*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ó phải nàng thật sự đã bị câu nói kia của Hiến Thương Mặc Trần dọa sợ hay không? Có phải nàng vừa nghe thấy cái tên Phượng Vô Trù này là lập tức sợ hãi vô cùng, hoàn toàn không biết mình là ai nữa không
Thật ra Lạc Tử Dạ nghe Hiến Thương Mặc Trần nói vậy, vốn đã định bỏ cuộc rồi
Thế nhưng nàng lại nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt mong chờ mình chịu thua kia, cứ như mọi người đều biết nàng rất sợ Phượng Vô Trù vậy
Điều này khiến lòng nàng đột nhiên bực bội, lập tức nhảy dựng lên.
Nàng liếc xéo Hiến Thương Mặc Trần: “Hắn có vui hay không thì liên quan gì đến gia? Từ3trước tới giờ gia chỉ quan tâm mình vui là được!”
Ở đây có nhiều người như vậy, sau khi Hiến Thương Mặc Trần nói lời kia, nếu nàng thật sự sợ đến ngây người thì cả thiên hạ đều biết nàng sợ Phượng Vô Trù, vậy sau này sao nàng còn làm màu được nữa?
Nàng vừa dứt lời, có một người ở cách chỗ nàng hơn ba mươi mét đột nhiên giơ tay ra làm động tác dừng lại, ra hiệu cho người phía sau dùng bước
Đôi mắt ma quỷ hơi nhíu lại, ẩn giấu vẻ u ám
Hắn giống như một yêu ma mê hoặc lòng người đang há miệng định cắn xé và nuốt chửng con mồi của mình! Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa làm gì1cả, chỉ có điều luồng hơi thở phả ra từ người hắn vô cùng nguy hiểm, và hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mà thôi.
Diêm Liệt nhìn tên Thái tử chết vì sĩ diện ở cách đó không xa, trong lòng đổ mồ hôi lạnh vì lá gan của người này
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Phượng Vô Trù, toan lên tiếng: “Vương...” Hắn vừa thốt ra một chữ, Phượng Vô Trù bỗng giơ tay ra hiệu cho hắn giữ im lặng! Hắn lập tức ngậm miệng, lui sang một bên, không dám nói gì nữa
Rất hiển nhiên, lúc này Vương cực kỳ không vui, hơn nữa còn mất hứng đến nỗi ngay cả lời khuyên của mình cũng chẳng muốn nghe.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Lạc Tử6Dạ cách đó không xa
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ không biết Phượng Vô Trù đã đến
Bởi vì hắn cách nàng một đoạn tuy không xa nhưng cũng chẳng gần
Hơn nữa, xung quanh nàng toàn người là người vây xem, nàng ở giữa một đám đàn ông, mà chiều cao của nàng thật sự khiêm tốn nên nàng không thể nhìn thấy người phía sau bọn họ.
Thế nhưng Nhiếp chính vương điện hạ lại khác.
Hắn cao một mét chín mươi sáu, nhìn như một ngọn núi nhỏ vậy
Vì thế hắn có thể nhìn rõ Lạc Tử Dạ, bao gồm mỗi biểu cảm nhỏ trên gương mặt nàng hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng
Bởi vì hắn nhìn thấy rất rõ vẻ nhớn nhác và ao ước thô bỉ trên4mặt nàng nên lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Vốn dĩ Hiên Thương Mặc Trần định lôi Phượng Vô Trù ra để dọa Lạc Tử Dạ
Mặc dù hắn không thích Phượng Vô Trù, nhưng hắn vẫn sẵn lòng dùng Phượng Vô Trù để chặt đứt cơ hội Lạc Tử Dạ tạo thêm nhiều tình địch hơn cho bọn họ
Nhưng không ngờ là cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què!
Lạc Tử Dạ càng thêm quyết tâm muốn đánh cuộc! Thân Đồ Diệm nghe nàng nói vậy cũng cười hào sảng: “Được lắm! Có khí phách! Thiên hạ đồn ngươi nhát như thỏ đế, nhưng thực tế lại không đúng tí nào! Bản vương thích tích cách này của ngươi rồi đấy! Mời ngươi ra chiêu trước!”
3ó phải nàng thật sự đã bị câu nói kia của Hiến Thương Mặc Trần dọa sợ hay không? Có phải nàng vừa nghe thấy cái tên Phượng Vô Trù này là lập tức sợ hãi vô cùng, hoàn toàn không biết mình là ai nữa không
Thật ra Lạc Tử Dạ nghe Hiến Thương Mặc Trần nói vậy, vốn đã định bỏ cuộc rồi
Thế nhưng nàng lại nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt mong chờ mình chịu thua kia, cứ như mọi người đều biết nàng rất sợ Phượng Vô Trù vậy
Điều này khiến lòng nàng đột nhiên bực bội, lập tức nhảy dựng lên.
Nàng liếc xéo Hiến Thương Mặc Trần: “Hắn có vui hay không thì liên quan gì đến gia? Từ3trước tới giờ gia chỉ quan tâm mình vui là được!”
Ở đây có nhiều người như vậy, sau khi Hiến Thương Mặc Trần nói lời kia, nếu nàng thật sự sợ đến ngây người thì cả thiên hạ đều biết nàng sợ Phượng Vô Trù, vậy sau này sao nàng còn làm màu được nữa?
Nàng vừa dứt lời, có một người ở cách chỗ nàng hơn ba mươi mét đột nhiên giơ tay ra làm động tác dừng lại, ra hiệu cho người phía sau dùng bước
Đôi mắt ma quỷ hơi nhíu lại, ẩn giấu vẻ u ám
Hắn giống như một yêu ma mê hoặc lòng người đang há miệng định cắn xé và nuốt chửng con mồi của mình! Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa làm gì1cả, chỉ có điều luồng hơi thở phả ra từ người hắn vô cùng nguy hiểm, và hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mà thôi.
Diêm Liệt nhìn tên Thái tử chết vì sĩ diện ở cách đó không xa, trong lòng đổ mồ hôi lạnh vì lá gan của người này
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Phượng Vô Trù, toan lên tiếng: “Vương...” Hắn vừa thốt ra một chữ, Phượng Vô Trù bỗng giơ tay ra hiệu cho hắn giữ im lặng! Hắn lập tức ngậm miệng, lui sang một bên, không dám nói gì nữa
Rất hiển nhiên, lúc này Vương cực kỳ không vui, hơn nữa còn mất hứng đến nỗi ngay cả lời khuyên của mình cũng chẳng muốn nghe.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Lạc Tử6Dạ cách đó không xa
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ không biết Phượng Vô Trù đã đến
Bởi vì hắn cách nàng một đoạn tuy không xa nhưng cũng chẳng gần
Hơn nữa, xung quanh nàng toàn người là người vây xem, nàng ở giữa một đám đàn ông, mà chiều cao của nàng thật sự khiêm tốn nên nàng không thể nhìn thấy người phía sau bọn họ.
Thế nhưng Nhiếp chính vương điện hạ lại khác.
Hắn cao một mét chín mươi sáu, nhìn như một ngọn núi nhỏ vậy
Vì thế hắn có thể nhìn rõ Lạc Tử Dạ, bao gồm mỗi biểu cảm nhỏ trên gương mặt nàng hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng
Bởi vì hắn nhìn thấy rất rõ vẻ nhớn nhác và ao ước thô bỉ trên4mặt nàng nên lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Vốn dĩ Hiên Thương Mặc Trần định lôi Phượng Vô Trù ra để dọa Lạc Tử Dạ
Mặc dù hắn không thích Phượng Vô Trù, nhưng hắn vẫn sẵn lòng dùng Phượng Vô Trù để chặt đứt cơ hội Lạc Tử Dạ tạo thêm nhiều tình địch hơn cho bọn họ
Nhưng không ngờ là cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què!
Lạc Tử Dạ càng thêm quyết tâm muốn đánh cuộc! Thân Đồ Diệm nghe nàng nói vậy cũng cười hào sảng: “Được lắm! Có khí phách! Thiên hạ đồn ngươi nhát như thỏ đế, nhưng thực tế lại không đúng tí nào! Bản vương thích tích cách này của ngươi rồi đấy! Mời ngươi ra chiêu trước!”
/1476
|