*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3rong lòng mọi người đều thông cảm với Long Ngạo Địch
May quá, lúc này cuối cùng hắn đã hôn mê rồi! Nếu hắn ngất xỉu vì tức giận từ sớm thì đã không đến nỗi phải liên tục chịu nhiều đả kích như vậy, haiz...
Hơn một canh giờ sau, bọn họ đã trở lại quân doanh.
Ai nấy đều trở về lều của mình, người cần dưỡng thương thì dưỡng dương, người muốn hóng chuyện thì hóng chuyện
Rất nhiều phiên vương đại mạc đều âm thầm tính toán trong lòng: Lạc Tử Dạ là một kẻ nguy hiểm, sau này cố gắng không xung đột với nàng, hoặc là phải cố gắng hết sức bảo vệ chính mình, nhất định không được gây chuyện với nàng! Mà lúc này, trong một quán trọ nào đó vùng đại mạc, Minh Nhân đứng sau Võ Tu Hoàng, nhíu mày thắc mắc: “Bệ hạ,3ngài biết rõ đêm qua Đại hoàng tử điện hạ gặp nguy hiểm, nhưng tại sao ngài không đi cứu? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết tình hình bọn họ thể nào.” Lúc đó Võ Tu Hoàng đang lật xem nửa cuốn sổ ghi chép kia
Võ Tu Hoàng nghe Minh Nhân hỏi vậy, giọng nói vốn tùy ý nhưng lúc này lại lộ ra vẻ uy nghiêm và nặng nề
Ông lạnh lùng nói: “Rõ ràng Hạng Dương đang bị thương nhưng lúc đó nó nhất định liều chết vì sĩ diện, khăng khăng muốn tham gia
Lạc Tử Dạ mới nói vài câu mà đã có thể kích động nó tự đi tìm đường chết
Nếu nó cảm thấy thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy thì hiển nhiên trẫm không tiện ngăn cản nó, lại càng không cần phải đi cứu nó!”
Ông vừa dứt lời, Minh Nhân1liền biết ngay là Hoàng thượng đang giận Đại hoàng tử
Minh Nhân lại hỏi: “Vậy ngài không lo lắng chút nào sao?” Đêm qua, sau khi Bệ hạ nghe tin Đại hoàng tử rơi vào trong bầy sư tử, còn bị chặn đường rút lui, ngài ấy chỉ đáp lại một câu “biết rồi”, ngoài ra không nói gì thêm
Ban đêm ngài ấy vẫn ngủ ngon giấc, buổi sáng vẫn thức dậy ăn sáng rồi lại nghiên cứu sổ ghi chép, giống như không biết chuyện này.
Võ Tu Hoàng trợn mắt: “Lo lắng ư? Vậy người cảm thấy trẫm nên làm gì? Lập tức đi cứu nó hả? Hoàng thất Long Chiếu có ba hoàng tử, mặc dù nó còn kém xa đám người Phượng Vô Trù, trẫm không mong đợi nó mở rộng lãnh thổ quốc gia, nhưng nó vẫn có khả năng bảo vệ cơ nghiệp của trẫm
Suy6cho cùng, nó vẫn khá hơn hai hoàng đệ của mình rất nhiều
Giang sơn của trẫm sớm muộn rồi cũng phải giao vào tay nó
Bây giờ nó dăm bữa nửa tháng lại gây tai họa, còn muốn trẫm đi cứu mạng, người cảm thấy việc này có chút dáng vẻ của bậc đế vương hay không? Nó phải tự học cách khôn ngoan hơn một chút, coi trẫm là người thử thách năng lực của nó chứ không phải là chỗ dựa của nó!”
Nếu bọn họ chỉ là gia đình dân chúng bình thường thì không có vấn đề gì
Thế nhưng bọn họ là hoàng tộc, trên vai gánh vác nghiệp lớn quốc gia, nếu lúc nào cũng gây chuyện bên ngoài rồi lại trông chờ phụ hoàng của hắn tới cứu, vậy sau này có gì để mong đợi đây? Tương lai Long Chiếu có gì đáng nói đây?
Võ4Tu Hoàng vừa nói xong, Minh Nhân lập tức cúi đầu nói: “Bệ hạ đã hết lòng suy nghĩ cho Đại hoàng tử điện hạ rồi! Mong rằng Đại hoàng tử điện hạ có thể sớm hiểu được nỗi khổ tâm của ngài, học được cách cẩn thận cảnh giác hơn!”
“Nó phải chịu thiệt mới có thể học khôn lên được! Chỉ là bầy sư tử mà thôi, con trai của trẫm sẽ không đến nỗi không vượt qua được cửa ải khó khăn này!” Võ Tu Hoàng bổ sung thêm một câu, sau đó bưng tách trà uống.
Minh Nhân lo lắng: “Nhưng mà nhỡ đâu Đại hoàng tử...”
3rong lòng mọi người đều thông cảm với Long Ngạo Địch
May quá, lúc này cuối cùng hắn đã hôn mê rồi! Nếu hắn ngất xỉu vì tức giận từ sớm thì đã không đến nỗi phải liên tục chịu nhiều đả kích như vậy, haiz...
Hơn một canh giờ sau, bọn họ đã trở lại quân doanh.
Ai nấy đều trở về lều của mình, người cần dưỡng thương thì dưỡng dương, người muốn hóng chuyện thì hóng chuyện
Rất nhiều phiên vương đại mạc đều âm thầm tính toán trong lòng: Lạc Tử Dạ là một kẻ nguy hiểm, sau này cố gắng không xung đột với nàng, hoặc là phải cố gắng hết sức bảo vệ chính mình, nhất định không được gây chuyện với nàng! Mà lúc này, trong một quán trọ nào đó vùng đại mạc, Minh Nhân đứng sau Võ Tu Hoàng, nhíu mày thắc mắc: “Bệ hạ,3ngài biết rõ đêm qua Đại hoàng tử điện hạ gặp nguy hiểm, nhưng tại sao ngài không đi cứu? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết tình hình bọn họ thể nào.” Lúc đó Võ Tu Hoàng đang lật xem nửa cuốn sổ ghi chép kia
Võ Tu Hoàng nghe Minh Nhân hỏi vậy, giọng nói vốn tùy ý nhưng lúc này lại lộ ra vẻ uy nghiêm và nặng nề
Ông lạnh lùng nói: “Rõ ràng Hạng Dương đang bị thương nhưng lúc đó nó nhất định liều chết vì sĩ diện, khăng khăng muốn tham gia
Lạc Tử Dạ mới nói vài câu mà đã có thể kích động nó tự đi tìm đường chết
Nếu nó cảm thấy thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng, vậy thì hiển nhiên trẫm không tiện ngăn cản nó, lại càng không cần phải đi cứu nó!”
Ông vừa dứt lời, Minh Nhân1liền biết ngay là Hoàng thượng đang giận Đại hoàng tử
Minh Nhân lại hỏi: “Vậy ngài không lo lắng chút nào sao?” Đêm qua, sau khi Bệ hạ nghe tin Đại hoàng tử rơi vào trong bầy sư tử, còn bị chặn đường rút lui, ngài ấy chỉ đáp lại một câu “biết rồi”, ngoài ra không nói gì thêm
Ban đêm ngài ấy vẫn ngủ ngon giấc, buổi sáng vẫn thức dậy ăn sáng rồi lại nghiên cứu sổ ghi chép, giống như không biết chuyện này.
Võ Tu Hoàng trợn mắt: “Lo lắng ư? Vậy người cảm thấy trẫm nên làm gì? Lập tức đi cứu nó hả? Hoàng thất Long Chiếu có ba hoàng tử, mặc dù nó còn kém xa đám người Phượng Vô Trù, trẫm không mong đợi nó mở rộng lãnh thổ quốc gia, nhưng nó vẫn có khả năng bảo vệ cơ nghiệp của trẫm
Suy6cho cùng, nó vẫn khá hơn hai hoàng đệ của mình rất nhiều
Giang sơn của trẫm sớm muộn rồi cũng phải giao vào tay nó
Bây giờ nó dăm bữa nửa tháng lại gây tai họa, còn muốn trẫm đi cứu mạng, người cảm thấy việc này có chút dáng vẻ của bậc đế vương hay không? Nó phải tự học cách khôn ngoan hơn một chút, coi trẫm là người thử thách năng lực của nó chứ không phải là chỗ dựa của nó!”
Nếu bọn họ chỉ là gia đình dân chúng bình thường thì không có vấn đề gì
Thế nhưng bọn họ là hoàng tộc, trên vai gánh vác nghiệp lớn quốc gia, nếu lúc nào cũng gây chuyện bên ngoài rồi lại trông chờ phụ hoàng của hắn tới cứu, vậy sau này có gì để mong đợi đây? Tương lai Long Chiếu có gì đáng nói đây?
Võ4Tu Hoàng vừa nói xong, Minh Nhân lập tức cúi đầu nói: “Bệ hạ đã hết lòng suy nghĩ cho Đại hoàng tử điện hạ rồi! Mong rằng Đại hoàng tử điện hạ có thể sớm hiểu được nỗi khổ tâm của ngài, học được cách cẩn thận cảnh giác hơn!”
“Nó phải chịu thiệt mới có thể học khôn lên được! Chỉ là bầy sư tử mà thôi, con trai của trẫm sẽ không đến nỗi không vượt qua được cửa ải khó khăn này!” Võ Tu Hoàng bổ sung thêm một câu, sau đó bưng tách trà uống.
Minh Nhân lo lắng: “Nhưng mà nhỡ đâu Đại hoàng tử...”
/1476
|