Nàng nhướng mày liếc nhìn mấy người theo sau Long Ngạo Địch một cái, sau đó lên tiếng phân phó vị ngự y kia: “Bản Thái tử không sao cả, ngươi đi khám cho Tiểu Minh Tử giúp bản Thái tử càng tốt! Còn về hai ngươi, đi theo ta
đi!”
Nói xong, nàng định nhấc chân đi luôn, Thái y kia cúi đầu nói: “Thần cần tuân mệnh lệnh của Thái tử!”
Nghe ông ta nói xong, bước chân nàng cũng không ngừng lại, chuẩn bị lướt qua Long Ngạo Địch mà đi.
Vào khoảnh khắc hai người sắp lướt qua nhau kia, Lạc Tử Dạ bỗng dừng bước lại. Giọng nói phong lưu trời sinh của nàng lúc này có chút bất cần đời cũng có chút khiêu khích, từ tốn vang lên: “Có đôi lúc, con người ta bộc lộ ra cảm xúc của mình, cũng không chỉ đơn giản là không biết cách che giấu chính mình, mà cũng có thể là vì muốn cho người khác một lời cảnh cáo! Long tướng quân, bản Thái tử cần phải nhắc nhở ngươi, phàm là chuyện gì cũng có thể có lần một lần hai, nhưng không thể có lần thứ ba! Ngươi có ý đồ của ngươi, gia cũng có thủ đoạn của gia!”
Nói xong câu này, nàng cũng không thèm quan tâm xem Long Ngạo Địch có phản ứng gì, phe phẩy cây quạt trong tay rồi sải bước đi về.
Long Ngạo Địch thoáng ngỡ ngàng, quay đầu nhìn theo bóng Lạc Tử Dạ, hơi thất thần trong giây lát. Khoảnh khắc đó, hắn cũng không thể tin được rằng Lạc Tử Dạ lại có thể nói ra được những lời như vậy! Đối phương nói vậy, nghĩa là đã nhìn thấy được chuyện mình nhận định rằng y không đủ trầm tĩnh để che giấu cảm xúc của bản thân, nên trong lòng y sinh ra sự khinh bỉ. Vì thế, y mới nói thẳng những lời này ra, cũng là cảnh cáo hắn sao?
Như vậy, điều này chẳng phải cũng đã nói rõ ràng, Lạc Tử Dạ đã biết chuyện đêm qua Võ Lưu Nguyệt lẻn vào trong quốc tự, hơn nữa, cũng đã biết chuyện này có liên quan đến hắn sao?! Nhìn bóng Lạc Tử Dạ càng ngày càng xa dần, hắn tĩnh lặng mất một lúc, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh. Đúng thế, sau khi Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù quấn vào với nhau, thậm chí là nằm ngủ cùng giường, thì đại khái là tất cả mọi người đều đã quy hai người này về thành một phe rồi. Hiện giờ, hắn cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình rằng quan hệ giữa Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù vẫn là quan hệ đối địch. Thậm chí, còn cả chuyện về Thiên Tử lệnh kia cũng chưa tra ra được kết quả.
Mà nếu Lạc Tử Dạ đã đứng về trận doanh của đối phương, Long Ngạo Địch cho rằng bản thân mình muốn diệt trừ y đương nhiên cũng chẳng có gì không đúng. Nhưng hiện giờ, hắn lại bị cảnh cáo như vậy... Nghĩ tới đây, đôi môi mỏng của hắn lại nhếch lên. Lúc này, đột nhiên hắn có một dự cảm. Đại khái là, sự gia nhập của Lạc Tử Dạ, sẽ khiến trận chiến tranh giành thể cục thiên hạ này trở nên càng ngày càng thú vị hơn! Còn về phần Lạc Tử Dạ, y có thể buông ra những lời như vậy với mình, là do thực sự có thực lực, hay là chỉ thuận miệng chém gió, không biết sống chết mà thôi? Bất luận là loại nào, cũng đều đáng để hắn đánh giá cao y hơn một chút!
Cảnh cáo Long Ngạo Địch xong, Lạc Tử Dạ sầm mặt xuống ra về, trong lòng cũng càng lúc càng nặng nề, không hiểu rốt cuộc phụ hoàng tìm mình định làm gì. Là phúc, hay là họa?!
Còn cả chuyện Phương Vô Trù khuyên mình đừng nên dễ dàng tin lời của bất cứ kẻ nào nữa. Điều này thực sự khiến nàng phải suy nghĩ. Nàng từ từ nheo mắt lại, nhìn về phía tâm điện mà Tiểu Minh Tử đang nằm dưỡng thương. Phượng Vô Trù thực sự chỉ thuận miệng nhắc nhở nàng, hay là Tiểu Minh Tử thực sự có vấn đề?! Nàng hy vọng là khả năng thứ nhất, vì dù sao, đối với Tiểu Minh Tử, nàng vẫn thật lòng muốn tin tưởng!
Nghĩ vậy, cuối cùng nàng cũng thu lại cảm xúc của mình, sau đó liếc nhìn hai thị tỳ đi theo phía sau, chậm rãi cất lời, hỏi: “Nói thử xem nào, các ngươi bị phái tới chỗ gia, là nhận nhiệm vụ gì hả?”
Nghe nàng hỏi vậy, hai thị tỳ kia sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi trắng bệch ra. Nhưng cũng chỉ trong thoáng giây, họ lại lập tức hồi phục như thường. Bọn họ cũng không hiểu được câu hỏi này của Thái tử là thuận miệng hỏi thôi hay là nhìn thấu chuyện gì. Vì thế, hai người họ đều trầm mặc, không nói không rằng. Bất luận là Thái tử thực sự đoán được điều gì hay chỉ thuận miệng hỏi dò, thì bọn họ cũng đều không thể nói thật được. Như vậy, phải trả lời thế nào đây?!
Sự trầm mặc của họ cũng nằm trong dự đoán của Lạc Tử Dạ. Nàng cũng không mong họ nhất định phải trả lời, chỉ phe phẩy quạt bước về phía trước, nói với vẻ không mấy bận tâm: “Bất luận các ngươi nhận được nhiệm vụ gì, thì bản Thái tử cũng đều hy vọng các ngươi có thể hiểu được rằng. Kể từ sau khi các ngươi đi theo bên người bản Thái tử, thì trước mặt những người khác, các ngươi cần phải biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Nếu như một ngày nào đó, các ngươi nói những điều không nên nói, thì gia sẽ cắt lưỡi các ngươi!” Câu nói cuối cùng, là đêm qua nàng học từ chỗ tên Phượng Vô Trù biến thái kia. Sau khi nói xong, nàng chép chép miệng, phát hiện ra rằng cậu cảnh cáo người khác này, tuy rất tàn bạo, nhưng nghe vào tai thực sự rất có cảm xúc.
Nghe hết câu này, hai người vội cúi gằm đầu xuống. Những lời cảnh cáo thì họ đều từng nghe rất nhiều rồi, nhưng không biết vì sao, khi câu nói này phát ra từ miệng Lạc Tử Dạ, họ lại cảm thấy sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh một cách khó hiểu. Cả hai cùng đáp: “Thái tử yên tâm, chúng nô tỳ hiểu rõ!”
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ cũng không tiếp tục chơi trò thâm sâu với họ nữa. Nàng đang định đổi chủ đề, thì một cơn gió mạnh mang theo lực công kích xé không trung phi tới! Mắt nàng lạnh đi, nhanh chóng đưa tay ra, hai đầu ngón tay kẹp lại, một thanh phi tiêu rơi thẳng vào trong tay nàng, bên trên còn gắn kèm một mảnh giấy!
Hai thị tỳ kia theo sát phía sau nàng. Nàng cũng không né tránh, mở luôn mảnh giấy kia ra.
Bất kể nàng có dè chừng hay không, thì hai người họ đương nhiên cũng không dám áp sát lại gần để xem. Thế nên, họ cũng không thể biết được trên mảnh giấy kia viết những gì. Lạc Tử Dạ đọc hết những dòng chữ trên mảnh giấy kia xong, cũng chậm rãi cất vào trong tay áo. Ánh mắt của nàng sa sầm, không phán thêm bất cứ lời nào, khiến cho hai người đi theo sau nàng cũng không có được bất cứ tin tức gì.
Nàng lại nhấc chân tiếp tục đi như vừa rồi chưa hề nhận được mảnh giấy nào vậy. Sau đó, nàng rất thuận miệng mà hỏi: “Gần đây có chuyện gì mới mẻ xảy ra không?” Câu nói này là câu nói thuận miệng dùng để chuyển chủ đề, nhưng sau khi nàng hỏi xong, thị tỳ tên Lộ Nhi kia lại suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chuyện lớn thì không có, nhưng nghe nói công chúa Vô Ưu của Đề Thác lại chọn phò mã rồi, chỉ mấy hôm nữa là họ sẽ thành hôn!”. Nghe tới đây, Lạc Tử Dạ lại chợt nghĩ tới một chuyện: “Nhắc mới nhớ, lần trước trong yến tiệc mừng thọ của phụ hoàng, trong mấy nước lớn, hình như chỉ có Đế Thác là không phải người tới chúc thọ...”
Lô Nhi liếc nhìn bóng lưng của nàng một cái rồi mới đáp: “Trước giờ Đế Thác vốn bất hòa với Thiên Diệu ta, Thái tử không biết sao?” Chẳng trách bao nhiêu người đều nói rằng, kể từ sau lần Thái tử bị bể ha ha lệnh phát trương đó thì cứ như bị bệnh mất trí nhớ vậy. Con người Thái tử trở nên càng thô bỉ hơn, không chú ý gì đến chuyện đại sự quốc gia. Đấy, ví dụ điển hình là hiện giờ ngay cả tình hình quốc tế cơ bản nhất, y cũng có biết đâu!
Nàng chỉ vừa tới đây chưa được mấy ngày, đương nhiên là không biết rồi! Nhưng những lời này nàng cũng không thể nói ra được, mà đáp: “Ngươi cũng không phải không biết, trong lòng bàn Thái tử trước giờ chỉ biết có ăn chơi nhảy múa, cờ bạc rượu chè, quan tâm làm gì mấy cái chuyện này chứ? Ừm, nói thử xem nào, vì sao quan hệ lại không tốt?” Nghe nàng nói vậy, khóe môi của cả Lộ Nhi và Đáp Đáp đều giật run lên. Khắp thiên hạ này, người dám thản nhiên nói ra chuyện trong lòng mình chỉ biết đến ăn chơi nhảy múa một cách tự nhiên không chút ngại ngùng gì thế này chắc cũng chỉ có một mình Thái tử mà thôi!
Nhưng hai người họ thì không ai dám thực sự phỉ nhổ bôi bác thành lời cả. Mà đối với câu hỏi của Lạc Tử Dạ, họ cũng chẳng dám nói đến nửa chữ! Điều này khiến Lạc Tử Dạ khó hiểu quay đầu nhìn họ một cái. Nàng vốn chỉ có một hai phần hứng thú với chuyện này, nhưng thấy bọn họ không dám ho he nửa lời, nàng lại cảm thấy vô cùng hứng thú! Nàng nhướng mày hỏi: “Sao thể, không dám nói à? Hay là vì liên quan tới người nào đó?”
Đáp Đáp gật đầu, rất cung kính nói: “Đúng là có đề cập tới chuyện riêng tư của một người. Mà người kia... chính là người mà mọi người trong cả thiên hạ này đều không dám nhắc đến tên!” Lạc Tử Dạ run rẩy khóe mắt, vội hỏi lại: “Là Phượng Vô Trù sao?” Trừ hắn ra, còn ai có thể trâu bò tới mức khiến Đáp Đáp phải nói đến mức như thế này chứ?
Đáp Đáp nghe xong ba chữ kia, lập tức kinh hãi nhìn nàng. Tên của Nhiếp chính vương điện hạ mà Thái tử dám nói thẳng ra như vậy sao?
Vẻ hãi hùng trong mắt nàng ta, đương nhiên Lạc Tử Dạ có thể nhìn ra được. Nàng nhún vai đầy vẻ bất cẩn đời: “Tên của hắn ấy hả, gia đã gào thét vào mặt hắn không biết bao nhiêu lần rồi. Nói đi xem nào, rốt cuộc là vì sao? Các ngươi vụng trộm nói cho gia biết, chúng ta âm thẩm thảo luận với nhau thôi, gia hứa sẽ không nói với hắn!”
Nói xong câu này, Lạc Tử Dạ bèn nhìn chằm chằm hai người kia. Hai người quay sang nhìn nhau một cái, vẫn không dám nói. Nhưng Lạc Tử Dạ cứ nhìn họ như vậy, chờ câu trả lời của họ, vì thế, họ lại không thể không nói. Cuối cùng, Lộ Nhi do dự nói: “Khởi bẩm Thái tử, chuyện là thế này... Bảy năm trước, khi Nhiếp chính vương điện hạ bắt đầu bộc lộ năng lực của mình, vừa khéo lúc đó ngài ấy mới mười chín xuân xanh, cũng chưa có hôn ước gì. Vì thể, Hoàng đế Đề Thác có viết quốc thư gửi tới, có ý muốn gả công chúa Vô Ưu mà mình sủng ái nhất cho Nhiếp chính vương điện hạ!”
Nghe nàng ta nói tới đó, xuất phát từ sự không thích đối với cá nhân Phượng Vô Trù cùng với sự chán ghét vì tất cả các hành vi liên tục gây sự của hắn, nàng nhanh chóng lên tiếng suy đoán: “Nhưng sau đó, Hoàng đế Đế Thác lại phát hiện ra bản chất tên Phượng Vô Trù này không ổn, căn bản không xứng đáng với con gái của mình. Thế nên ông ta mới từ hôn. Vì chuyện này, mà Phượng Vô Trù chịu đả kích nặng nề trong tình cảm, do đó nhiều năm sau cũng chưa từng cưới vợ, cũng mãi không quên nổi mối tình xưa, phải không?”
Nói tới đây, trong lòng Lạc Tử Dạ nảy sinh ra rất nhiều sự đồng tình với Phượng Vô Trù. Chẳng trách tên đó lại biến thái như vậy, còn thích gây sự kiếm chuyện với nàng. Thì ra là vì thời trai trẻ bị tổn thương sâu sắc, nên giờ tâm lý mới vặn vẹo như vậy...
Nàng vừa phán đoán xong, khóe môi Lộ Nhi liền giật run lên. Nàng ta thể hiện sự thán phục một cách sâu sắc đối với năng lực nói nhăng nói cuội, tự biên tự diễn câu chuyện của Thái tử!
Sau khi run môi xong, nàng ta mới nói với vẻ cạn lời: “Thái tử điện hạ, ngài nghĩ nhiều quá rồi! Sau khi quốc thư được gửi tới bên này, thân phận của Nhiếp chính vương điện hạ khi đó vẫn còn là thế tử Vương phủ, bệ hạ cho rằng ngài ấy sẽ đồng ý, nên lập tức nhận lời mối hôn sự này, còn mời công chúa Vô Ưu tới Thiên Diệu du ngoạn. Lúc ấy, đại để là Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chưa hay biết gì chuyện này, cũng phụng mệnh đưa công chúa Vô Ưu đi thưởng ngoạn danh lam thắng cảnh của Thiên Diệu. Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng hôn sự này ắt sẽ thành, khi mà bệ hạ cũng công bố tin tức này, thì điều khiến mọi người bất ngờ là, Nhiếp chính vương điện hạ lại đột nhiên cực lực phản đối! Khi ấy, chuyện này còn tạo thành một cơn chấn động rất lớn...”
Nghe đến đây, chính Lạc Tử Dạ cũng cảm nhận được chút gì đó kỳ quái. Nàng đưa mắt nhìn nàng ta một cái, rồi hỏi: “Năm đó khi Phượng Vô Trù bắt đầu bộc lộ năng lực của mình, cũng đã thể hiện ra thực lực khiếp người. Thế nên dù hắn kháng chỉ, phụ hoàng cũng không làm gì hơn cả. Nhưng vụ từ hôn này, lại phá hoại mối quan hệ của Thiên Diệu và Để Thác sao?”
Hỏi xong câu đó, chính nàng cũng cảm thấy khó có thể tin được. Khi ấy Phương Vô Trù đang ở tuổi phù hợp để dựng vợ gả chồng, lại vừa bắt đầu bộc lộ chính mình. Nếu như hắn cưới công chứa nước khác, thì chắc chắn chẳng khác nào mặt trời ban trưa. Mà thân là công chúa được hoàng đế Đế Thác sủng ái nhất, thì chắc hẳn nàng ấy cũng chẳng thể xấu đến nỗi nào được. Như vậy, vì sao hắn lại từ chối? Nàng vừa hỏi xong câu này, Lộ Nhi lập tức lắc đầu, lại tiếp tục cất lời: “Khởi bẩm Thái tử, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy! Đại khái là trong quá trình Nhiếp chính vương điện hạ phụng mệnh đưa công chúa Vô Ưu đi du ngoạn, công chúa Vô Ưu đã nảy sinh tình cảm với Nhiếp chính vương điện hạ rồi. Sau khi nàng ấy biết tin Nhiếp chính vương điện hạ từ hôn, nàng ấy liền đâm đầu vào cột tự sát ngay tại chỗ. Đến cuối cùng, tuy đã cứu được công chúa, nhưng trên trán vẫn lưu lại một vết sẹo rất dài. Từ đó trở đi, cũng coi như đã bị hủy hoại dung mạo rồi! Hoàng đế Đề Thác vô cùng giận dữ, công chúa Vô Ưu được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại bị hủy dung như thế, đương nhiên...”
Nghe tới đây, Lạc Tử Dạ cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện. Đứa con gái mà mình thương yêu nhất, trước thì bị từ hôn, sau lại tự sát, Hoàng đế Đế Thác không tức giận mới là lạ!
Nàng khẽ gật đầu: “Cô công chúa Vô Ưu đó, cũng mãi đến tận bây giờ mới gả cho người khác à?” Lần này người trả lời là Đáp Đáp, nàng ta lên tiếng đáp: “Cũng không phải như vậy. Sau khi công chúa Vô Ưu bị hủy hoại dung mạo, quay về Đế Thác, công chúa cũng nhanh chóng phụng mệnh gả cho con trai của vương công Để Thác. Nhiếp chính vương điện hạ cũng tặng quà hậu hĩnh để chúc mừng nàng ấy, hơn nữa còn vô cùng phô trương thanh thể để tạo thể diện cho công chúa Vô Ưu. Thế nhưng sau đó... Ừm, hai năm sau khi công chúa Vô Ưu gả chồng, tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này hẳn đã qua rồi. Mà bên phía Đế Thác tuy rất bất mãn, nhưng vì Nhiếp chính vương điện hạ đã được Mặc Thiên tử thừa nhận, địa vị vượt xa các nước chư hầu, nên Đề Thác cũng không dám làm chuyện gì bất kính. Nhưng cũng đúng lúc này, không hiểu vì sao Nhiếp chính vương điện hạ lại đích thân ra tay, giết chết phò mã của công chúa Vô Ưu...” Khóe môi Lạc Tử Dạ giật run lên, quay đầu nhìn cô ta một cái: “Phượng Vô Trù giết người không cần phải đền mạng sao?” Sau khi hỏi xong câu này, khóe môi run rẩy của nàng lại giật thêm mấy cái nữa. Với tính cách kia của Phương Vô Trù, thì không khiến người ta chết cũng đã tử tế lắm rồi, ai dám bắt hắn đền mạng chứ? Quả nhiên, hai người đều lắc đầu, Lộ Nhi nói: “Chẳng qua chỉ là một vị phò mã Đế Thác nhỏ nhoi, với địa vị của Nhiếp chính vương điện hạ lúc bấy giờ thì đã không thể dao động được rồi. Mặc Thiên tử cũng chỉ ban thưởng đồ để an ủi Đế Thác thôi! Nhưng vì sao Nhiếp chính vương điện hạ lại ra tay giết người, vấn đề này cho đến tận bây giờ cũng vẫn là một câu hỏi lớn. Trong thiên hạ không ai biết được nguyên nhân, cũng không ai dám tùy tiện đoán mò! Hoàng đế Đề Thác cũng bị chọc giận một cách triệt để, còn suýt nữa hạ lệnh xuất binh! Từ thời điểm đó trở đi, mối quan hệ của Thiên Diệu và Đế Thác trở nên không thể nào phục hồi được nữa! Mà kể từ đó về sau, thiên hạ bàn tán về công chúa Vô Ưu rất nhiều, lời khó nghe cỡ nào cũng có...”
“Phượng Vô Trù lại hạ lệnh không cho người ta bàn tán về nàng ấy, còn lôi vài kẻ nói xấu nàng ấy ra để khai đao, giết gà dọa khỉ đúng không?” Trong đầu Lạc Tử Dạ cũng đã thẩm bổ sung hoàn thiện đại khái phiên bản về câu chuyện này rồi.
Lộ Nhi nghe vậy liền kinh ngạc trợn trừng mắt, hỏi: “Sao ngài biết ạ? Chính xác là như thế. Khi đó trong thiên hạ còn có rất nhiều người thầm đoán rằng, liệu có phải Nhiếp chính vương điện hạ hối hận vì năm xưa đã từ hôn hay không, cũng thẩm đoán không biết liệu họ có nối lại tình xưa hay không. Thế nhưng, sau chuyện đó cũng chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa. Cứ như thế, mọi chuyện im ắng suốt năm năm trời, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đối xử với công chúa Vô Ưu tốt đến mức không còn gì để nói, nhưng hoàn toàn không nhắc đến chuyện khôi phục lại hôn ước ngày xưa. Cho đến tận mấy ngày trước, truyền tới tin tức công chúa Vô Ưu lại một lần nữa chọn phù mã...”
Nghe xong cả câu chuyện này, Lạc Tử Dạ thở dài thườn thượt. Thông qua sự bổ sung của não bộ, nàng tự cảm thấy mình đã hiểu được phần lớn vấn đề này rồi. Nàng lên tiếng phân tích: “Thế nên tình tiết của câu chuyện này là thể này, hắn là khi Phượng Vô Trù con trai trẻ, quá ngông cuồng huênh hoang, không thể chấp nhận chuyện bị phụ hoàng ta tùy ý tứ hôn, nên vô cùng vênh váo kháng cự lại hôn sự này. Nhưng sau khi câu chuyện trôi qua được hai năm, hắn lại hối hận, hơn nữa còn vô cùng đố kỵ với phò mã của công chúa Vô Ưu. Vì vậy, hắn hung tàn ra tay hạ sát tình địch! Hơn nữa, hắn cố gắng suốt một thời gian dài, hy vọng có thể giành lại trái tim của công chúa Vô Ưu, những nỗ lực suốt năm năm đằng đẵng, lại chẳng có tác dụng quái gì cả! Đã vậy, tin tức công chúa Vô Ưu lại tuyển phò mã một lần nữa truyền đến, khiến hắn vô cùng chán nản, vạn phần đau thương, vì vậy...”
Vì vậy nên đêm qua hắn mới đột nhiên trở nên biến thái đến mức muốn mình ngủ cùng hắn. Hơn nữa vì bị đả kích quá lớn, bị tổn thương tình cảm quá sâu sắc, nên suýt nữa hắn còn tự biến chính mình thành đoạn tụ sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy rất ủ dột âu sầu, đầy đồng cảm với Phượng Vô Trù! Không chỉ vậy, nàng còn quyết định sẽ mượn cớ này để tha thứ cho hắn một chút nữa. Nàng nói: “Thì ra là thế, chẳng trách tính cách của Phượng Vô Trù lại tồi tệ xấu xa, hà khắc và biến thái như vậy! Hóa ra là do chịu đả kích nặng nề về tâm lý, lại không có ai quan tâm chia sẻ, nên mới sinh ra vấn đề về tinh thần đây mà. Vậy nên, gia quyết định sẽ thương tình một kẻ thất tình như hắn, miễn cưỡng tha thứ cho một số hành vi quá quắt của hắn! Sau này khi rảnh rỗi, gia cũng sẽ ban tặng cho hắn chút ấm áp và an ủi, để hắn cảm nhận được sự tốt đẹp trên thế gian này, từ nay về sau thay đổi từ trong ra ngoài, trở thành một con người khác. Không gây chuyện với gia nữa!”
Nói xong, nàng còn gật gù rất nghiêm túc. Lộ Nhi và Đáp Đáp quay sang nhìn nhau một cái, khóe môi đều giật run lên không ngừng, cũng cảm thấy khâm phục khả năng tưởng tượng của Thái tử một cách sâu sắc! Với cá tính của Nhiếp chính vương điện hạ, nếu thật sự ngài ấy thích công chúa Vô Ưu đúng như Thái tử nói, thì chắc chắn ngài ấy đã chẳng thèm quan tâm để ý đến bất cứ thứ gì mà cướp luôn về nạp làm vương phi rồi. Làm gì có chuyện để cho người con gái mình thích tiếp tục cho người khác chứ? Nhưng họ cũng không có gan để tùy tiện mở lời phủ nhận sự suy luận của Thái tử, chọc giận Thái tử!
Vào lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ cũng vừa mặc xong y phục dưới sự hầu hạ của đám hạ nhân. Không biết vì sao, đột nhiên hắn lại cảm thấy sống lưng buốt lạnh! Hắn hoàn toàn không biết mình đã vô duyên vô cớ bị Lạc Tử Da liệt vào danh sách kẻ thất tình cần được quan tâm chăm sóc rồi...
Chương 71.: 1 LÀM TÍ“ROI” HỔ BỒI BỔ NÀO! (1)
Sau khi biết được chuyện này, hơn nữa còn thẩm bổ sung hoàn chỉnh câu chuyện trong đầu rồi cảm thông sâu sắc với Phượng Vô Trù một lúc, Lạc Tử Dạ lại đưa mắt nhìn sang Lộ Nhi và Đáp Đáp, nói: “Gia còn có chuyện cần phải xử lý, các ngươi đi sang chỗ Tiểu Minh Tử trước đi. Lúc nào rời khỏi quốc tự, gia sẽ phải người đi gọi các ngươi!”
Trong lòng nàng biết rõ, chín mươi phần trăm hai nha đầu này tới đây là vì nhận lệnh giám sát nàng. Thế nên, hiện giờ nàng ra lệnh như vậy, chưa chắc hai người họ đã nghe lời.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, nàng vừa nói dứt lời, hai người kia lại chẳng hỏi han câu gì, cùng cúi đầu hành lễ sau đó rời đi một cách vô cùng dứt khoát: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Thái Tử điện hạ!”
Nói xong, hai người quay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng hai người đi xa, Lạc Tử Dạ khẽ nheo đôi mắt hoa đào của mình lại, sau đó nhếch môi mỉm cười vô cùng lả lơi. Ý tứ trong nụ cười đó cũng rất khó hiểu. Cười xong, nàng bèn quay người đi về phía tẩm điện của Hiên Thương Dật Phong. Vừa rồi, bên trên mảnh giấy kia chỉ có một câu duy nhất: “Muốn biết kẻ đã làm nổ tung tẩm cung của Thái tử là ai thì đến gặp bản vương một chuyến.”
Chưa nói đến “bản vương” là ai, nhưng từ bút tích này thì ngay lập tức đã có thể phân biệt được thân phận của đối phương rồi.
Nét chữ đó rất phóng khoáng, tự nhiên, giống như một cơn gió xuân tháng ba thổi lướt qua mặt, rồi lại phất qua mặt hồ trong veo mười dặm trường đình, tĩnh mịch như hổ nước, lại như một mặt hồ ẩn chứa đầy sóng ngầm. Người ta thường nói nét chữ nết người. Dạng bút tích như thế này, tâm tính như thế này, trừ Hiến Thương Dật Phong ra thì căn bản không còn sự lựa chọn thứ hai nữa! Lạc Tử Dạ đi thẳng một lèo về phía tẩm cung của hắn. Trên đường đi, nàng nhặt hai viên đá lửa, còn phát hiện ra vài thanh củi lửa cực kỳ dễ bắt lửa nữa, bèn nhặt lên mang theo.
Sau khi đến gần tẩm cung của Hiến Thương Dật Phong, nàng nhìn thấy ngay rất nhiều thị vệ phòng thủ ở đó. Nàng cũng chẳng thèm tìm con đường khác để né tránh gì đám thị vệ kia mà xuyên qua những tán cây khá cao y như một con khỉ vậy. Tiếp theo đó, nàng rất thảnh thơi ngồi dựa trên cành cây, vạt áo màu đỏ rực rỡ ngông nghênh rủ xuống như thế cũng chẳng thèm để tâm xem liệu có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng không.
Sau đó, nàng khe khẽ đánh đá lửa, châm vào thanh củi dễ cháy trong tay mình, nhắm chính xác ném vào tẩm điện của Hiến Thương Dật Phong rồi nhắm mắt lại, nghiêng đầu định chợp mắt nghỉ ngơi một lát. Khúc củi vừa được châm lên, bị nàng ném lên mái hiên nhà, cũng là một nơi rất dễ cháy. Hơn nữa vì nàng nắm bắt góc độ rất chuẩn, nên thanh củi kia còn bắn vào trên khung cửa sổ trong không trung, sau đó, lớp giấy dán cửa sổ mỏng tang kia cũng bị bén lửa...
Tuy nàng không nghi ngờ rằng chính Hiển Thương Dật Phong là kẻ đã nổ cháy tẩm điện của mình, nhưng đương nhiên nàng cũng sẽ không tùy tiện kết luận rằng đó không phải là Hiên Thương Dật Phong. Có điều, bất luận có phải là hắn hay không, thì chuyện lần trước tên tiểu tử này hãm hại mình, khiến mình suýt nữa bị cả đám võ tăng bao vây tấn công, dù thế nào cũng phải báo thù chứ, đúng không? Ít nhiều gì cũng phải khiến cho mấy kẻ này biết được rằng, mình cũng có cá tính, cũng biết giận. Hơn nữa, không chỉ vì lý do đó, mà còn vì...
Nàng lẳng lặng nhìn căn phòng kia bị chậm cháy, khói dày đặc từ từ bốc lên. Đêm qua vì ngủ cùng tên cuồng ma thích gây sự kia, nên Lạc Tử Dạ ngủ không yên lòng lắm, giờ cũng vì buồn ngủ nên nàng ngáp dài một cái. Sau đó, nàng nheo mắt ngồi nhìn thêm một lúc nữa. Chỉ một lúc sau, trong chùa bắt đầu hoang mang rối loạn, rất nhiều người chạy từ bốn phương tám hướng đến để dập lửa. Lúc này mọi người cũng thầm cảm thấy gần đây thật quá nhiều chuyện ẩm ương, thế quái nào mà trong quốc tự lại suốt ngày cháy, nhiều chuyện xảy ra thế này chứ!
Tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng không cho rằng một đốm lửa này có thể thiếu chết được Hiến Thương Dật Phong, nhưng nàng hơi mong đợi một chút. Giờ đang là sáng sớm tinh mơ, tuy có người phi mảnh giấy này cho mình, nhưng có lẽ cũng là do Hiến Thương Dật Phong đã sớm phân phó rồi, chưa biết chừng lúc này hắn cũng vẫn còn đang ngủ. Mà Hiến Thương Dật Phong không biết sẽ bất ngờ bị châm lửa như thế này, thế nên sẽ áo quần xộc xệch rồi vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng. Tốt nhất là đến quần cũng không mặc được cẩn thận để nàng được quan sát thử một chút, so sánh với Phượng Vô Trù xem tên nào to hơn.
Thôi được rồi, tuy rằng mới không lâu trước đây nàng vừa sờ Phượng Vô Trù một cái, nhưng vì tâm lý muốn báo thù quá mạnh mẽ, cùng với sờ soạng cũng không nghiêm túc, nên chẳng thể sờ được ra cái vẹo gì cả. Thế nên, dù có so với Hiến Thương Dật Phong, nàng cũng chẳng so ra được kết quả gì! Nhưng điều này cũng chẳng thể ảnh hưởng được tới sự nhiệt tình của nàng... Nàng tha thiết nhìn về phía tẩm điện của Hiến Thương Dật Phong một lúc lâu, cuối cùng người trong phòng cũng bước ra. Nhưng điều khiển Lạc Tử Dạ hơi thất vọng đó là, chẳng hề có chuyện quần áo xộc xệch như nàng tưởng tượng. Ngược lại, cẩm bào hoa phục của hắn còn được mặc vô cùng phong độ, chỉn chu thoải mái, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phiêu nhiên nhã nhặn của vương tôn công tử. Hắn cứ thong thả bước từ trong tâm điện ra, cứ như thể tẩm điện kia căn bản không hề bị cháy vậy. Phong độ đó, tư thế đó, giống như chỉ đang bước ra ngoài tản bộ thôi. Bên khóe môi của hắn còn hàm chứa nụ cười mỉm ấm áp nhã nhặn. Hẳn ngước ánh mắt ôn nhuận của mình lên, quét nhanh một vòng.
Chỉ một thoáng sau, hắn đã phát hiện ra Lạc Tử Dạ ngồi trên cành cây. Hắn hơi sửng sốt một chút. Trên thực tế, hắn hoàn toàn không ngờ rằng có người dám dễ dàng ra tay với hắn như vậy, mà người ra tay lại là Lạc Tử Dạ. Hắn càng không ngờ được rằng, sau khi Lạc Tử Dạ châm ngọn lửa kia, lại không rời đi mà còn ngồi dựa trên cây chờ hắn. Ba điều không ngờ đó lại khiến hắn khe khẽ mỉm cười trong lúc ngẩn ngơ. Sự việc nằm ngoài dự tính như thế này, chẳng phải càng nói rõ ràng, cái người tên Lạc Tử Dạ này càng thú vị hơn sao?
Hắn nhún người nhảy lên, đám thị vệ xung quanh đều kinh ngạc. Họ cho rằng hắn muốn chạy trốn, nhưng khi quay đầu nhìn, thì lại nhìn thấy hắn nhảy lên trên một cạnh cây. Cái cây kia cách nơi này không xa lắm, Thái tử cũng đang ngồi trên cây. Họ quay sang nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn quyết định không bay lên, chỉ thầm tính toán trong lòng, nhất định phải bẩm báo cho Hoàng thượng biết chuyện này.
Lạc Tử Dạ khép hờ mắt, nghe tiếng động phát ra bên tại mình, nàng biết ngay hắn đã đáp xuống bên cạnh mình. Hơn nữa, hắn cũng đã ngồi xuống cành cây này rồi.
Nàng cũng không nhắc đến chuyện mình châm lửa, chỉ nói: “Sáng sớm ngày ra, gia nhận được phi tiêu là lập tức tới tìm ngươi, còn chưa kịp ăn sáng đây này!” Vừa nghe nàng nói vậy, Hiến Thương Dật Phong khẽ bật cười. Nụ cười kia thanh lịch tao nhã, trêu chọc lòng người, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bình yên đến lạ kỳ. Hắn nhẹ nhàng nói: “Mới sáng sớm tinh mơ bản vương đã suýt bị thiêu chết rồi, cũng chưa kịp ăn sáng đây này. Chi bằng, Thái tử cùng dùng bữa sáng với bản vương đi?”
Lạc Tử Dạ nhắm mắt, hai tay gối sau đầu, dựa vào thân cây, nhún vai, không tỏ thái độ gì.
Nàng vốn cho rằng, thân là vương gia, sáng sớm bị người ta đốt phòng như thế này, nếu hắn ngủ say hơn một chút thì tám phần là bị nướng chín luôn rồi. Sau khi Hiến Thương Dật Phong bước ra ngoài, bất luận thể nào chắc cũng sẽ có chút tức giận. Nhưng kết quả là tên này hoàn toàn chẳng giận dữ gì cả, ngược lại còn dịu dàng nói chuyện như đối xử với người tình vậy, thậm chí còn tốt tính mời nàng cùng ăn cơm nữa chứ.
Điều này đương nhiên cũng chẳng chứng minh được rằng Hiến Thương Dật Phong tốt tính, mà chỉ chứng tỏ rằng tâm tư người này vô cùng thâm sâu, sâu không lường được, không bộc lộ vui vẻ giận dữ ra ngoài lời nói hay hành động. Tất cả cảm xúc của hắn đều bị hai chữ “ôn hòa” vùi lấp. Như vậy, nếu làm kẻ địch của một kẻ như thế này chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ, vì ngươi không thể đoán được hết cảm xúc tâm sự của hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn không để cho ngươi đoán ra được.
Sau một lát trầm mặc, Lạc Tử Dạ cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Vậy cũng được, bản Thái tử muốn ăn há cảo tôm thủy tinh, bánh hoa mộc, canh yến ngân nhĩ...” Nàng đọc nhanh ra cả chuỗi tên đồ ăn, cũng liếc Hiền Thương Dật Phong một cái rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa, bản Thái tử cho rằng, bữa sáng của Phong vương, cũng có thể làm thêm chút “rơi” hổ bồi bổ đi!”
Khóe môi Hiến Thương Dật Phong run lên. Hắn thừa sức hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lạc Tử Dạ. Câu nói này, thậm chí còn có chút ý sỉ nhục hắn nữa.
Nhưng hắn vẫn không hề có dấu hiệu nổi giận, ngược lại còn thản nhiên đáp lại một câu, suýt nữa khiến Lạc Tử Dạ chết vì nghẹn: “Mấy thứ như "roi" hổ này ấy à, Thái tử không nên dùng quá nhiều, nếu không sau này lại bị ở bên dưới" khi đứng trước mặt Nhiếp chính vương điện hạ của quý quốc đấy!”
“Phì...” Nàng vốn định chọc giận để thăm dò thử con hồ ly giả dối này, nhưng giờ mới phát hiện ra, có lẽ cả đời này hắn có tức giận cũng sẽ chẳng phát tác. Hơn nữa còn có thể thản nhiên phản kích lại, cũng coi như rất có tính đả kích!
Đến lúc này, chọc giận thất bại rồi, Lạc Tử Dạ cũng không tiếp tục lắm lời với hắn nữa. Nàng hơi nheo mắt nhìn hắn, nói thẳng vào trọng tâm: “Nói đi, kẻ muốn nổ chết ta là ai? Nếu ngươi dám lừa gạt gia, đêm nay gia sẽ nhìn trộm ngươi tắm rửa, nhân tiện sờ mó cơ ngực của ngươi, lột quần của ngươi!” Có điều, nói là nói vậy chứ Hiến Thương Dật Phong có cơ ngực sao?! Vẻ mặt Hiên Thương Dật Phong hơi cứng lại, khóe môi lại khe khẽ giật run lên, liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái. Hắn phát hiện ra rằng, y nói mấy câu lưu manh như thế này vô cùng trôi chảy thuận miệng, cứ như thể đã nói qua cả trăm lần rồi, cũng từng làm không biết bao nhiêu lần rồi vậy. Tuy hắn không cho rằng mình có thể để cho Lạc Tử Dạ đạt được mục đích, nhưng nghe mấy lời kiểu thế này, bỗng vô cớ khiến hắn cảm thấy như thắt lưng của mình vẫn chưa thắt đủ chặt vậy.
Sau một thoáng im lặng, hắn cũng chậm rãi dựa vào thân cây. So với dáng vẻ thoải mái lơ đãng của Lạc Tử Dạ thì tư thể của hắn càng có vẻ ưu nhã và thản nhiên hơn nhiều. Đôi mắt ẩn chứa cơn sóng ngầm dữ dội của hắn khẽ nhướng lên, chậm rãi nói: “Trước khi nói chuyện này, chi bằng mời Thái tử giải thích một chút đi. Hiện giờ tẩm điện của bản Vương bị hỏa hoạn thế kia, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lạc Tử Dạ biết trước rằng hắn sẽ hỏi câu này. Nàng hơi nghiêng người sang, để cho mình dựa càng thoải mái hơn rồi mới lên tiếng, đáp: “A. Chuyện là thế này, lần trước Phong vương nói muốn cùng hợp tác với bản Thái tử. Lúc đó bản Thái tử cũng cảm thấy kích động. Nhưng cũng giống như Phong vương vậy, bản Thái tử đâu có biết được là liệu Phong vương có đủ thực lực và tư cách để trở thành đồng minh của bản Thái tử hay không đâu. Thế nên bản Thái tử cho rằng bản thân mình nên ra tay tìm hiểu, thăm dò Phong vương một chút. Hình như chuyện này cũng có gì không đúng đâu. Phong vương, người thấy thế nào?”
Nàng vừa dứt lời, chân mày Hiến Thương Dật Phong đều nhướng lên.
Lại một lần nữa nhìn Lạc Tử Dạ, ánh mắt hắn chợt thêm vài phần hứng thú. Lần trước mình hãm hại Lạc Tử Dạ, khiến y bị cả đám võ tăng bao vây tấn công. Khi đó hắn đã cho y câu trả lời như thế này. Là bởi vì không biết đối phương có đủ tư cách hợp tác với mình hay không!!! Thế nhưng điều khiến hắn không ngờ tới đó là, Lạc Tử Dạ lại trả lại nguyên đai nguyên kiện cả câu nói này cho hắn. Chấm lên một ngọn lửa, để xem hắn có thể sống sót chạy thoát ra hay không, cũng là để thăm dò xem Hiến Thương Dật Phong hắn có thực lực hay không.
Có ơn ắt trả, có thù tất báo.
Tính cách thế này, tính cách thế này... lại có phần rất phù hợp với khẩu vị của hắn. Nghĩ vậy, tâm trạng của Hiến Thương Dật Phong như tốt lên rất nhiều. Thậm chí, chẳng phải điều này có thể nói rõ ràng, ánh mắt của bản thân mình vẫn rất tốt, nên đối tượng mà hắn định hợp tác mới không phải là cái thùng rỗng kêu to vô dụng đó sao? Hắn đang mải nghĩ vậy, thì Lạc Tử Dạ vốn như đang nhắm mắt dưỡng thần lại tiếp tục lên tiếng: “Vấn đề mà người muốn biết, gia đã nói xong rồi! Có một số chuyện, không cần biết người thích hay không thích, muốn hay không muốn, thì trong mắt gia nó cũng đã coi như hòa nhau rồi! Như thế thì... đáp án mà bản Thái tử muốn biết, không biết liệu Hiến Thương Phong vương có định nói rõ ra không?”
Nghe nàng nói thế, Hiến Thương Dật Phong lại khẽ bật cười một tiếng, sau đó từ tốn đáp: “Nếu như đã không định nói thì đương nhiên cũng sẽ không phiền Thái tử tới đây rồi! Người trong quốc tự, cho dù có muốn hại Thái tử thì đại khái cũng sẽ tránh hiểm nghi. Người cần phải tránh hiểm nguy, đương nhiên chính là nhân vật có thân phận nhạy cảm, nóng bỏng hiện giờ như là Long tướng quân chẳng hạn. Nếu thực sự ra tay với Thái tử, bất luận là với tư cách là người bảo vệ cho sự an toàn của quốc tự, hay với tư cách là quyền thần của Thiên Diệu hiện giờ, thì đều sẽ trở thành mục tiêu bị nghi ngờ đầu tiên. Vì thế, có thể loại trừ được hắn!”
Hắn vừa nói xong câu này, Lạc Tử Dạ không chờ hắn tiếp tục lên tiếng, nàng đã tiếp lời: “Phượng Vô Trù đã cứu bản Thái tử. Nếu như hắn muốn bản Thái tử chết, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này, thế nên cũng không phải là hắn! Còn Minh Dận Thanh, không giành được Long mạch, lúc này trong lòng đang rất buồn bực, hẳn là cũng không có tâm trạng nào mà đi kiếm chuyện với bản Thái tử. Có thể tỉ lệ hắn muốn ra tay với người còn lớn hơn một chút. Thế nên, suy đi tính lại, thế quái nào mà gia lại cảm thấy kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là người nhỉ?”
Nói xong, Lạc Tử Dạ quay đầu sang nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa khóa chặt lấy mắt hắn, nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt hắn.
Thế nhưng, nàng cũng lại nhanh chóng phát hiện ra rằng, con người của tên Hiên Thương Dật Phong này thực sự quá kín kẽ. Nàng hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào trên khuôn mặt hắn. Hắn cứ thản nhiên, lãnh đạm như vậy, luôn giữ nụ cười khiến người ta nhìn không thấu.
Nghe Lạc Tử Dạ nói thế, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Tất nhiên, Thái tử Thiên Diệu có thể coi người đó là ta. Chỉ có điều, mong Thái tử đừng quên rằng, bản vương vẫn luôn muốn hợp tác với Thái tử, mà một kẻ bị nổ chết rồi, thì căn bản không thể nào hợp tác được. Hơn nữa, trước khi chuyện này xảy ra, bản vương cũng đã thử thăm dò thực lực của Thái tử một lần rồi, hoàn toàn không cần thiết phải thử lần thứ hai, Thái tử thấy có phải không? So với nghi ngờ bản vương, chi bằng Thái tử xem xét một kẻ khác, gần đây có rất nhiều khúc mắc sâu xa với Thái tử thì hơn!” Hắn nói như vậy, Lạc Tử Dạ lập tức trầm mặc hẳn.
Ý của hắn là đang nói đến Doanh Tần. Nàng cũng đã từng tính đến hắn ta. Thế nhưng, trên thực tế, nàng lại không muốn nghi ngờ tên yêu nghiệt kia. Hoặc giả, nên nói là sâu trong tiềm thức của nàng, nàng cho rằng chuyện này chẳng có quan hệ gì tới hắn ta. Thế nhưng, việc không nghĩ là hắn ta, cũng chỉ là một loại cảm giác, không thể trở thành lý luận phản bác được. Nàng quay sang nhìn Hiến Thương Dật Phong, lãnh đạm nói: “Có chứng cứ gì không?”
Nàng cũng không biết vì sao mình lại không muốn nghi ngờ Doanh Tần. Có thể là do đêm đó nàng nghe được một cuộc đối thoại như vậy, biết đối phương là một người có tâm sự, có nguyên do sâu xa. Có lẽ, hắn ta là một kẻ đáng thương. Thế nên, mấy chuyện như thế này, nàng hơi chủ quan không muốn nghĩ đến đối tượng là hắn.
Nghe nàng hỏi vậy, Hiên Thương Dật Phong nhìn nàng rồi khẽ cười đáp: “Những người như chúng ta đây mà làm chuyện gì đó, Thái tử cho rằng chúng ta sẽ để lại chứng cứ sao?” Câu hỏi này thực sự khiển Lạc Tử Dạ á khẩu. Đúng thế, dạng người như bọn họ mà làm việc gì, thì chắc chắn đã xóa sạch dấu vết không còn đến cả một giọt nước rồi, sao có thể để lại chứng cứ gì đó được?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xong, Hiến Thương Dật Phong đã cười nói tiếp: “Thú thực với Thái tử, chính bản vương cũng không thể dám chắc được rằng liệu người đứng đằng sau chuyện này có chắc là Doanh Tần hay không. Nhưng mà... điếu bản vương có thể dám chắc chính là, thân phận của Doanh Tẫn hoàn toàn không đơn giản. Bản vương cũng vậy, Minh Dận Thanh cũng thế, đều không thể tra ra được thân phận của hắn. Thậm chí, đến gặp mặt hắn ta còn không gặp được. Trên thế gian này, người biết được hắn ta là ai, đại khái là trừ chính bản thân hắn ta ra thì cũng chỉ có duy nhất một minh Phượng Vô Trù nữa mà thôi. Bởi vì, nếu hắn ta muốn đặt chân vào Thiên Diệu, chắc chắn phải thành khẩn với Phượng Vô Trù, nếu không, Phượng Vô Trù sẽ không cho phép hắn ta có bất cứ động tác gì dưới mí mắt của mình! Mà một thân phận thần bí như thế, đương nhiên cũng sẽ có mục đích không bình thường, làm những chuyện càng thần bí hơn!”
Câu nói này của hắn, cũng đồng nghĩa với việc phủ thêm cho tên yêu nghiệt kia một lớp vải lụa che mặt. Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không ngốc. Người như Hiên Thương Dật Phong, tâm kế rất sâu, cũng đủ độc ác, hung tàn. Kết giao với hắn, cũng chẳng khác nào vuốt râu hổ. Thế nên, cũng khó mà nói được liệu có phải hắn đang lừa gạt nàng, mượn cơ hội này để khiến nàng đi điều tra thân phận của Doanh Tân hay không!
Trong lòng đầy hoài nghi, ngoài mặt nàng vẫn không tỏ vẻ gì cả, chỉ thản nhiên nói: “Ý của Phong vương là gì, bản Thái tử đã hiểu rồi!”
Nàng chỉ nói mình đã hiểu rồi, chứ cũng không nói mình định làm gì.
Chương 71.: 2 LÀM TÍ “ROI” HỔ BỒI BỔ NÀO! (2)
Bản thân Hiến Thương Dật Phong cũng tự biết rằng Lạc Tử Dạ không hề tin tưởng mình, thậm chí còn đề phòng mình hơn cả những người khác. Hắn cũng không coi đây là vấn đề gì lớn, chỉ mỉm cười tiếp tục nói: “Như vậy, chuyện hôm trước bản vương nói, Thái tử đã cân nhắc thế nào rồi?”
Chuyện hôm trước nói, đương nhiên là chuyện muốn hợp tác với nàng.
Nói tới đây, thật ra Lạc Tử Dạ lại càng nghi ngờ Hiến Thương Dật Phong hơn. Thử giả dụ rằng Hiến Thương Dật Phong cố tình cho nổ tẩm cung của nàng, mục đích là vì muốn hù dọa nàng một chút, khiến nàng biết được mình đã rơi vào cục diện này, từ đó muốn tự bảo vệ mình cũng đã không thể nữa, đương nhiên chỉ có thể gia nhập vào trận doanh của hắn, hợp tác với hắn. Nếu nghĩ theo cách này, thì vấn đề cũng rất hợp lý.
Hiến Thương Dật Phong như nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, khẽ mỉm cười nói tiếp: “Thái tử không ngại thì có thể nghĩ đến chuyện võ tăng lần trước một chút. Bản vương không phải hạng người dám làm mà không dám nhận! Huống gì, chuyện Long mạch cũng đã có mối liên quan không thể chối bỏ với bản vương rồi. Nếu tiếp tục thêm chuyện mưu hại Thái tử Thiên Diệu nữa, thì Thái tử cho rằng bản vương vẫn còn có thể sống sót bước ra khỏi Thiên Diệu hay sao?” Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ mới coi như tạm tin tưởng hắn. Bởi vì, nếu người đã ra tay thực sự là Hiên Thương Dật Phong, như vậy dù hắn có thể làm kín kẽ đến mức không sót một giọt nước, thì hiện giờ người đang nhăm nhe vào Long mạch trong tay hắn cũng sẽ dẫn dắt đẩy chuyện này lên người hắn. Vẫn còn một điểm nữa! Lạc Tử Dạ nghĩ rồi đưa mắt nhìn Hiên Thương Dật Phong: “Hơn nữa, nếu là Phong vương làm, thì với tính cách của Phong vương, nhất định sẽ để lại một manh mối" hoàn mỹ, để hãm hại đối thủ của chính mình!”
Nàng nói xong câu này, Hiến Thương Dật Phong thoáng sững người. Sau đó, hắn nhìn thẳng về phía Lạc Tử Dạ không chút né tránh, cười nói: “Người hiểu biết bản vương, không ai hơn được Thái tử!”
Nói xong câu này, hắn lại tiếp tục cười nhìn Lạc Tử Dạ, chờ Lạc Tử Dạ cho hắn câu trả lời, một đáp án liên quan đến chuyện hợp tác của họ. Tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng biết hắn đang chờ đợi điều gì. Nàng khẽ cười, nói: “Chuyện Phong vương muốn hợp tác, cũng không phải là không thể. Có điều, bản Thái tử nhất định phải nhìn thấy thành ý của Phong vương mới được. Ví dụ như là... Phong vương nói cho bản Thái tử biết, tờ giấy được gọi là “Long mạch” kia, rốt cuộc có viết cái gì?”
Nàng dứt lời, ánh mắt của Hiến Thương Dật Phong hơi nheo lại.
Còn chưa kịp nói gì, thì Long Ngạo Địch đã mang theo người vội vàng chạy đến. Giờ có muốn nói thêm câu gì cũng không kịp nữa. Lạc Tử Dạ cười nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phong vương có thể suy nghĩ kỹ càng, bản Thái tử không vội!”
Nói xong, nàng lập tức nhảy xuống khỏi cây, nhìn Long Ngạo Địch đưa người tới!
Lúc này, sắc mặt Long Ngạo Địch quả thực khá khó coi. Chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi thôi, dưới sự phòng vệ của hắn mà quốc tự này đến năm lần bảy lượt xảy ra chuyện. Tuy đại đa số thời gian là hắn cố tình nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tỉ lệ xảy ra chuyện ở đây cũng quá dồn dập, nhất là trong mấy ngày gần đây, Long mạch thì mất, hỏa hoạn còn xảy ra tới vài lần nữa.
Thật chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn! Thế nên lúc này, sắc mặt của hắn rất khó coi. Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Tử Dạ, hắn lại nghĩ tới lời cảnh cáo mà Lạc Tử Dạ dành cho mình sáng nay. Trong một chốc, hắn chợt hiểu ra gì đó, mặt cũng lập tức xanh mét!
Tất nhiên, cho Long Ngạo Địch một lời cảnh cáo mang tính thực chất hơn một chút cũng là một trong những mục đích phóng hỏa của Lạc Tử Dạ.
Nhìn Long Ngạo Địch bước tới, nàng cười toe toét móc quạt ra, đi đến trước mặt Long Ngạo Địch, cười nói rất gợi đòn: “Sao sắc mặt tướng quân lại khó coi vậy? Có phải bị lửa hun nóng không? Có cần bản Thái tử quạt cho ngươi không?”
Long Ngạo Địch lạnh mặt hỏi: “Vụ hỏa hoạn này, là kiệt tác của Thái tử phải không?”
Lạc Tử Dạ nhướng mày, lau đi giọt mồ hôi trên trán, rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh. Hiện giờ mặt trời đã ló rạng, còn hơi gay gắt một chút. Nàng cười đáp: “Tướng quân nghĩ nhiều quá rồi, đây sao có thể là kiệt tác của bản Thái tử được chứ? Đây chẳng qua chỉ là do khí trời quá nóng nực, nên một ngọn lửa trời rơi xuống mà thôi! Dù sao thì với bản lĩnh của Tướng quân mà bảo vệ quốc tự cũng chẳng bảo vệ được, trong vòng máy này lại có thể thả nhầm bao nhiều người vào đây như thế, ông trời nhìn chướng mắt, nên mới thêm cho ngọn lửa nữa, tiếp tục chứng minh sự vô dụng của Tướng quân thôi mà. Chuyện này, cũng là chuyện dễ hiểu, Tướng quân thấy có đúng không?”
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Long Ngạo Địch càng tái xanh hơn.
Hiến Thương Dật Phong vẫn dựa trên thân cây nghe vậy cũng hiểu được mọi chuyện. Đây là một ngọn lửa trúng hơn ba đích! Đích thứ nhất là dành cho chính mình, kẻ đã lừa đám võ tăng để thử thăm dò thực lực của Lạc Tử Dạ. Đích thứ hai là dành cho Long Ngạo Địch, kẻ đã nhiều lần giở trò với Lạc Tử Dạ, đến cuối cùng chọc cho Lạc Tử Dạ bất mãn. Còn cái đích thứ ba, chính là để dành cho những kẻ ở trong thể cục này nhưng lại coi thường Lạc Tử Dạ. Đây là một đòn đánh phủ đầu, khiến cho người ta hiểu rằng, con sư tử dữ ngủ say đã thực sự nổi giận.
Mà một khi con sư tử này thức dậy và ra tay thì chắc chắn sẽ không theo lề thói thông thường, còn có thể khiến bọn họ khó lòng chống đỡ được! Lạc Tử Dạ, quả là một người rất thú vị! Long Ngạo Địch cũng hiểu rất rõ ý tứ của Lạc Tử Dạ! Mặt hắn xanh mát, hạ lệnh dập lửa! Lạc Tử Dạ còn rất để tiện đứng phe phẩy quạt bên cạnh hắn, dáng vẻ “lương thiện” như thể muốn nói: “Ngươi đừng tức giận, để gia đứng quạt cho ngươi đỡ nóng, cẩn thận kích động quá lại cảm nóng bây giờ đấy!”. Phe phẩy quạt được vài cái, nàng lại tiếp tục hỏi bằng giọng gợi đòn: “Long tướng quân, không biết sau khi Long mạch bị mất, phụ hoàng đã trách phạt người chưa? À, chuyện tẩm cung của bản Thái tử bị người ta nổ tung, phụ hoàng cũng đã trách phạt người chưa? Ừm, lại còn chuyện sáng sớm nay ông trời còn bị quấy nhiễu nên xảy ra một trận lửa trời thế này... Long tướng quân, từ khi người bắt đầu bảo vệ quốc tự, hai ba lần liên tiếp xảy ra vấn đề như vậy, ngươi nói xem, đó có phải đã chứng tỏ rằng ngươi không được hay không hả? Ngươi có cần phải dùng thêm chút roi" hổ bồi bổ như Hiên Thương Phong vương không?” “Khụ khụ---” Hiến Thương Dật Phong đứng một bên xem kịch cũng trúng đạn, suýt nữa sặc bước bọt. Nghe xong câu đó, hắn không khỏi ho khan vài tiếng! Long Ngạo Địch lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hiến Thương Dật Phong, mắt lộ ra vẻ hoài nghi. Trong ánh mắt của hắn đầy vẻ chất vấn, nội dung chất vấn đại khái là băn khoăn không hiểu có phải Hiên Thương Dật Phong thực sự cần bồi bổ bằng “roi” hổ hay không.
Thời khắc này, nụ cười ôn hòa của Hiến Thương Dật Phong cũng suýt không duy trì nổi. Hơn nữa, hắn đã hiểu được thấu đáo, tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này nhìn thì điển điện dở dở, vô cùng mê trai háo sắc, nếu người trêu chọc y, y có thể bỏ qua mọi chuyện không tính toán gì cả, tha thứ hết cho ngươi. Nhưng nếu người thực sự chọc cho y xù lông lên, thì chắc chắn y sẽ tính toán cả nợ cũ lẫn thù mới, không tức chết người thì cũng nghẹn chết ngươi!
Lạc Tử Dạ nói xong vẫn còn như chưa thỏa mãn, lại nói tiếp: “Ôi chao, nhìn sắc mặt các ngươi cứ xấu như thế này, thì tám chín phần mười là hỏng chom rồi...” Nàng vừa nói vậy, sắc mặt hai người lại xanh mét cả đi. Đã hỏng rồi, lại còn hỏng chom ư? Nói xong mấy lời này, thấy chọc tức người ta cũng đủ rồi, cơn giận của mình cũng vơi gần hết, Lạc Tử Dạ mới quay đầu nhìn căn phòng vẫn còn đang bừng lửa và khói kia. Nàng lại vỗ vai Long Ngạo Địch, cuối cùng kết luận một câu: “Long tướng quân, làm đàn ông cũng đừng nên vất vả quá. Nếu người thực sự không phòng thủ được quốc tự, cũng không bảo vệ được sự an toàn của quốc tự, thì đừng phòng thủ nữa. Ngươi cũng đừng làm tướng quân gì gì nữa, làm trai bao cho bản Thái tử là được rồi. Bản Thái tử không chỉ người vô dụng đâu!”
Câu nói này, cũng đồng nghĩa với việc nói là vì hẳn phòng thủ quốc tự không tốt, năm lần bảy lượt thả người vào, tám phần là vô dụng rồi. Sao còn không mau mau mà từ chức Tướng quân đi, chuyển sang làm trai bao cho xong.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Long Ngạo Địch lại càng khó coi hơn vài phần. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, chuyện này là do hắn đắc tội Lạc Tử Dạ trước. Hiện giờ bị Lạc Tử Dạ ác ý chỉnh một số như thế này, sỉ nhục như thế này, cũng coi như tự hắn chuốc lấy mà thôi! Hắn hít sâu một hơi, nuốt cơn giận xuống, lạnh lùng hạ lệnh cho thuộc hạ chạy đi dập lửa!
Lạc Tử Dạ nói xong những câu đó, lại nhìn về phía Hiến Thương Dật Phong. Hiên Thương Dật Phong thấy vậy cũng lập tức nhìn sang, tươi cười rạng rỡ. Người ta thường nói, giơ tay không đánh người tươi cười, hy vọng Lạc Tử Dạ có thể nể tình đã phóng hỏa phòng hắn, cũng đã sỉ nhục hắn cả nửa ngày rồi, mà hạ “miệng” lưu tình.
Lạc Tử Dạ còn chưa nghĩ xong xem có nên buông tha cho hắn hay không thì một tên thị vệ ở cách đó không xa bỗng lao ẩm ẩm tới. Sau khi chạy tới đây, hắn ta quỳ xuống trước mặt Long Ngạo Địch, nói: “Thuộc hạ bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Tướng quân! Hiện giờ Đại hoàng tử và Tam công chúa Long Chiêu đã xin ý chỉ của bệ hạ tới quốc tự. Họ nói là Tam công chúa Long Chiều muốn đến cầu nhân duyên cho mình ở dưới cây Nhân Duyên trong quốc tự. Bệ hạ đã đồng ý. Có người trong cung tới truyền khẩu lệnh, để Thái tử và Tướng quân ra ngoài đón tiếp!”
Võ Lưu Nguyệt tìm đến nhanh như vậy à? Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên.
Lúc này, lửa cũng đã dập gần tắt hẳn. Long Ngạo Địch nhìn Lạc Tử Dạ nói: “Mời Thái tử!” Coi như hắn mời Lạc Tử Dạ đi ra ngoài cùng mình để nghênh đón Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt vào chùa. Hiến Thương Dật Phong như rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng nhấc chân đi theo. Đến cửa, Lạc Tử Dạ nhìn anh đẹp trai Võ Hạng Dương một lát rồi mới nhìn sang Võ Lưu Nguyệt. Hiện giờ vẻ mặt của Võ Lưu Nguyệt vô cùng dịu dàng thản nhiên, hoàn toàn không giống dáng vẻ muốn giết nàng đêm qua chút nào. Đương nhiên Lạc Tử Dạ cũng không biểu hiện gì ra ngoài mặt. Dưới sự yêu cầu của Võ Lưu Nguyệt, nàng đưa bọn họ đến thẳng cây Nhân Duyên.
Sau khi Minh Dận Thanh nhận được tin, hắn cũng tới thẳng nơi này. Vân Tiêu Náo cũng đã ngủ dậy, nghe được tin liền lập tức chạy tới. Mọi người đều tới đủ, chỉ duy nhất Nhiếp chính vương điện hạ cao giá ngời ngời là không thèm đến.
Nhóm hòa thượng đã sớm chuẩn bị xong đồ cầu phúc, đặt trên mặt bàn. Có dải vải màu đỏ và bút lông. Theo tập quán, hai thứ này là để viết tên mình và người mà mình yêu thương! Nhưng sau khi nhìn một lúc lâu, Võ Lưu Nguyệt cầm bút lên, lại chợt quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ một cái, cười nói: “Nếu bản công chúa nhớ không nhầm, thì hình như Thái tử Thiên Diệu chưa từng đón dâu bao giờ. Hay là Thái tử cầu trước một lần đi, bản công chúa cũng rất muốn biết người trong lòng Thái tử là ai! Đây là tấm lòng của bản công chúa, Thái tử đừng từ chối nhé!”
Nói xong, nàng ta lại mím môi cười.
Ánh mắt Lạc Tử Dạ lạnh bằng. Cô ả Võ Lưu Nguyệt này thực sự đủ độc ác, ả ta nói như vậy, chẳng khác nào cho nàng một đề bài cực khó. Nàng đã thể hiện ra rằng mình là một kẻ đồng tính. Nếu cầu nhân duyên, đương nhiên sẽ phải viết tên đàn ông lên. Thế nhưng, bất kể là viết tên ai thì cũng đồng nghĩa với việc nàng đã đứng vào một trận doanh nhất định, trở thành kẻ địch của cả đám người còn lại! Thế nên, viết tên ai lên đó cũng là tự chuốc lấy phiền hà vào người!
Hiện giờ, sắc mặt của đám trai đẹp cũng trở nên rất kỳ quái. Trên thực tế, không một ai trong số bọn họ hy vọng rằng Lạc Tử Dạ ngấp nghé đến mình. Nhưng điều này hiển nhiên cũng có nghĩa là Lạc Tử Dạ đang lựa chọn phe phái, vì vậy bọn họ cũng lại mâu thuẫn hy vọng được chọn!
Cũng cùng lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ lại vừa khéo bước đến rừng đào cách đó không xa. Nghe được câu nói kia, hắn đưa tay ra hiệu “dừng bước”. Người đi phía sau lập tức chỉnh tề dừng đội hình lại!
Sau đó, đôi mắt ma mị của hắn trầm xuống nhìn Lạc Tử Dạ mới vừa mạo phạm hắn cách đây không lâu. Hắn ngược lại cũng rất muốn biết, mục tiêu cầu nhân duyên của Lạc Tử Dạ sẽ viết tên ai!
Hắn phát hiện ra, dưới hành vi của Lạc Tử Da, cơ thể của hắn đã bất giác có phản ứng rồi, hơn nữa, còn khiến hắn khá là khó chịu. Có người châm lửa rồi bỏ chạy như thế này đây!!! Sau đó, sắc mặt Phượng Vô Trù dần có dấu hiệu sạm đen lại... Hẳn6nhắm mắt, hít thở sâu một lát, cuối cùng cũng không chỉ được cơn giận trên khuôn mặt. Hắn thầm cảm thấy rằng, một lúc nào đó hắn phải trả lại cái sờ mó này cho Lạc Tử Dạ mới được!
Lúc này Lạc Tử Dạ vẫn còn chưa biết hắn đã tỉnh rồi. Nhưng nàng biết rõ, nàng sờ hắn như vậy, khả năng đánh thức hắn là cực kỳ lớn! Vì vậy, hai cái chân của nàng phóng điên cuồng, khuôn mặt cười vô cùng bỉ ổi, chạy thẳng một mạch ra ngoài cửa. Cũng không biết có3phải vì chạy vội quá, vừa rồi mặc y phục quá nhanh, không chỉnh trang tử tế hay không mà sau khi nàng vọt ra ngoài, thì thắt lưng đột nhiên lỏng ra. Nàng cuống quýt túm quần kéo lên, tiếp tục chạy biến. Thế nhưng khi động tác và tư thế này lọt vào mắt đám Diêm Liệt ở ngoài cửa, thì họ đồng loạt run rẩy khóe môi. Cái dáng vẻ “ăn” xong không chịu trách nhiệm, vội vàng xách quần chạy như kẻ bội tình bạc nghĩa này của Thái tử là thể nào?! Họ không9nhìn nhầm đấy chứ?!
Còn nữa, hiện giờ Vương còn ổn không? Trong khi bọn họ còn đang nghĩ sâu xa thì trong điện chợt dấy lên một trận gió lạnh.
Cơn gió đó thổi từ trong ra đến ngoài, khiến mấy người đứng ngoài cửa như bọn họ cũng không kiềm chế được mà run cả người. Sau đó, họ nghe thấy giọng nói u ám nghiến răng nghiến lợi của Vương truyền từ trong điện ra: “Lạc Tử Dạ...” Tập thể bọn họ đều cùng run rẩy...
Lạc Tử Dạ chạy đi xa thật xa rồi, không biết vì sao4lại bỗng rùng mình một cái, trong lòng thoáng nảy sinh ra dự cảm không lành. Nàng cảm thấy chuyện này chỉ e vẫn chưa xong. Nhưng nàng cũng không phải dạng người hay băn khoăn rối rắm mãi một vấn đề, trước mắt vẫn còn chưa rõ chuyện gì thì cũng không đáng để sợ hãi. Nàng còn đang định quay về tẩm điện của mình, thì giờ mới nhớ ra hình như tẩm điện của mình bị thiêu rụi rồi, vì vậy, nàng đành suy nghĩ một cách nghiêm túc xem bây giờ nên đi đâu.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy một đội nhân mã đi theo Long Ngạo Địch, đi thẳng về phía nàng. Lạc Tử Dạ hơi nheo đôi mắt đào hoa nhìn hắn. Hắn vẫn rất đẹp troai, trên mặt vẫn giữ bộ râu quai nón đầy hoang dại, đôi mắt màu máu lạ thường kia vẫn khiến tim người ta loạn nhịp. Vóc dáng khôi ngô dũng mãnh cùng với bộ quân trang làm tôn lên vẻ uy nghiêm của hắn, trời sinh đã phù hợp với hình tượng anh tuấn trong mộng của các cô gái trẻ! Nhưng khi nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng chợt lạnh đi vài phần, khóe môi cũng dần nhếch lên nụ cười lạnh!
Khi Long Ngạo Địch bước đến trước mặt nàng, nụ cười lạnh trên khóe môi nàng cũng lập tức biến mất, cứ như thể chưa từng xuất hiện. Mấy người đi sau lưng hắn, có người mặc cung trang, lưng đeo thùng thuốc, còn có hai người ăn mặc như thị tỳ nữa. Long Ngạo Địch bước tới trước mặt nàng, cúi đầu hành lễ với Lạc Tử Dạ trước: “Mạt tướng tham kiến Thái tử!”
Người đi theo sau hắn cũng đồng loạt cúi đầu: “Tham kiến Thái tử!” Lạc Tử Dạ nhìn hắn một lúc, không nói gì. Thế nên, những người này cũng vẫn giữ tư thế khom người cúi đầu, không dám đứng thẳng lên. Đối mày kiểm của Long Ngạo Địch chau lại, chỉ có điều, lúc này hắn cũng có thể hiểu được chắc hẳn mình lại đắc tội gì Lạc Tử Dạ rồi, thế nên Lạc Tử Dạ mới không “ừ hử” gì, không để cho hắn đứng dậy. Nhưng hắn cũng chẳng mấy bận tâm, vẫn cúi thấp đầu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thái độ rất bất cần đời. Lạc Tử Dạ vốn bất mãn trong lòng, cứ thể bộc lộ thẳng ra, không hiểu cách che giấu cảm xúc của mình, cứ thể...
Chỉ có thể nói rõ một điều, là Lạc Tử Dạ không đủ trầm tĩnh!
Bản thân Lạc Tử Dạ cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn, khóe môi nàng lại một lần nữa nhếch lên cười lạnh. Nàng trừng mắt nhìn bọn họ thêm một lát nữa, cuối cùng mới lên tiếng: “Đứng lên đi!”
Long Ngạo Địch ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp. Hắn không thèm nhìn Lạc Tử Dạ, cũng chẳng hỏi vì sao nàng tức giận, chỉ quay đầu nhìn mấy người đi theo sau mình, rồi lại bẩm báo với Lạc Tử Dạ: “Khởi bẩm Thái tử, bệ hạ biết đêm qua Thái tử bị kinh hãi, đặc biệt phái Viện phán của Thái y viện tới chẩn đoán và điều dưỡng sức khỏe cho Thái tử. Còn hai người này, là cung ty đã được thị vệ Đại nội huấn luyện rồi, sau này sẽ thay Tiểu Minh Tử hầu hạ Thái tử!”
Hắn nói dứt lời, hai cung tỳ kia lập tức bước lên trước.
Hai người đều có thể coi là tuyệt mỹ, chỉ bàn về dung mạo và dáng người yểu điệu duyên dáng kia, thì đều có thể coi là mỹ nhân đệ nhất. Sau khi đứng ra đằng trước, hai người đều hành lễ, ăn nói rất có lẽ lối, thứ tự: “Nô tỳ Lộ Nhi, nô tỳ Đáp Đáp, bái kiến Thái Tử điện hạ!”
Lạc Tử Dạ nghe xong, tim đập thịch một cái, ngoài mặt lại vẫn không biểu lộ gì. Dùng người đã được thị vệ Đại nội huấn luyện tới để làm nô tỳ cho nàng... Vị phụ hoàng kia của nàng thật sự phái người tới hầu hạ nàng, hay là phái người tới giám sát nàng thế:
Nàng còn đang mải nghĩ, Long Ngạo Địch lại lên tiếng: “Còn nữa, Thái Tử điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, trưa nay sau khi tế lễ ở quốc tự xong, mời ngài quay về cung gặp bệ hạ!”
Vẻ mặt Long Ngạo Địch lạnh bằng, chậm rãi bẩm báo hết. Hắn không nói Hoàng để tìm nàng có chuyện gì, nhưng lời của Hoàng để hắn cũng đã truyền đạt lại toàn bộ. Lạc Tử Dạ gật đầu ra vẻ đã biết, trong lòng cũng thấm suy tư và tò mò không hiểu Hoàng đế tìm nàng là muốn làm gì.
Nàng nhướng mày liếc nhìn mấy người theo sau Long Ngạo Địch một cái, sau đó lên tiếng phân phó vị ngự y kia: “Bản Thái tử không sao cả, ngươi đi khám cho Tiểu Minh Tử giúp bản Thái tử càng tốt! Còn về hai ngươi, đi theo ta
đi!”
Nói xong, nàng định nhấc chân đi luôn, Thái y kia cúi đầu nói: “Thần cần tuân mệnh lệnh của Thái tử!”
Nghe ông ta nói xong, bước chân nàng cũng không ngừng lại, chuẩn bị lướt qua Long Ngạo Địch mà đi.
Vào khoảnh khắc hai người sắp lướt qua nhau kia, Lạc Tử Dạ bỗng dừng bước lại. Giọng nói phong lưu trời sinh của nàng lúc này có chút bất cần đời cũng có chút khiêu khích, từ tốn vang lên: “Có đôi lúc, con người ta bộc lộ ra cảm xúc của mình, cũng không chỉ đơn giản là không biết cách che giấu chính mình, mà cũng có thể là vì muốn cho người khác một lời cảnh cáo! Long tướng quân, bản Thái tử cần phải nhắc nhở ngươi, phàm là chuyện gì cũng có thể có lần một lần hai, nhưng không thể có lần thứ ba! Ngươi có ý đồ của ngươi, gia cũng có thủ đoạn của gia!”
Nói xong câu này, nàng cũng không thèm quan tâm xem Long Ngạo Địch có phản ứng gì, phe phẩy cây quạt trong tay rồi sải bước đi về.
Long Ngạo Địch thoáng ngỡ ngàng, quay đầu nhìn theo bóng Lạc Tử Dạ, hơi thất thần trong giây lát. Khoảnh khắc đó, hắn cũng không thể tin được rằng Lạc Tử Dạ lại có thể nói ra được những lời như vậy! Đối phương nói vậy, nghĩa là đã nhìn thấy được chuyện mình nhận định rằng y không đủ trầm tĩnh để che giấu cảm xúc của bản thân, nên trong lòng y sinh ra sự khinh bỉ. Vì thế, y mới nói thẳng những lời này ra, cũng là cảnh cáo hắn sao?
Như vậy, điều này chẳng phải cũng đã nói rõ ràng, Lạc Tử Dạ đã biết chuyện đêm qua Võ Lưu Nguyệt lẻn vào trong quốc tự, hơn nữa, cũng đã biết chuyện này có liên quan đến hắn sao?! Nhìn bóng Lạc Tử Dạ càng ngày càng xa dần, hắn tĩnh lặng mất một lúc, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh. Đúng thế, sau khi Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù quấn vào với nhau, thậm chí là nằm ngủ cùng giường, thì đại khái là tất cả mọi người đều đã quy hai người này về thành một phe rồi. Hiện giờ, hắn cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình rằng quan hệ giữa Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù vẫn là quan hệ đối địch. Thậm chí, còn cả chuyện về Thiên Tử lệnh kia cũng chưa tra ra được kết quả.
Mà nếu Lạc Tử Dạ đã đứng về trận doanh của đối phương, Long Ngạo Địch cho rằng bản thân mình muốn diệt trừ y đương nhiên cũng chẳng có gì không đúng. Nhưng hiện giờ, hắn lại bị cảnh cáo như vậy... Nghĩ tới đây, đôi môi mỏng của hắn lại nhếch lên. Lúc này, đột nhiên hắn có một dự cảm. Đại khái là, sự gia nhập của Lạc Tử Dạ, sẽ khiến trận chiến tranh giành thể cục thiên hạ này trở nên càng ngày càng thú vị hơn! Còn về phần Lạc Tử Dạ, y có thể buông ra những lời như vậy với mình, là do thực sự có thực lực, hay là chỉ thuận miệng chém gió, không biết sống chết mà thôi? Bất luận là loại nào, cũng đều đáng để hắn đánh giá cao y hơn một chút!
Cảnh cáo Long Ngạo Địch xong, Lạc Tử Dạ sầm mặt xuống ra về, trong lòng cũng càng lúc càng nặng nề, không hiểu rốt cuộc phụ hoàng tìm mình định làm gì. Là phúc, hay là họa?!
Còn cả chuyện Phương Vô Trù khuyên mình đừng nên dễ dàng tin lời của bất cứ kẻ nào nữa. Điều này thực sự khiến nàng phải suy nghĩ. Nàng từ từ nheo mắt lại, nhìn về phía tâm điện mà Tiểu Minh Tử đang nằm dưỡng thương. Phượng Vô Trù thực sự chỉ thuận miệng nhắc nhở nàng, hay là Tiểu Minh Tử thực sự có vấn đề?! Nàng hy vọng là khả năng thứ nhất, vì dù sao, đối với Tiểu Minh Tử, nàng vẫn thật lòng muốn tin tưởng!
Nghĩ vậy, cuối cùng nàng cũng thu lại cảm xúc của mình, sau đó liếc nhìn hai thị tỳ đi theo phía sau, chậm rãi cất lời, hỏi: “Nói thử xem nào, các ngươi bị phái tới chỗ gia, là nhận nhiệm vụ gì hả?”
Nghe nàng hỏi vậy, hai thị tỳ kia sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi trắng bệch ra. Nhưng cũng chỉ trong thoáng giây, họ lại lập tức hồi phục như thường. Bọn họ cũng không hiểu được câu hỏi này của Thái tử là thuận miệng hỏi thôi hay là nhìn thấu chuyện gì. Vì thế, hai người họ đều trầm mặc, không nói không rằng. Bất luận là Thái tử thực sự đoán được điều gì hay chỉ thuận miệng hỏi dò, thì bọn họ cũng đều không thể nói thật được. Như vậy, phải trả lời thế nào đây?!
Sự trầm mặc của họ cũng nằm trong dự đoán của Lạc Tử Dạ. Nàng cũng không mong họ nhất định phải trả lời, chỉ phe phẩy quạt bước về phía trước, nói với vẻ không mấy bận tâm: “Bất luận các ngươi nhận được nhiệm vụ gì, thì bản Thái tử cũng đều hy vọng các ngươi có thể hiểu được rằng. Kể từ sau khi các ngươi đi theo bên người bản Thái tử, thì trước mặt những người khác, các ngươi cần phải biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Nếu như một ngày nào đó, các ngươi nói những điều không nên nói, thì gia sẽ cắt lưỡi các ngươi!” Câu nói cuối cùng, là đêm qua nàng học từ chỗ tên Phượng Vô Trù biến thái kia. Sau khi nói xong, nàng chép chép miệng, phát hiện ra rằng cậu cảnh cáo người khác này, tuy rất tàn bạo, nhưng nghe vào tai thực sự rất có cảm xúc.
Nghe hết câu này, hai người vội cúi gằm đầu xuống. Những lời cảnh cáo thì họ đều từng nghe rất nhiều rồi, nhưng không biết vì sao, khi câu nói này phát ra từ miệng Lạc Tử Dạ, họ lại cảm thấy sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh một cách khó hiểu. Cả hai cùng đáp: “Thái tử yên tâm, chúng nô tỳ hiểu rõ!”
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ cũng không tiếp tục chơi trò thâm sâu với họ nữa. Nàng đang định đổi chủ đề, thì một cơn gió mạnh mang theo lực công kích xé không trung phi tới! Mắt nàng lạnh đi, nhanh chóng đưa tay ra, hai đầu ngón tay kẹp lại, một thanh phi tiêu rơi thẳng vào trong tay nàng, bên trên còn gắn kèm một mảnh giấy!
Hai thị tỳ kia theo sát phía sau nàng. Nàng cũng không né tránh, mở luôn mảnh giấy kia ra.
Bất kể nàng có dè chừng hay không, thì hai người họ đương nhiên cũng không dám áp sát lại gần để xem. Thế nên, họ cũng không thể biết được trên mảnh giấy kia viết những gì. Lạc Tử Dạ đọc hết những dòng chữ trên mảnh giấy kia xong, cũng chậm rãi cất vào trong tay áo. Ánh mắt của nàng sa sầm, không phán thêm bất cứ lời nào, khiến cho hai người đi theo sau nàng cũng không có được bất cứ tin tức gì.
Nàng lại nhấc chân tiếp tục đi như vừa rồi chưa hề nhận được mảnh giấy nào vậy. Sau đó, nàng rất thuận miệng mà hỏi: “Gần đây có chuyện gì mới mẻ xảy ra không?” Câu nói này là câu nói thuận miệng dùng để chuyển chủ đề, nhưng sau khi nàng hỏi xong, thị tỳ tên Lộ Nhi kia lại suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chuyện lớn thì không có, nhưng nghe nói công chúa Vô Ưu của Đề Thác lại chọn phò mã rồi, chỉ mấy hôm nữa là họ sẽ thành hôn!”. Nghe tới đây, Lạc Tử Dạ lại chợt nghĩ tới một chuyện: “Nhắc mới nhớ, lần trước trong yến tiệc mừng thọ của phụ hoàng, trong mấy nước lớn, hình như chỉ có Đế Thác là không phải người tới chúc thọ...”
Lô Nhi liếc nhìn bóng lưng của nàng một cái rồi mới đáp: “Trước giờ Đế Thác vốn bất hòa với Thiên Diệu ta, Thái tử không biết sao?” Chẳng trách bao nhiêu người đều nói rằng, kể từ sau lần Thái tử bị bể ha ha lệnh phát trương đó thì cứ như bị bệnh mất trí nhớ vậy. Con người Thái tử trở nên càng thô bỉ hơn, không chú ý gì đến chuyện đại sự quốc gia. Đấy, ví dụ điển hình là hiện giờ ngay cả tình hình quốc tế cơ bản nhất, y cũng có biết đâu!
Nàng chỉ vừa tới đây chưa được mấy ngày, đương nhiên là không biết rồi! Nhưng những lời này nàng cũng không thể nói ra được, mà đáp: “Ngươi cũng không phải không biết, trong lòng bàn Thái tử trước giờ chỉ biết có ăn chơi nhảy múa, cờ bạc rượu chè, quan tâm làm gì mấy cái chuyện này chứ? Ừm, nói thử xem nào, vì sao quan hệ lại không tốt?” Nghe nàng nói vậy, khóe môi của cả Lộ Nhi và Đáp Đáp đều giật run lên. Khắp thiên hạ này, người dám thản nhiên nói ra chuyện trong lòng mình chỉ biết đến ăn chơi nhảy múa một cách tự nhiên không chút ngại ngùng gì thế này chắc cũng chỉ có một mình Thái tử mà thôi!
Nhưng hai người họ thì không ai dám thực sự phỉ nhổ bôi bác thành lời cả. Mà đối với câu hỏi của Lạc Tử Dạ, họ cũng chẳng dám nói đến nửa chữ! Điều này khiến Lạc Tử Dạ khó hiểu quay đầu nhìn họ một cái. Nàng vốn chỉ có một hai phần hứng thú với chuyện này, nhưng thấy bọn họ không dám ho he nửa lời, nàng lại cảm thấy vô cùng hứng thú! Nàng nhướng mày hỏi: “Sao thể, không dám nói à? Hay là vì liên quan tới người nào đó?”
Đáp Đáp gật đầu, rất cung kính nói: “Đúng là có đề cập tới chuyện riêng tư của một người. Mà người kia... chính là người mà mọi người trong cả thiên hạ này đều không dám nhắc đến tên!” Lạc Tử Dạ run rẩy khóe mắt, vội hỏi lại: “Là Phượng Vô Trù sao?” Trừ hắn ra, còn ai có thể trâu bò tới mức khiến Đáp Đáp phải nói đến mức như thế này chứ?
Đáp Đáp nghe xong ba chữ kia, lập tức kinh hãi nhìn nàng. Tên của Nhiếp chính vương điện hạ mà Thái tử dám nói thẳng ra như vậy sao?
Vẻ hãi hùng trong mắt nàng ta, đương nhiên Lạc Tử Dạ có thể nhìn ra được. Nàng nhún vai đầy vẻ bất cẩn đời: “Tên của hắn ấy hả, gia đã gào thét vào mặt hắn không biết bao nhiêu lần rồi. Nói đi xem nào, rốt cuộc là vì sao? Các ngươi vụng trộm nói cho gia biết, chúng ta âm thẩm thảo luận với nhau thôi, gia hứa sẽ không nói với hắn!”
Nói xong câu này, Lạc Tử Dạ bèn nhìn chằm chằm hai người kia. Hai người quay sang nhìn nhau một cái, vẫn không dám nói. Nhưng Lạc Tử Dạ cứ nhìn họ như vậy, chờ câu trả lời của họ, vì thế, họ lại không thể không nói. Cuối cùng, Lộ Nhi do dự nói: “Khởi bẩm Thái tử, chuyện là thế này... Bảy năm trước, khi Nhiếp chính vương điện hạ bắt đầu bộc lộ năng lực của mình, vừa khéo lúc đó ngài ấy mới mười chín xuân xanh, cũng chưa có hôn ước gì. Vì thể, Hoàng đế Đề Thác có viết quốc thư gửi tới, có ý muốn gả công chúa Vô Ưu mà mình sủng ái nhất cho Nhiếp chính vương điện hạ!”
Nghe nàng ta nói tới đó, xuất phát từ sự không thích đối với cá nhân Phượng Vô Trù cùng với sự chán ghét vì tất cả các hành vi liên tục gây sự của hắn, nàng nhanh chóng lên tiếng suy đoán: “Nhưng sau đó, Hoàng đế Đế Thác lại phát hiện ra bản chất tên Phượng Vô Trù này không ổn, căn bản không xứng đáng với con gái của mình. Thế nên ông ta mới từ hôn. Vì chuyện này, mà Phượng Vô Trù chịu đả kích nặng nề trong tình cảm, do đó nhiều năm sau cũng chưa từng cưới vợ, cũng mãi không quên nổi mối tình xưa, phải không?”
Nói tới đây, trong lòng Lạc Tử Dạ nảy sinh ra rất nhiều sự đồng tình với Phượng Vô Trù. Chẳng trách tên đó lại biến thái như vậy, còn thích gây sự kiếm chuyện với nàng. Thì ra là vì thời trai trẻ bị tổn thương sâu sắc, nên giờ tâm lý mới vặn vẹo như vậy...
Nàng vừa phán đoán xong, khóe môi Lộ Nhi liền giật run lên. Nàng ta thể hiện sự thán phục một cách sâu sắc đối với năng lực nói nhăng nói cuội, tự biên tự diễn câu chuyện của Thái tử!
Sau khi run môi xong, nàng ta mới nói với vẻ cạn lời: “Thái tử điện hạ, ngài nghĩ nhiều quá rồi! Sau khi quốc thư được gửi tới bên này, thân phận của Nhiếp chính vương điện hạ khi đó vẫn còn là thế tử Vương phủ, bệ hạ cho rằng ngài ấy sẽ đồng ý, nên lập tức nhận lời mối hôn sự này, còn mời công chúa Vô Ưu tới Thiên Diệu du ngoạn. Lúc ấy, đại để là Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chưa hay biết gì chuyện này, cũng phụng mệnh đưa công chúa Vô Ưu đi thưởng ngoạn danh lam thắng cảnh của Thiên Diệu. Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng hôn sự này ắt sẽ thành, khi mà bệ hạ cũng công bố tin tức này, thì điều khiến mọi người bất ngờ là, Nhiếp chính vương điện hạ lại đột nhiên cực lực phản đối! Khi ấy, chuyện này còn tạo thành một cơn chấn động rất lớn...”
Nghe đến đây, chính Lạc Tử Dạ cũng cảm nhận được chút gì đó kỳ quái. Nàng đưa mắt nhìn nàng ta một cái, rồi hỏi: “Năm đó khi Phượng Vô Trù bắt đầu bộc lộ năng lực của mình, cũng đã thể hiện ra thực lực khiếp người. Thế nên dù hắn kháng chỉ, phụ hoàng cũng không làm gì hơn cả. Nhưng vụ từ hôn này, lại phá hoại mối quan hệ của Thiên Diệu và Để Thác sao?”
Hỏi xong câu đó, chính nàng cũng cảm thấy khó có thể tin được. Khi ấy Phương Vô Trù đang ở tuổi phù hợp để dựng vợ gả chồng, lại vừa bắt đầu bộc lộ chính mình. Nếu như hắn cưới công chứa nước khác, thì chắc chắn chẳng khác nào mặt trời ban trưa. Mà thân là công chúa được hoàng đế Đế Thác sủng ái nhất, thì chắc hẳn nàng ấy cũng chẳng thể xấu đến nỗi nào được. Như vậy, vì sao hắn lại từ chối? Nàng vừa hỏi xong câu này, Lộ Nhi lập tức lắc đầu, lại tiếp tục cất lời: “Khởi bẩm Thái tử, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy! Đại khái là trong quá trình Nhiếp chính vương điện hạ phụng mệnh đưa công chúa Vô Ưu đi du ngoạn, công chúa Vô Ưu đã nảy sinh tình cảm với Nhiếp chính vương điện hạ rồi. Sau khi nàng ấy biết tin Nhiếp chính vương điện hạ từ hôn, nàng ấy liền đâm đầu vào cột tự sát ngay tại chỗ. Đến cuối cùng, tuy đã cứu được công chúa, nhưng trên trán vẫn lưu lại một vết sẹo rất dài. Từ đó trở đi, cũng coi như đã bị hủy hoại dung mạo rồi! Hoàng đế Đề Thác vô cùng giận dữ, công chúa Vô Ưu được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại bị hủy dung như thế, đương nhiên...”
Nghe tới đây, Lạc Tử Dạ cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện. Đứa con gái mà mình thương yêu nhất, trước thì bị từ hôn, sau lại tự sát, Hoàng đế Đế Thác không tức giận mới là lạ!
Nàng khẽ gật đầu: “Cô công chúa Vô Ưu đó, cũng mãi đến tận bây giờ mới gả cho người khác à?” Lần này người trả lời là Đáp Đáp, nàng ta lên tiếng đáp: “Cũng không phải như vậy. Sau khi công chúa Vô Ưu bị hủy hoại dung mạo, quay về Đế Thác, công chúa cũng nhanh chóng phụng mệnh gả cho con trai của vương công Để Thác. Nhiếp chính vương điện hạ cũng tặng quà hậu hĩnh để chúc mừng nàng ấy, hơn nữa còn vô cùng phô trương thanh thể để tạo thể diện cho công chúa Vô Ưu. Thế nhưng sau đó... Ừm, hai năm sau khi công chúa Vô Ưu gả chồng, tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này hẳn đã qua rồi. Mà bên phía Đế Thác tuy rất bất mãn, nhưng vì Nhiếp chính vương điện hạ đã được Mặc Thiên tử thừa nhận, địa vị vượt xa các nước chư hầu, nên Đề Thác cũng không dám làm chuyện gì bất kính. Nhưng cũng đúng lúc này, không hiểu vì sao Nhiếp chính vương điện hạ lại đích thân ra tay, giết chết phò mã của công chúa Vô Ưu...” Khóe môi Lạc Tử Dạ giật run lên, quay đầu nhìn cô ta một cái: “Phượng Vô Trù giết người không cần phải đền mạng sao?” Sau khi hỏi xong câu này, khóe môi run rẩy của nàng lại giật thêm mấy cái nữa. Với tính cách kia của Phương Vô Trù, thì không khiến người ta chết cũng đã tử tế lắm rồi, ai dám bắt hắn đền mạng chứ? Quả nhiên, hai người đều lắc đầu, Lộ Nhi nói: “Chẳng qua chỉ là một vị phò mã Đế Thác nhỏ nhoi, với địa vị của Nhiếp chính vương điện hạ lúc bấy giờ thì đã không thể dao động được rồi. Mặc Thiên tử cũng chỉ ban thưởng đồ để an ủi Đế Thác thôi! Nhưng vì sao Nhiếp chính vương điện hạ lại ra tay giết người, vấn đề này cho đến tận bây giờ cũng vẫn là một câu hỏi lớn. Trong thiên hạ không ai biết được nguyên nhân, cũng không ai dám tùy tiện đoán mò! Hoàng đế Đề Thác cũng bị chọc giận một cách triệt để, còn suýt nữa hạ lệnh xuất binh! Từ thời điểm đó trở đi, mối quan hệ của Thiên Diệu và Đế Thác trở nên không thể nào phục hồi được nữa! Mà kể từ đó về sau, thiên hạ bàn tán về công chúa Vô Ưu rất nhiều, lời khó nghe cỡ nào cũng có...”
“Phượng Vô Trù lại hạ lệnh không cho người ta bàn tán về nàng ấy, còn lôi vài kẻ nói xấu nàng ấy ra để khai đao, giết gà dọa khỉ đúng không?” Trong đầu Lạc Tử Dạ cũng đã thẩm bổ sung hoàn thiện đại khái phiên bản về câu chuyện này rồi.
Lộ Nhi nghe vậy liền kinh ngạc trợn trừng mắt, hỏi: “Sao ngài biết ạ? Chính xác là như thế. Khi đó trong thiên hạ còn có rất nhiều người thầm đoán rằng, liệu có phải Nhiếp chính vương điện hạ hối hận vì năm xưa đã từ hôn hay không, cũng thẩm đoán không biết liệu họ có nối lại tình xưa hay không. Thế nhưng, sau chuyện đó cũng chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa. Cứ như thế, mọi chuyện im ắng suốt năm năm trời, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đối xử với công chúa Vô Ưu tốt đến mức không còn gì để nói, nhưng hoàn toàn không nhắc đến chuyện khôi phục lại hôn ước ngày xưa. Cho đến tận mấy ngày trước, truyền tới tin tức công chúa Vô Ưu lại một lần nữa chọn phù mã...”
Nghe xong cả câu chuyện này, Lạc Tử Dạ thở dài thườn thượt. Thông qua sự bổ sung của não bộ, nàng tự cảm thấy mình đã hiểu được phần lớn vấn đề này rồi. Nàng lên tiếng phân tích: “Thế nên tình tiết của câu chuyện này là thể này, hắn là khi Phượng Vô Trù con trai trẻ, quá ngông cuồng huênh hoang, không thể chấp nhận chuyện bị phụ hoàng ta tùy ý tứ hôn, nên vô cùng vênh váo kháng cự lại hôn sự này. Nhưng sau khi câu chuyện trôi qua được hai năm, hắn lại hối hận, hơn nữa còn vô cùng đố kỵ với phò mã của công chúa Vô Ưu. Vì vậy, hắn hung tàn ra tay hạ sát tình địch! Hơn nữa, hắn cố gắng suốt một thời gian dài, hy vọng có thể giành lại trái tim của công chúa Vô Ưu, những nỗ lực suốt năm năm đằng đẵng, lại chẳng có tác dụng quái gì cả! Đã vậy, tin tức công chúa Vô Ưu lại tuyển phò mã một lần nữa truyền đến, khiến hắn vô cùng chán nản, vạn phần đau thương, vì vậy...”
Vì vậy nên đêm qua hắn mới đột nhiên trở nên biến thái đến mức muốn mình ngủ cùng hắn. Hơn nữa vì bị đả kích quá lớn, bị tổn thương tình cảm quá sâu sắc, nên suýt nữa hắn còn tự biến chính mình thành đoạn tụ sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy rất ủ dột âu sầu, đầy đồng cảm với Phượng Vô Trù! Không chỉ vậy, nàng còn quyết định sẽ mượn cớ này để tha thứ cho hắn một chút nữa. Nàng nói: “Thì ra là thế, chẳng trách tính cách của Phượng Vô Trù lại tồi tệ xấu xa, hà khắc và biến thái như vậy! Hóa ra là do chịu đả kích nặng nề về tâm lý, lại không có ai quan tâm chia sẻ, nên mới sinh ra vấn đề về tinh thần đây mà. Vậy nên, gia quyết định sẽ thương tình một kẻ thất tình như hắn, miễn cưỡng tha thứ cho một số hành vi quá quắt của hắn! Sau này khi rảnh rỗi, gia cũng sẽ ban tặng cho hắn chút ấm áp và an ủi, để hắn cảm nhận được sự tốt đẹp trên thế gian này, từ nay về sau thay đổi từ trong ra ngoài, trở thành một con người khác. Không gây chuyện với gia nữa!”
Nói xong, nàng còn gật gù rất nghiêm túc. Lộ Nhi và Đáp Đáp quay sang nhìn nhau một cái, khóe môi đều giật run lên không ngừng, cũng cảm thấy khâm phục khả năng tưởng tượng của Thái tử một cách sâu sắc! Với cá tính của Nhiếp chính vương điện hạ, nếu thật sự ngài ấy thích công chúa Vô Ưu đúng như Thái tử nói, thì chắc chắn ngài ấy đã chẳng thèm quan tâm để ý đến bất cứ thứ gì mà cướp luôn về nạp làm vương phi rồi. Làm gì có chuyện để cho người con gái mình thích tiếp tục cho người khác chứ? Nhưng họ cũng không có gan để tùy tiện mở lời phủ nhận sự suy luận của Thái tử, chọc giận Thái tử!
Vào lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ cũng vừa mặc xong y phục dưới sự hầu hạ của đám hạ nhân. Không biết vì sao, đột nhiên hắn lại cảm thấy sống lưng buốt lạnh! Hắn hoàn toàn không biết mình đã vô duyên vô cớ bị Lạc Tử Da liệt vào danh sách kẻ thất tình cần được quan tâm chăm sóc rồi...
Chương 71.: 1 LÀM TÍ“ROI” HỔ BỒI BỔ NÀO! (1)
Sau khi biết được chuyện này, hơn nữa còn thẩm bổ sung hoàn chỉnh câu chuyện trong đầu rồi cảm thông sâu sắc với Phượng Vô Trù một lúc, Lạc Tử Dạ lại đưa mắt nhìn sang Lộ Nhi và Đáp Đáp, nói: “Gia còn có chuyện cần phải xử lý, các ngươi đi sang chỗ Tiểu Minh Tử trước đi. Lúc nào rời khỏi quốc tự, gia sẽ phải người đi gọi các ngươi!”
Trong lòng nàng biết rõ, chín mươi phần trăm hai nha đầu này tới đây là vì nhận lệnh giám sát nàng. Thế nên, hiện giờ nàng ra lệnh như vậy, chưa chắc hai người họ đã nghe lời.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, nàng vừa nói dứt lời, hai người kia lại chẳng hỏi han câu gì, cùng cúi đầu hành lễ sau đó rời đi một cách vô cùng dứt khoát: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Thái Tử điện hạ!”
Nói xong, hai người quay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng hai người đi xa, Lạc Tử Dạ khẽ nheo đôi mắt hoa đào của mình lại, sau đó nhếch môi mỉm cười vô cùng lả lơi. Ý tứ trong nụ cười đó cũng rất khó hiểu. Cười xong, nàng bèn quay người đi về phía tẩm điện của Hiên Thương Dật Phong. Vừa rồi, bên trên mảnh giấy kia chỉ có một câu duy nhất: “Muốn biết kẻ đã làm nổ tung tẩm cung của Thái tử là ai thì đến gặp bản vương một chuyến.”
Chưa nói đến “bản vương” là ai, nhưng từ bút tích này thì ngay lập tức đã có thể phân biệt được thân phận của đối phương rồi.
Nét chữ đó rất phóng khoáng, tự nhiên, giống như một cơn gió xuân tháng ba thổi lướt qua mặt, rồi lại phất qua mặt hồ trong veo mười dặm trường đình, tĩnh mịch như hổ nước, lại như một mặt hồ ẩn chứa đầy sóng ngầm. Người ta thường nói nét chữ nết người. Dạng bút tích như thế này, tâm tính như thế này, trừ Hiến Thương Dật Phong ra thì căn bản không còn sự lựa chọn thứ hai nữa! Lạc Tử Dạ đi thẳng một lèo về phía tẩm cung của hắn. Trên đường đi, nàng nhặt hai viên đá lửa, còn phát hiện ra vài thanh củi lửa cực kỳ dễ bắt lửa nữa, bèn nhặt lên mang theo.
Sau khi đến gần tẩm cung của Hiến Thương Dật Phong, nàng nhìn thấy ngay rất nhiều thị vệ phòng thủ ở đó. Nàng cũng chẳng thèm tìm con đường khác để né tránh gì đám thị vệ kia mà xuyên qua những tán cây khá cao y như một con khỉ vậy. Tiếp theo đó, nàng rất thảnh thơi ngồi dựa trên cành cây, vạt áo màu đỏ rực rỡ ngông nghênh rủ xuống như thế cũng chẳng thèm để tâm xem liệu có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng không.
Sau đó, nàng khe khẽ đánh đá lửa, châm vào thanh củi dễ cháy trong tay mình, nhắm chính xác ném vào tẩm điện của Hiến Thương Dật Phong rồi nhắm mắt lại, nghiêng đầu định chợp mắt nghỉ ngơi một lát. Khúc củi vừa được châm lên, bị nàng ném lên mái hiên nhà, cũng là một nơi rất dễ cháy. Hơn nữa vì nàng nắm bắt góc độ rất chuẩn, nên thanh củi kia còn bắn vào trên khung cửa sổ trong không trung, sau đó, lớp giấy dán cửa sổ mỏng tang kia cũng bị bén lửa...
Tuy nàng không nghi ngờ rằng chính Hiển Thương Dật Phong là kẻ đã nổ cháy tẩm điện của mình, nhưng đương nhiên nàng cũng sẽ không tùy tiện kết luận rằng đó không phải là Hiên Thương Dật Phong. Có điều, bất luận có phải là hắn hay không, thì chuyện lần trước tên tiểu tử này hãm hại mình, khiến mình suýt nữa bị cả đám võ tăng bao vây tấn công, dù thế nào cũng phải báo thù chứ, đúng không? Ít nhiều gì cũng phải khiến cho mấy kẻ này biết được rằng, mình cũng có cá tính, cũng biết giận. Hơn nữa, không chỉ vì lý do đó, mà còn vì...
Nàng lẳng lặng nhìn căn phòng kia bị chậm cháy, khói dày đặc từ từ bốc lên. Đêm qua vì ngủ cùng tên cuồng ma thích gây sự kia, nên Lạc Tử Dạ ngủ không yên lòng lắm, giờ cũng vì buồn ngủ nên nàng ngáp dài một cái. Sau đó, nàng nheo mắt ngồi nhìn thêm một lúc nữa. Chỉ một lúc sau, trong chùa bắt đầu hoang mang rối loạn, rất nhiều người chạy từ bốn phương tám hướng đến để dập lửa. Lúc này mọi người cũng thầm cảm thấy gần đây thật quá nhiều chuyện ẩm ương, thế quái nào mà trong quốc tự lại suốt ngày cháy, nhiều chuyện xảy ra thế này chứ!
Tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng không cho rằng một đốm lửa này có thể thiếu chết được Hiến Thương Dật Phong, nhưng nàng hơi mong đợi một chút. Giờ đang là sáng sớm tinh mơ, tuy có người phi mảnh giấy này cho mình, nhưng có lẽ cũng là do Hiến Thương Dật Phong đã sớm phân phó rồi, chưa biết chừng lúc này hắn cũng vẫn còn đang ngủ. Mà Hiến Thương Dật Phong không biết sẽ bất ngờ bị châm lửa như thế này, thế nên sẽ áo quần xộc xệch rồi vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng. Tốt nhất là đến quần cũng không mặc được cẩn thận để nàng được quan sát thử một chút, so sánh với Phượng Vô Trù xem tên nào to hơn.
Thôi được rồi, tuy rằng mới không lâu trước đây nàng vừa sờ Phượng Vô Trù một cái, nhưng vì tâm lý muốn báo thù quá mạnh mẽ, cùng với sờ soạng cũng không nghiêm túc, nên chẳng thể sờ được ra cái vẹo gì cả. Thế nên, dù có so với Hiến Thương Dật Phong, nàng cũng chẳng so ra được kết quả gì! Nhưng điều này cũng chẳng thể ảnh hưởng được tới sự nhiệt tình của nàng... Nàng tha thiết nhìn về phía tẩm điện của Hiến Thương Dật Phong một lúc lâu, cuối cùng người trong phòng cũng bước ra. Nhưng điều khiển Lạc Tử Dạ hơi thất vọng đó là, chẳng hề có chuyện quần áo xộc xệch như nàng tưởng tượng. Ngược lại, cẩm bào hoa phục của hắn còn được mặc vô cùng phong độ, chỉn chu thoải mái, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phiêu nhiên nhã nhặn của vương tôn công tử. Hắn cứ thong thả bước từ trong tâm điện ra, cứ như thể tẩm điện kia căn bản không hề bị cháy vậy. Phong độ đó, tư thế đó, giống như chỉ đang bước ra ngoài tản bộ thôi. Bên khóe môi của hắn còn hàm chứa nụ cười mỉm ấm áp nhã nhặn. Hẳn ngước ánh mắt ôn nhuận của mình lên, quét nhanh một vòng.
Chỉ một thoáng sau, hắn đã phát hiện ra Lạc Tử Dạ ngồi trên cành cây. Hắn hơi sửng sốt một chút. Trên thực tế, hắn hoàn toàn không ngờ rằng có người dám dễ dàng ra tay với hắn như vậy, mà người ra tay lại là Lạc Tử Dạ. Hắn càng không ngờ được rằng, sau khi Lạc Tử Dạ châm ngọn lửa kia, lại không rời đi mà còn ngồi dựa trên cây chờ hắn. Ba điều không ngờ đó lại khiến hắn khe khẽ mỉm cười trong lúc ngẩn ngơ. Sự việc nằm ngoài dự tính như thế này, chẳng phải càng nói rõ ràng, cái người tên Lạc Tử Dạ này càng thú vị hơn sao?
Hắn nhún người nhảy lên, đám thị vệ xung quanh đều kinh ngạc. Họ cho rằng hắn muốn chạy trốn, nhưng khi quay đầu nhìn, thì lại nhìn thấy hắn nhảy lên trên một cạnh cây. Cái cây kia cách nơi này không xa lắm, Thái tử cũng đang ngồi trên cây. Họ quay sang nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn quyết định không bay lên, chỉ thầm tính toán trong lòng, nhất định phải bẩm báo cho Hoàng thượng biết chuyện này.
Lạc Tử Dạ khép hờ mắt, nghe tiếng động phát ra bên tại mình, nàng biết ngay hắn đã đáp xuống bên cạnh mình. Hơn nữa, hắn cũng đã ngồi xuống cành cây này rồi.
Nàng cũng không nhắc đến chuyện mình châm lửa, chỉ nói: “Sáng sớm ngày ra, gia nhận được phi tiêu là lập tức tới tìm ngươi, còn chưa kịp ăn sáng đây này!” Vừa nghe nàng nói vậy, Hiến Thương Dật Phong khẽ bật cười. Nụ cười kia thanh lịch tao nhã, trêu chọc lòng người, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bình yên đến lạ kỳ. Hắn nhẹ nhàng nói: “Mới sáng sớm tinh mơ bản vương đã suýt bị thiêu chết rồi, cũng chưa kịp ăn sáng đây này. Chi bằng, Thái tử cùng dùng bữa sáng với bản vương đi?”
Lạc Tử Dạ nhắm mắt, hai tay gối sau đầu, dựa vào thân cây, nhún vai, không tỏ thái độ gì.
Nàng vốn cho rằng, thân là vương gia, sáng sớm bị người ta đốt phòng như thế này, nếu hắn ngủ say hơn một chút thì tám phần là bị nướng chín luôn rồi. Sau khi Hiến Thương Dật Phong bước ra ngoài, bất luận thể nào chắc cũng sẽ có chút tức giận. Nhưng kết quả là tên này hoàn toàn chẳng giận dữ gì cả, ngược lại còn dịu dàng nói chuyện như đối xử với người tình vậy, thậm chí còn tốt tính mời nàng cùng ăn cơm nữa chứ.
Điều này đương nhiên cũng chẳng chứng minh được rằng Hiến Thương Dật Phong tốt tính, mà chỉ chứng tỏ rằng tâm tư người này vô cùng thâm sâu, sâu không lường được, không bộc lộ vui vẻ giận dữ ra ngoài lời nói hay hành động. Tất cả cảm xúc của hắn đều bị hai chữ “ôn hòa” vùi lấp. Như vậy, nếu làm kẻ địch của một kẻ như thế này chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ, vì ngươi không thể đoán được hết cảm xúc tâm sự của hắn, mà hắn cũng vĩnh viễn không để cho ngươi đoán ra được.
Sau một lát trầm mặc, Lạc Tử Dạ cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Vậy cũng được, bản Thái tử muốn ăn há cảo tôm thủy tinh, bánh hoa mộc, canh yến ngân nhĩ...” Nàng đọc nhanh ra cả chuỗi tên đồ ăn, cũng liếc Hiền Thương Dật Phong một cái rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa, bản Thái tử cho rằng, bữa sáng của Phong vương, cũng có thể làm thêm chút “rơi” hổ bồi bổ đi!”
Khóe môi Hiến Thương Dật Phong run lên. Hắn thừa sức hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lạc Tử Dạ. Câu nói này, thậm chí còn có chút ý sỉ nhục hắn nữa.
Nhưng hắn vẫn không hề có dấu hiệu nổi giận, ngược lại còn thản nhiên đáp lại một câu, suýt nữa khiến Lạc Tử Dạ chết vì nghẹn: “Mấy thứ như "roi" hổ này ấy à, Thái tử không nên dùng quá nhiều, nếu không sau này lại bị ở bên dưới" khi đứng trước mặt Nhiếp chính vương điện hạ của quý quốc đấy!”
“Phì...” Nàng vốn định chọc giận để thăm dò thử con hồ ly giả dối này, nhưng giờ mới phát hiện ra, có lẽ cả đời này hắn có tức giận cũng sẽ chẳng phát tác. Hơn nữa còn có thể thản nhiên phản kích lại, cũng coi như rất có tính đả kích!
Đến lúc này, chọc giận thất bại rồi, Lạc Tử Dạ cũng không tiếp tục lắm lời với hắn nữa. Nàng hơi nheo mắt nhìn hắn, nói thẳng vào trọng tâm: “Nói đi, kẻ muốn nổ chết ta là ai? Nếu ngươi dám lừa gạt gia, đêm nay gia sẽ nhìn trộm ngươi tắm rửa, nhân tiện sờ mó cơ ngực của ngươi, lột quần của ngươi!” Có điều, nói là nói vậy chứ Hiến Thương Dật Phong có cơ ngực sao?! Vẻ mặt Hiên Thương Dật Phong hơi cứng lại, khóe môi lại khe khẽ giật run lên, liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái. Hắn phát hiện ra rằng, y nói mấy câu lưu manh như thế này vô cùng trôi chảy thuận miệng, cứ như thể đã nói qua cả trăm lần rồi, cũng từng làm không biết bao nhiêu lần rồi vậy. Tuy hắn không cho rằng mình có thể để cho Lạc Tử Dạ đạt được mục đích, nhưng nghe mấy lời kiểu thế này, bỗng vô cớ khiến hắn cảm thấy như thắt lưng của mình vẫn chưa thắt đủ chặt vậy.
Sau một thoáng im lặng, hắn cũng chậm rãi dựa vào thân cây. So với dáng vẻ thoải mái lơ đãng của Lạc Tử Dạ thì tư thể của hắn càng có vẻ ưu nhã và thản nhiên hơn nhiều. Đôi mắt ẩn chứa cơn sóng ngầm dữ dội của hắn khẽ nhướng lên, chậm rãi nói: “Trước khi nói chuyện này, chi bằng mời Thái tử giải thích một chút đi. Hiện giờ tẩm điện của bản Vương bị hỏa hoạn thế kia, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lạc Tử Dạ biết trước rằng hắn sẽ hỏi câu này. Nàng hơi nghiêng người sang, để cho mình dựa càng thoải mái hơn rồi mới lên tiếng, đáp: “A. Chuyện là thế này, lần trước Phong vương nói muốn cùng hợp tác với bản Thái tử. Lúc đó bản Thái tử cũng cảm thấy kích động. Nhưng cũng giống như Phong vương vậy, bản Thái tử đâu có biết được là liệu Phong vương có đủ thực lực và tư cách để trở thành đồng minh của bản Thái tử hay không đâu. Thế nên bản Thái tử cho rằng bản thân mình nên ra tay tìm hiểu, thăm dò Phong vương một chút. Hình như chuyện này cũng có gì không đúng đâu. Phong vương, người thấy thế nào?”
Nàng vừa dứt lời, chân mày Hiến Thương Dật Phong đều nhướng lên.
Lại một lần nữa nhìn Lạc Tử Dạ, ánh mắt hắn chợt thêm vài phần hứng thú. Lần trước mình hãm hại Lạc Tử Dạ, khiến y bị cả đám võ tăng bao vây tấn công. Khi đó hắn đã cho y câu trả lời như thế này. Là bởi vì không biết đối phương có đủ tư cách hợp tác với mình hay không!!! Thế nhưng điều khiến hắn không ngờ tới đó là, Lạc Tử Dạ lại trả lại nguyên đai nguyên kiện cả câu nói này cho hắn. Chấm lên một ngọn lửa, để xem hắn có thể sống sót chạy thoát ra hay không, cũng là để thăm dò xem Hiến Thương Dật Phong hắn có thực lực hay không.
Có ơn ắt trả, có thù tất báo.
Tính cách thế này, tính cách thế này... lại có phần rất phù hợp với khẩu vị của hắn. Nghĩ vậy, tâm trạng của Hiến Thương Dật Phong như tốt lên rất nhiều. Thậm chí, chẳng phải điều này có thể nói rõ ràng, ánh mắt của bản thân mình vẫn rất tốt, nên đối tượng mà hắn định hợp tác mới không phải là cái thùng rỗng kêu to vô dụng đó sao? Hắn đang mải nghĩ vậy, thì Lạc Tử Dạ vốn như đang nhắm mắt dưỡng thần lại tiếp tục lên tiếng: “Vấn đề mà người muốn biết, gia đã nói xong rồi! Có một số chuyện, không cần biết người thích hay không thích, muốn hay không muốn, thì trong mắt gia nó cũng đã coi như hòa nhau rồi! Như thế thì... đáp án mà bản Thái tử muốn biết, không biết liệu Hiến Thương Phong vương có định nói rõ ra không?”
Nghe nàng nói thế, Hiến Thương Dật Phong lại khẽ bật cười một tiếng, sau đó từ tốn đáp: “Nếu như đã không định nói thì đương nhiên cũng sẽ không phiền Thái tử tới đây rồi! Người trong quốc tự, cho dù có muốn hại Thái tử thì đại khái cũng sẽ tránh hiểm nghi. Người cần phải tránh hiểm nguy, đương nhiên chính là nhân vật có thân phận nhạy cảm, nóng bỏng hiện giờ như là Long tướng quân chẳng hạn. Nếu thực sự ra tay với Thái tử, bất luận là với tư cách là người bảo vệ cho sự an toàn của quốc tự, hay với tư cách là quyền thần của Thiên Diệu hiện giờ, thì đều sẽ trở thành mục tiêu bị nghi ngờ đầu tiên. Vì thế, có thể loại trừ được hắn!”
Hắn vừa nói xong câu này, Lạc Tử Dạ không chờ hắn tiếp tục lên tiếng, nàng đã tiếp lời: “Phượng Vô Trù đã cứu bản Thái tử. Nếu như hắn muốn bản Thái tử chết, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này, thế nên cũng không phải là hắn! Còn Minh Dận Thanh, không giành được Long mạch, lúc này trong lòng đang rất buồn bực, hẳn là cũng không có tâm trạng nào mà đi kiếm chuyện với bản Thái tử. Có thể tỉ lệ hắn muốn ra tay với người còn lớn hơn một chút. Thế nên, suy đi tính lại, thế quái nào mà gia lại cảm thấy kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là người nhỉ?”
Nói xong, Lạc Tử Dạ quay đầu sang nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa khóa chặt lấy mắt hắn, nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt hắn.
Thế nhưng, nàng cũng lại nhanh chóng phát hiện ra rằng, con người của tên Hiên Thương Dật Phong này thực sự quá kín kẽ. Nàng hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào trên khuôn mặt hắn. Hắn cứ thản nhiên, lãnh đạm như vậy, luôn giữ nụ cười khiến người ta nhìn không thấu.
Nghe Lạc Tử Dạ nói thế, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Tất nhiên, Thái tử Thiên Diệu có thể coi người đó là ta. Chỉ có điều, mong Thái tử đừng quên rằng, bản vương vẫn luôn muốn hợp tác với Thái tử, mà một kẻ bị nổ chết rồi, thì căn bản không thể nào hợp tác được. Hơn nữa, trước khi chuyện này xảy ra, bản vương cũng đã thử thăm dò thực lực của Thái tử một lần rồi, hoàn toàn không cần thiết phải thử lần thứ hai, Thái tử thấy có phải không? So với nghi ngờ bản vương, chi bằng Thái tử xem xét một kẻ khác, gần đây có rất nhiều khúc mắc sâu xa với Thái tử thì hơn!” Hắn nói như vậy, Lạc Tử Dạ lập tức trầm mặc hẳn.
Ý của hắn là đang nói đến Doanh Tần. Nàng cũng đã từng tính đến hắn ta. Thế nhưng, trên thực tế, nàng lại không muốn nghi ngờ tên yêu nghiệt kia. Hoặc giả, nên nói là sâu trong tiềm thức của nàng, nàng cho rằng chuyện này chẳng có quan hệ gì tới hắn ta. Thế nhưng, việc không nghĩ là hắn ta, cũng chỉ là một loại cảm giác, không thể trở thành lý luận phản bác được. Nàng quay sang nhìn Hiến Thương Dật Phong, lãnh đạm nói: “Có chứng cứ gì không?”
Nàng cũng không biết vì sao mình lại không muốn nghi ngờ Doanh Tần. Có thể là do đêm đó nàng nghe được một cuộc đối thoại như vậy, biết đối phương là một người có tâm sự, có nguyên do sâu xa. Có lẽ, hắn ta là một kẻ đáng thương. Thế nên, mấy chuyện như thế này, nàng hơi chủ quan không muốn nghĩ đến đối tượng là hắn.
Nghe nàng hỏi vậy, Hiên Thương Dật Phong nhìn nàng rồi khẽ cười đáp: “Những người như chúng ta đây mà làm chuyện gì đó, Thái tử cho rằng chúng ta sẽ để lại chứng cứ sao?” Câu hỏi này thực sự khiển Lạc Tử Dạ á khẩu. Đúng thế, dạng người như bọn họ mà làm việc gì, thì chắc chắn đã xóa sạch dấu vết không còn đến cả một giọt nước rồi, sao có thể để lại chứng cứ gì đó được?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ xong, Hiến Thương Dật Phong đã cười nói tiếp: “Thú thực với Thái tử, chính bản vương cũng không thể dám chắc được rằng liệu người đứng đằng sau chuyện này có chắc là Doanh Tần hay không. Nhưng mà... điếu bản vương có thể dám chắc chính là, thân phận của Doanh Tẫn hoàn toàn không đơn giản. Bản vương cũng vậy, Minh Dận Thanh cũng thế, đều không thể tra ra được thân phận của hắn. Thậm chí, đến gặp mặt hắn ta còn không gặp được. Trên thế gian này, người biết được hắn ta là ai, đại khái là trừ chính bản thân hắn ta ra thì cũng chỉ có duy nhất một minh Phượng Vô Trù nữa mà thôi. Bởi vì, nếu hắn ta muốn đặt chân vào Thiên Diệu, chắc chắn phải thành khẩn với Phượng Vô Trù, nếu không, Phượng Vô Trù sẽ không cho phép hắn ta có bất cứ động tác gì dưới mí mắt của mình! Mà một thân phận thần bí như thế, đương nhiên cũng sẽ có mục đích không bình thường, làm những chuyện càng thần bí hơn!”
Câu nói này của hắn, cũng đồng nghĩa với việc phủ thêm cho tên yêu nghiệt kia một lớp vải lụa che mặt. Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không ngốc. Người như Hiên Thương Dật Phong, tâm kế rất sâu, cũng đủ độc ác, hung tàn. Kết giao với hắn, cũng chẳng khác nào vuốt râu hổ. Thế nên, cũng khó mà nói được liệu có phải hắn đang lừa gạt nàng, mượn cơ hội này để khiến nàng đi điều tra thân phận của Doanh Tân hay không!
Trong lòng đầy hoài nghi, ngoài mặt nàng vẫn không tỏ vẻ gì cả, chỉ thản nhiên nói: “Ý của Phong vương là gì, bản Thái tử đã hiểu rồi!”
Nàng chỉ nói mình đã hiểu rồi, chứ cũng không nói mình định làm gì.
Chương 71.: 2 LÀM TÍ “ROI” HỔ BỒI BỔ NÀO! (2)
Bản thân Hiến Thương Dật Phong cũng tự biết rằng Lạc Tử Dạ không hề tin tưởng mình, thậm chí còn đề phòng mình hơn cả những người khác. Hắn cũng không coi đây là vấn đề gì lớn, chỉ mỉm cười tiếp tục nói: “Như vậy, chuyện hôm trước bản vương nói, Thái tử đã cân nhắc thế nào rồi?”
Chuyện hôm trước nói, đương nhiên là chuyện muốn hợp tác với nàng.
Nói tới đây, thật ra Lạc Tử Dạ lại càng nghi ngờ Hiến Thương Dật Phong hơn. Thử giả dụ rằng Hiến Thương Dật Phong cố tình cho nổ tẩm cung của nàng, mục đích là vì muốn hù dọa nàng một chút, khiến nàng biết được mình đã rơi vào cục diện này, từ đó muốn tự bảo vệ mình cũng đã không thể nữa, đương nhiên chỉ có thể gia nhập vào trận doanh của hắn, hợp tác với hắn. Nếu nghĩ theo cách này, thì vấn đề cũng rất hợp lý.
Hiến Thương Dật Phong như nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, khẽ mỉm cười nói tiếp: “Thái tử không ngại thì có thể nghĩ đến chuyện võ tăng lần trước một chút. Bản vương không phải hạng người dám làm mà không dám nhận! Huống gì, chuyện Long mạch cũng đã có mối liên quan không thể chối bỏ với bản vương rồi. Nếu tiếp tục thêm chuyện mưu hại Thái tử Thiên Diệu nữa, thì Thái tử cho rằng bản vương vẫn còn có thể sống sót bước ra khỏi Thiên Diệu hay sao?” Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ mới coi như tạm tin tưởng hắn. Bởi vì, nếu người đã ra tay thực sự là Hiên Thương Dật Phong, như vậy dù hắn có thể làm kín kẽ đến mức không sót một giọt nước, thì hiện giờ người đang nhăm nhe vào Long mạch trong tay hắn cũng sẽ dẫn dắt đẩy chuyện này lên người hắn. Vẫn còn một điểm nữa! Lạc Tử Dạ nghĩ rồi đưa mắt nhìn Hiên Thương Dật Phong: “Hơn nữa, nếu là Phong vương làm, thì với tính cách của Phong vương, nhất định sẽ để lại một manh mối" hoàn mỹ, để hãm hại đối thủ của chính mình!”
Nàng nói xong câu này, Hiến Thương Dật Phong thoáng sững người. Sau đó, hắn nhìn thẳng về phía Lạc Tử Dạ không chút né tránh, cười nói: “Người hiểu biết bản vương, không ai hơn được Thái tử!”
Nói xong câu này, hắn lại tiếp tục cười nhìn Lạc Tử Dạ, chờ Lạc Tử Dạ cho hắn câu trả lời, một đáp án liên quan đến chuyện hợp tác của họ. Tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng biết hắn đang chờ đợi điều gì. Nàng khẽ cười, nói: “Chuyện Phong vương muốn hợp tác, cũng không phải là không thể. Có điều, bản Thái tử nhất định phải nhìn thấy thành ý của Phong vương mới được. Ví dụ như là... Phong vương nói cho bản Thái tử biết, tờ giấy được gọi là “Long mạch” kia, rốt cuộc có viết cái gì?”
Nàng dứt lời, ánh mắt của Hiến Thương Dật Phong hơi nheo lại.
Còn chưa kịp nói gì, thì Long Ngạo Địch đã mang theo người vội vàng chạy đến. Giờ có muốn nói thêm câu gì cũng không kịp nữa. Lạc Tử Dạ cười nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phong vương có thể suy nghĩ kỹ càng, bản Thái tử không vội!”
Nói xong, nàng lập tức nhảy xuống khỏi cây, nhìn Long Ngạo Địch đưa người tới!
Lúc này, sắc mặt Long Ngạo Địch quả thực khá khó coi. Chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi thôi, dưới sự phòng vệ của hắn mà quốc tự này đến năm lần bảy lượt xảy ra chuyện. Tuy đại đa số thời gian là hắn cố tình nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tỉ lệ xảy ra chuyện ở đây cũng quá dồn dập, nhất là trong mấy ngày gần đây, Long mạch thì mất, hỏa hoạn còn xảy ra tới vài lần nữa.
Thật chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn! Thế nên lúc này, sắc mặt của hắn rất khó coi. Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Tử Dạ, hắn lại nghĩ tới lời cảnh cáo mà Lạc Tử Dạ dành cho mình sáng nay. Trong một chốc, hắn chợt hiểu ra gì đó, mặt cũng lập tức xanh mét!
Tất nhiên, cho Long Ngạo Địch một lời cảnh cáo mang tính thực chất hơn một chút cũng là một trong những mục đích phóng hỏa của Lạc Tử Dạ.
Nhìn Long Ngạo Địch bước tới, nàng cười toe toét móc quạt ra, đi đến trước mặt Long Ngạo Địch, cười nói rất gợi đòn: “Sao sắc mặt tướng quân lại khó coi vậy? Có phải bị lửa hun nóng không? Có cần bản Thái tử quạt cho ngươi không?”
Long Ngạo Địch lạnh mặt hỏi: “Vụ hỏa hoạn này, là kiệt tác của Thái tử phải không?”
Lạc Tử Dạ nhướng mày, lau đi giọt mồ hôi trên trán, rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh. Hiện giờ mặt trời đã ló rạng, còn hơi gay gắt một chút. Nàng cười đáp: “Tướng quân nghĩ nhiều quá rồi, đây sao có thể là kiệt tác của bản Thái tử được chứ? Đây chẳng qua chỉ là do khí trời quá nóng nực, nên một ngọn lửa trời rơi xuống mà thôi! Dù sao thì với bản lĩnh của Tướng quân mà bảo vệ quốc tự cũng chẳng bảo vệ được, trong vòng máy này lại có thể thả nhầm bao nhiều người vào đây như thế, ông trời nhìn chướng mắt, nên mới thêm cho ngọn lửa nữa, tiếp tục chứng minh sự vô dụng của Tướng quân thôi mà. Chuyện này, cũng là chuyện dễ hiểu, Tướng quân thấy có đúng không?”
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Long Ngạo Địch càng tái xanh hơn.
Hiến Thương Dật Phong vẫn dựa trên thân cây nghe vậy cũng hiểu được mọi chuyện. Đây là một ngọn lửa trúng hơn ba đích! Đích thứ nhất là dành cho chính mình, kẻ đã lừa đám võ tăng để thử thăm dò thực lực của Lạc Tử Dạ. Đích thứ hai là dành cho Long Ngạo Địch, kẻ đã nhiều lần giở trò với Lạc Tử Dạ, đến cuối cùng chọc cho Lạc Tử Dạ bất mãn. Còn cái đích thứ ba, chính là để dành cho những kẻ ở trong thể cục này nhưng lại coi thường Lạc Tử Dạ. Đây là một đòn đánh phủ đầu, khiến cho người ta hiểu rằng, con sư tử dữ ngủ say đã thực sự nổi giận.
Mà một khi con sư tử này thức dậy và ra tay thì chắc chắn sẽ không theo lề thói thông thường, còn có thể khiến bọn họ khó lòng chống đỡ được! Lạc Tử Dạ, quả là một người rất thú vị! Long Ngạo Địch cũng hiểu rất rõ ý tứ của Lạc Tử Dạ! Mặt hắn xanh mát, hạ lệnh dập lửa! Lạc Tử Dạ còn rất để tiện đứng phe phẩy quạt bên cạnh hắn, dáng vẻ “lương thiện” như thể muốn nói: “Ngươi đừng tức giận, để gia đứng quạt cho ngươi đỡ nóng, cẩn thận kích động quá lại cảm nóng bây giờ đấy!”. Phe phẩy quạt được vài cái, nàng lại tiếp tục hỏi bằng giọng gợi đòn: “Long tướng quân, không biết sau khi Long mạch bị mất, phụ hoàng đã trách phạt người chưa? À, chuyện tẩm cung của bản Thái tử bị người ta nổ tung, phụ hoàng cũng đã trách phạt người chưa? Ừm, lại còn chuyện sáng sớm nay ông trời còn bị quấy nhiễu nên xảy ra một trận lửa trời thế này... Long tướng quân, từ khi người bắt đầu bảo vệ quốc tự, hai ba lần liên tiếp xảy ra vấn đề như vậy, ngươi nói xem, đó có phải đã chứng tỏ rằng ngươi không được hay không hả? Ngươi có cần phải dùng thêm chút roi" hổ bồi bổ như Hiên Thương Phong vương không?” “Khụ khụ---” Hiến Thương Dật Phong đứng một bên xem kịch cũng trúng đạn, suýt nữa sặc bước bọt. Nghe xong câu đó, hắn không khỏi ho khan vài tiếng! Long Ngạo Địch lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hiến Thương Dật Phong, mắt lộ ra vẻ hoài nghi. Trong ánh mắt của hắn đầy vẻ chất vấn, nội dung chất vấn đại khái là băn khoăn không hiểu có phải Hiên Thương Dật Phong thực sự cần bồi bổ bằng “roi” hổ hay không.
Thời khắc này, nụ cười ôn hòa của Hiến Thương Dật Phong cũng suýt không duy trì nổi. Hơn nữa, hắn đã hiểu được thấu đáo, tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này nhìn thì điển điện dở dở, vô cùng mê trai háo sắc, nếu người trêu chọc y, y có thể bỏ qua mọi chuyện không tính toán gì cả, tha thứ hết cho ngươi. Nhưng nếu người thực sự chọc cho y xù lông lên, thì chắc chắn y sẽ tính toán cả nợ cũ lẫn thù mới, không tức chết người thì cũng nghẹn chết ngươi!
Lạc Tử Dạ nói xong vẫn còn như chưa thỏa mãn, lại nói tiếp: “Ôi chao, nhìn sắc mặt các ngươi cứ xấu như thế này, thì tám chín phần mười là hỏng chom rồi...” Nàng vừa nói vậy, sắc mặt hai người lại xanh mét cả đi. Đã hỏng rồi, lại còn hỏng chom ư? Nói xong mấy lời này, thấy chọc tức người ta cũng đủ rồi, cơn giận của mình cũng vơi gần hết, Lạc Tử Dạ mới quay đầu nhìn căn phòng vẫn còn đang bừng lửa và khói kia. Nàng lại vỗ vai Long Ngạo Địch, cuối cùng kết luận một câu: “Long tướng quân, làm đàn ông cũng đừng nên vất vả quá. Nếu người thực sự không phòng thủ được quốc tự, cũng không bảo vệ được sự an toàn của quốc tự, thì đừng phòng thủ nữa. Ngươi cũng đừng làm tướng quân gì gì nữa, làm trai bao cho bản Thái tử là được rồi. Bản Thái tử không chỉ người vô dụng đâu!”
Câu nói này, cũng đồng nghĩa với việc nói là vì hẳn phòng thủ quốc tự không tốt, năm lần bảy lượt thả người vào, tám phần là vô dụng rồi. Sao còn không mau mau mà từ chức Tướng quân đi, chuyển sang làm trai bao cho xong.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Long Ngạo Địch lại càng khó coi hơn vài phần. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, chuyện này là do hắn đắc tội Lạc Tử Dạ trước. Hiện giờ bị Lạc Tử Dạ ác ý chỉnh một số như thế này, sỉ nhục như thế này, cũng coi như tự hắn chuốc lấy mà thôi! Hắn hít sâu một hơi, nuốt cơn giận xuống, lạnh lùng hạ lệnh cho thuộc hạ chạy đi dập lửa!
Lạc Tử Dạ nói xong những câu đó, lại nhìn về phía Hiến Thương Dật Phong. Hiên Thương Dật Phong thấy vậy cũng lập tức nhìn sang, tươi cười rạng rỡ. Người ta thường nói, giơ tay không đánh người tươi cười, hy vọng Lạc Tử Dạ có thể nể tình đã phóng hỏa phòng hắn, cũng đã sỉ nhục hắn cả nửa ngày rồi, mà hạ “miệng” lưu tình.
Lạc Tử Dạ còn chưa nghĩ xong xem có nên buông tha cho hắn hay không thì một tên thị vệ ở cách đó không xa bỗng lao ẩm ẩm tới. Sau khi chạy tới đây, hắn ta quỳ xuống trước mặt Long Ngạo Địch, nói: “Thuộc hạ bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Tướng quân! Hiện giờ Đại hoàng tử và Tam công chúa Long Chiêu đã xin ý chỉ của bệ hạ tới quốc tự. Họ nói là Tam công chúa Long Chiều muốn đến cầu nhân duyên cho mình ở dưới cây Nhân Duyên trong quốc tự. Bệ hạ đã đồng ý. Có người trong cung tới truyền khẩu lệnh, để Thái tử và Tướng quân ra ngoài đón tiếp!”
Võ Lưu Nguyệt tìm đến nhanh như vậy à? Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên.
Lúc này, lửa cũng đã dập gần tắt hẳn. Long Ngạo Địch nhìn Lạc Tử Dạ nói: “Mời Thái tử!” Coi như hắn mời Lạc Tử Dạ đi ra ngoài cùng mình để nghênh đón Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt vào chùa. Hiến Thương Dật Phong như rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng nhấc chân đi theo. Đến cửa, Lạc Tử Dạ nhìn anh đẹp trai Võ Hạng Dương một lát rồi mới nhìn sang Võ Lưu Nguyệt. Hiện giờ vẻ mặt của Võ Lưu Nguyệt vô cùng dịu dàng thản nhiên, hoàn toàn không giống dáng vẻ muốn giết nàng đêm qua chút nào. Đương nhiên Lạc Tử Dạ cũng không biểu hiện gì ra ngoài mặt. Dưới sự yêu cầu của Võ Lưu Nguyệt, nàng đưa bọn họ đến thẳng cây Nhân Duyên.
Sau khi Minh Dận Thanh nhận được tin, hắn cũng tới thẳng nơi này. Vân Tiêu Náo cũng đã ngủ dậy, nghe được tin liền lập tức chạy tới. Mọi người đều tới đủ, chỉ duy nhất Nhiếp chính vương điện hạ cao giá ngời ngời là không thèm đến.
Nhóm hòa thượng đã sớm chuẩn bị xong đồ cầu phúc, đặt trên mặt bàn. Có dải vải màu đỏ và bút lông. Theo tập quán, hai thứ này là để viết tên mình và người mà mình yêu thương! Nhưng sau khi nhìn một lúc lâu, Võ Lưu Nguyệt cầm bút lên, lại chợt quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ một cái, cười nói: “Nếu bản công chúa nhớ không nhầm, thì hình như Thái tử Thiên Diệu chưa từng đón dâu bao giờ. Hay là Thái tử cầu trước một lần đi, bản công chúa cũng rất muốn biết người trong lòng Thái tử là ai! Đây là tấm lòng của bản công chúa, Thái tử đừng từ chối nhé!”
Nói xong, nàng ta lại mím môi cười.
Ánh mắt Lạc Tử Dạ lạnh bằng. Cô ả Võ Lưu Nguyệt này thực sự đủ độc ác, ả ta nói như vậy, chẳng khác nào cho nàng một đề bài cực khó. Nàng đã thể hiện ra rằng mình là một kẻ đồng tính. Nếu cầu nhân duyên, đương nhiên sẽ phải viết tên đàn ông lên. Thế nhưng, bất kể là viết tên ai thì cũng đồng nghĩa với việc nàng đã đứng vào một trận doanh nhất định, trở thành kẻ địch của cả đám người còn lại! Thế nên, viết tên ai lên đó cũng là tự chuốc lấy phiền hà vào người!
Hiện giờ, sắc mặt của đám trai đẹp cũng trở nên rất kỳ quái. Trên thực tế, không một ai trong số bọn họ hy vọng rằng Lạc Tử Dạ ngấp nghé đến mình. Nhưng điều này hiển nhiên cũng có nghĩa là Lạc Tử Dạ đang lựa chọn phe phái, vì vậy bọn họ cũng lại mâu thuẫn hy vọng được chọn!
Cũng cùng lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ lại vừa khéo bước đến rừng đào cách đó không xa. Nghe được câu nói kia, hắn đưa tay ra hiệu “dừng bước”. Người đi phía sau lập tức chỉnh tề dừng đội hình lại!
Sau đó, đôi mắt ma mị của hắn trầm xuống nhìn Lạc Tử Dạ mới vừa mạo phạm hắn cách đây không lâu. Hắn ngược lại cũng rất muốn biết, mục tiêu cầu nhân duyên của Lạc Tử Dạ sẽ viết tên ai!
/1476
|