*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ho nên hắn có thái độ như thế nào đối với tính toán của Lạc Tử Dạ, chuyện này không liên quan gì đến Hiến Thương Mặc Trần, cũng không liên quan đến chuyện liên minh với Lạc Tiểu Thất lúc trước
Hiến Thương Mặc Trần nhìn hắn chằm chằm, mở miệng nói: “Nhưng ta tin rằng không phải Long tướng quân không biết, nếu như muốn đối phó Phượng Vô Trù thì Lạc Tử Dạ sẽ là một bước cơ quan trọng trong đó!” Hắn vừa nói ra câu này, Long Ngạo Địch lại nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nếu bản tướng quân không nhìn nhầm, dường như suy nghĩ của Phong vương đối với Lạc Tử Dạ cũng không đơn thuần! Sao nào, cho dù như thế, Phong vương3vẫn muốn đi nước cờ này?”
“Nếu không còn cách nào khác, chỉ còn lại nước cờ này thì Long tướng quân cũng sẽ đi, không phải sao? Mặc dù Long tướng quân không chịu tiết lộ thân phận của mình, nhưng bản vương lại mơ hồ đoán ra được đổi chút
Long tướng quân tới Thiên Diệu nhất định cũng có sứ mạng của mình
Hoặc là, cho tới bây giờ, Long tướng quân cho rằng bản vương không nhìn ra tâm tư của các hạ đối với Lạc Tử Dạ, cho nên không định thẳng thắn với nhau?” Hiến Thương Mặc Trần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nụ cười lạnh nhạt, những lời lại nói thẳng không kiêng dè
Gân xanh trên trán Long Ngạo Địch giật một cái
Hắn nhìn chằm chằm vào Hiến Thương Mặc Trần,1nói: “Phong vương nói không sai, ngươi và ta đều có sứ mạng của mình
Nhưng nếu không phải hết cách, bản tướng quân không muốn động tới nàng!”
Long Ngạo Địch nói đến mức này chẳng khác nào thừa nhận có ý với Lạc Tử Dạ
Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười, ung dung thong thả nói: “Nếu Long tướng quân đã nói như thế, vậy bản vương sẽ đoán thử xem, vì sao Long tướng quân lại cam lòng rơi vào cạm bẫy của Lạc Tử Dạ
Lẽ nào là hiện tại đã kết thù với Lạc Tử Dạ, biết rõ nếu mình không ăn chút thiệt, sợ rằng Lạc Tử Dạ sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng sẽ không hóa giải ân oán với Long tướng quân, cho nên mới làm như vậy?”
Chẳng qua là6lúc ấy Long Ngạo Địch không ngờ tới ngựa mà mình cưới cũng bị động tay động chân mà thôi
Lời hắn nói lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn đặt trên người Long Ngạo Địch
Ánh mắt kia lộ ra vài phần bén nhọn, đó là sự sắc bén do sớm nhìn thấu tất cả.
Long Ngạo Địch dừng một lúc, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nhưng không hề trốn tránh: “Bàn về tấm tự thâm trầm, bản lĩnh của các hạ sợ rằng không ai sánh bằng
Nếu tâm tư của bản tướng quân đã bị các hạ nhìn thấu, vậy thì không cần giấu giếm nữa
Không sai, đúng là bản tướng quân thích nàng!”
Trong mắt Long Ngạo Địch hắn, người trên đời này chỉ chia làm hai loại
Xứng làm dịch và không xứng làm địch.
Xứng4làm đối thủ của hắn, nếu là đàn ông thì nhất định phải phân cao thấp, nếu là phụ nữ, vậy tay nắm tay có gì không tốt? Nhất là người con gái tên Lạc Tử Dạ này, mặc dù không đúng đắn cho lắm, nhưng một câu nói lúc trước của nàng ở trong khu săn thú lại luôn văng vẳng bên tai hắn.
3ho nên hắn có thái độ như thế nào đối với tính toán của Lạc Tử Dạ, chuyện này không liên quan gì đến Hiến Thương Mặc Trần, cũng không liên quan đến chuyện liên minh với Lạc Tiểu Thất lúc trước
Hiến Thương Mặc Trần nhìn hắn chằm chằm, mở miệng nói: “Nhưng ta tin rằng không phải Long tướng quân không biết, nếu như muốn đối phó Phượng Vô Trù thì Lạc Tử Dạ sẽ là một bước cơ quan trọng trong đó!” Hắn vừa nói ra câu này, Long Ngạo Địch lại nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nếu bản tướng quân không nhìn nhầm, dường như suy nghĩ của Phong vương đối với Lạc Tử Dạ cũng không đơn thuần! Sao nào, cho dù như thế, Phong vương3vẫn muốn đi nước cờ này?”
“Nếu không còn cách nào khác, chỉ còn lại nước cờ này thì Long tướng quân cũng sẽ đi, không phải sao? Mặc dù Long tướng quân không chịu tiết lộ thân phận của mình, nhưng bản vương lại mơ hồ đoán ra được đổi chút
Long tướng quân tới Thiên Diệu nhất định cũng có sứ mạng của mình
Hoặc là, cho tới bây giờ, Long tướng quân cho rằng bản vương không nhìn ra tâm tư của các hạ đối với Lạc Tử Dạ, cho nên không định thẳng thắn với nhau?” Hiến Thương Mặc Trần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nụ cười lạnh nhạt, những lời lại nói thẳng không kiêng dè
Gân xanh trên trán Long Ngạo Địch giật một cái
Hắn nhìn chằm chằm vào Hiến Thương Mặc Trần,1nói: “Phong vương nói không sai, ngươi và ta đều có sứ mạng của mình
Nhưng nếu không phải hết cách, bản tướng quân không muốn động tới nàng!”
Long Ngạo Địch nói đến mức này chẳng khác nào thừa nhận có ý với Lạc Tử Dạ
Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười, ung dung thong thả nói: “Nếu Long tướng quân đã nói như thế, vậy bản vương sẽ đoán thử xem, vì sao Long tướng quân lại cam lòng rơi vào cạm bẫy của Lạc Tử Dạ
Lẽ nào là hiện tại đã kết thù với Lạc Tử Dạ, biết rõ nếu mình không ăn chút thiệt, sợ rằng Lạc Tử Dạ sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng sẽ không hóa giải ân oán với Long tướng quân, cho nên mới làm như vậy?”
Chẳng qua là6lúc ấy Long Ngạo Địch không ngờ tới ngựa mà mình cưới cũng bị động tay động chân mà thôi
Lời hắn nói lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn đặt trên người Long Ngạo Địch
Ánh mắt kia lộ ra vài phần bén nhọn, đó là sự sắc bén do sớm nhìn thấu tất cả.
Long Ngạo Địch dừng một lúc, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nhưng không hề trốn tránh: “Bàn về tấm tự thâm trầm, bản lĩnh của các hạ sợ rằng không ai sánh bằng
Nếu tâm tư của bản tướng quân đã bị các hạ nhìn thấu, vậy thì không cần giấu giếm nữa
Không sai, đúng là bản tướng quân thích nàng!”
Trong mắt Long Ngạo Địch hắn, người trên đời này chỉ chia làm hai loại
Xứng làm dịch và không xứng làm địch.
Xứng4làm đối thủ của hắn, nếu là đàn ông thì nhất định phải phân cao thấp, nếu là phụ nữ, vậy tay nắm tay có gì không tốt? Nhất là người con gái tên Lạc Tử Dạ này, mặc dù không đúng đắn cho lắm, nhưng một câu nói lúc trước của nàng ở trong khu săn thú lại luôn văng vẳng bên tai hắn.
/1476
|